Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 848: Thiếu Nữ Ngải Toa





Dương Ân vẫn ngồi ở Túy Tiên Lâu chưa về nhà, hắn nhận được tin tức từ thuộc hạ, người mà hắn luôn tìm kiếm đã tìm được rồi.

“Đưa ta đến đó xem!”, Dương Ân nghe xong thì nhanh chóng đi theo thuộc hạ của quân đoàn Tử thần tới một nơi.

Dương Ân đang muốn tìm ai?
Họ nhanh chóng đi tới một con hẻm nghèo nàn ở ngoại thành.

Những người ở trong con hẻm này đều là những người cơ cực nhất Vương thành, mặt khác, đây cũng chính là căn cứ của Cái Bang.

Thế lực của Cái Bang không nhỏ, trong giới phàm tục khả năng kêu gọi rất cao, bang chủ là một bậc vương giả cảnh giới Địa Hải không hề tầm thường.


Với khẩu hiệu “Đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu! Lấy của người giàu chia cho người nghèo!”, Cái Bang đã lôi kéo được không ít võ giả có xuất thân nghèo khó, đồng thời cũng bồi dưỡng một nhóm trẻ con khó khăn nhưng có nền móng tốt để làm người nối nghiệp.

Từ nhỏ, những đứa trẻ này đã sống bằng nghề ăn xin, trải qua đủ loại nhân tình thế thái, hiểu được lòng dạ con người, nhưng có thể bộc lộ tài năng hay không, còn phải xem vận may của từng người.

Trong con hẻm đó có một thiếu nữ rất nổi tiếng, cô bé tên là “Ngải Toa”, là một đứa trẻ mồ côi, nghe nói cha mẹ cô bé đều đã mất, cô bé này xin ăn từ năm 8 đến 16 tuổi, trở thành “Đại tỷ” của đám trẻ trong hẻm nghèo, đánh nhau giỏi nhất, xin tiền nhiều nhất, nghĩa khí cũng nhất, thế nên là người nổi tiếng nổi tiếng ở đây.

Ngải Toa còn có một danh hiệu là “Hồ ly”, phong cách làm việc của cô gái nhỏ này gian xảo như một con hồ ly, những người từng bắt nạt đều phải nhận lại gấp mười bằng đủ loại mưu kế khác nhau.

Bởi vì Ngải Toa càng ngày càng nổi tiếng nên chính cô gái này cũng dẫn dắt một đám đàn em có trai lẫn gái nên Cái Bang muốn nhập họ vào làm một, nhưng đáng tiếc Ngải Toa không muốn trở thành một thành viên của Cái Bang, thế nên cô gái nhỏ này từ chối lời mời của Cái Bang.

Mục đích chiêu mộ Ngải Toa của Cái Bang không hề đơn giản như vậy, con trai của phó bang chủ Cái Bang là Lương Âu Khắc vừa ý Ngải Toa, hắn ta muốn thu “con hồ ly” dáng dấp không tệ này vào mình
Lương Âu Khắc chưa đến 30 tuổi mà đã là cảnh giới nhân tướng, đảm nhận chức chấp sự trong Cái Bang.

Vẻ ngoài chẳng đẹp đẽ gì cho cam, hắn ta mặc một bộ quần áo gọn gàng, trên lưng đeo một đôi giản* bằng đồng, sải bước như một con cua, dùng mũi nhìn những người trong hẻm nghèo.

* Hình dạng của giản khá giống kiếm với cán và chuôi tròn nhưng phần thân lưỡi dày và hình trụ góc cạnh.

Dạng vũ khí này được phân loại dựa theo hình dạng phần thân của vũ khí sẽ là 4 cạnh, 6 cạnh hoặc được phân thành chín đốt.

Đừng nghĩ ăn mày đều là những người sống nhờ nghề ăn xin, thực tế, những người đứng đầu Cái Bang đều là những người giàu đến chảy mỡ, bọn họ làm ăn xin vì ham ăn làm biếng, quen cơm dâng tận miệng, quần áo đưa tận tay.


Sau khi bọn họ có được sức mạnh nhất định, với khẩu hiệu “lấy của người giàu chia cho người nghèo”, không biết những người đó đã cướp sạch của bao nhiêu người có tiền.

Lương Âu Khắc là con trai của phó bang chủ Cái Bang, ăn ngon mặc đẹp tất nhiên là không sao cả.

Lương Âu Khắc đang dẫn theo mấy chục tên đệ tử Cái Bang đối chọi với một nhóm binh mã khác.

Nhóm binh mã khác chính là Ngải Toa và đám đàn em của mình.

Ngải Toa là một thiếu nữ cao gầy, mặc một bộ quần áo chằng chịt miếng vá, đầu tóc rối bời như chuồng gà, cánh tay bắp chân lộ ra ngoài trông lấm lem bẩn thỉu, nhìn thế nào cũng giống ăn mày.

Thứ đáng để khen duy nhất chính là đôi mắt xinh đẹp đầy hoạt bát hiện ra dưới tóc mái, dường như, dù trong hoàn cảnh nào, cô gái này đều có thể duy trì sự tỉnh táo và bản tâm.

Ngải Toa giẫm chân lên một tên ăn mày bị thương, trong miệng ngậm một mảnh cỏ khô, nhìn đám Lương Âu Khắc với dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Xung quanh Ngải Toa cũng có rất nhiều người, số lượng khoảng hai ba, mươi người.

Bọn họ đều có dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, trên tay cầm những thứ vũ khí kém cỏi như gậy sắt, xẻng đã gãy, gậy gỗ, nếu so thì bọn họ kém xa những người trước mặt, thứ người ta cầm là binh khí thật sự, có đao, kiếm, thương, chỉ cần liếc mắt là biết luôn ai thắng ai thua.

“Lương thiếu gia mau cứu ta với, ả sắp giẫm chết ta rồi!”, tên ăn mày bị Ngải Toa giẫm cầu xin.

“Ngải Toa sao nàng phải so đo với hắn ta làm gì, thả hắn ta ra!”, Lương Âu Khắc nhìn Ngải Toa rồi nhẹ nhàng nói.


“Lương Âu Khắc, quản con chó của ngươi cho cẩn thận, đừng có nói vớ vẩn! Lần sau mà còn nói vớ vẩn, ta sẽ đánh rớt cái răng của hắn”, Ngải Toa nói với giọng điệu rất ghê gớm.

“Lương thiếu gia, ta không nói vớ vẩn, ta chỉ nói theo những gì ngài căn dặn thôi, là do ả quá không biết điều rồi”, tên ăn mày bị giẫm vùng vẫy, sau đó nói: “Lương thiếu gia nhìn trúng ngươi chính là phúc phận ba đời ngươi tu luyện được đó, đừng có tham lam!”
“Câm mồm!”, Ngải Toa tức giận quát to một tiếng, dùng thêm sức giẫm khiến tên ăn mày đau đớn không thôi.

“Ngải Toa, thân phận của ta, nàng cũng biết rồi nhỉ, làm nữ nhân của ta, đám đàn em sau lưng nàng cũng gia nhập Cái Bang của ta, sau này sẽ không cần phải khổ nữa, nàng cần gì phải cố chấp như vậy?”, Lương Âu Khắc hất hất tóc, lộ ra vẻ mà hắn ta tự cho là rất đẹp trai.

Một thiếu niên ở bên cạnh Ngải Toa mắng: “Hừ! Cái đồ già khắm khú như ngươi sao có thể xứng với Ngải Toa, các ngươi còn không mau cút đi!”
Thiếu niên vừa nói xong, đám em trai, em gái sau lưng Ngải Toa cũng lên tiếng mắng mỏ, những lời của bọn chúng khá thô bỉ độc ác.

“Lương thiếu gia, nói nhiều với đám trẻ con này làm gì, xử lý bọn chúng thôi”, một tên ăn mày to khỏe bên cạnh Lương Âu Khắc quát.

“Đúng thế, ta đã nhịn đám trẻ con này lâu rồi, nếu không phải Bang chủ nhân từ để bọn chúng thoải mái kiếm cơm trên địa bàn của chúng ta thì chúng đã chết đói lâu rồi, bây giờ còn không biết đội ơn đội nghĩa mà dám giương oai ở đây, đúng thật là không biết tốt xấu gì!”, một tên ăn mày khác nói.

Đám người Cái Bang xoa xoa tay chân, chuẩn bị tấn công đám Ngải Toa..