Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 930: 930





Ngay khi Tô Sơn Nhi rời đi, Vạn Lam Hinh do dự một chút rồi nói với thủ hạ của mình: "Các người tiếp tục tuần tra, không cần chờ ta".

Sau đó cô ta liền thúc giục linh báo của mình lao ra khỏi thành.

Ở bãi đất hoang bên ngoài thành, Dương Ân đang đứng chắp tay chờ sự xuất hiện của Tô Sơn Nhi, ánh mắt của hắn có chút u sầu, không phải vì những đòn công kích của Tô Sơn Nhi khiến cho hắn u sầu mà chính là vì chuyện của Vạn Lam Hinh.

Hắn không biết phải đưa ra quyết định trong chuyện này như thế nào.

"Tốc độ của vương gia nhanh lắm!", Tô Sơn Nhi xuất hiện không xa trước mặt Dương Ân nói.

“Tô Sơn Nhi, ta không biết ngươi từ đâu tới, nhưng bây giờ ngươi nên trở về đi”, Dương Ân nhìn thẳng vào Tô Sơn Nhi trịnh trọng nói.

"Dương Ân, cho dù ngươi không muốn tiếp nhận sự dẫn dắt của ta nhưng nếu như ngươi muốn đuổi ta đi thì còn chưa có tư cách đó đâu", Tô Sơn Nhi nghiêm nghị nói, sau một lúc dừng lại, hắn ta còn nói thêm: "Ta dự định dẫn Lam Hinh đến giới siêu phàm, thiên phú của nàng ấy không tệ, chỉ cần nguyện ý theo ta thì nàng ấy nhất định sẽ trở nên không thua kém bất kỳ thiên kiêu chi tử nào, cho nên ngươi nhận thua đi".

"Nàng ấy là nữ nhân của ta", Dương Ân nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình rồi quả quyết nói.


Vạn Lam Hinh vừa mới đi tới cách đó không xa, nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nước mắt cũng không kìm nén được mà trào ra, cô ta lẩm bẩm nói: "Đệ cuối cùng cũng đã thừa nhận ta, cuối cùng cũng đã thừa nhận ta!"
Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên!
Dương Ân từng là một tên nhóc rất bướng bỉnh, cô ta là đại tỷ của hắn, luôn luôn bảo bọc hắn, hắn đã nói rằng sau khi lớn lên nhất định sẽ luôn bảo vệ cho cô ta, lời thề đó cuối cùng cũng đã thành sự thật từ lúc nào.

Chỉ là việc liệu bọn họ có thể ở bên nhau hay không vẫn còn là một việc khó nói.

Mặc dù Dương Ân đã thừa nhận rằng Vạn Lam Hinh là nữ nhân của mình, nhưng Tô Sơn Nhi há có thể đồng ý với điều đó được?
“Ha ha, ta thấy Lam Hinh không thích ngươi, huống chi nàng ấy còn nói chỉ cần ta đánh bại ngươi thì nàng ấy nguyện ý đi theo ta, ngươi đã mất cơ hội rồi”, Tô Sơn Nhi cười lạnh nói.

“Không… ta chỉ nói đùa với huynh thôi, ta thích Ân đệ”, Vạn Lam Hinh hét lên không chút do dự.

"Lời đã nói ra thì không thể rút lại, xem ta thu thập hắn đây", Tô Sơn Nhi lên tiếng rồi xông về phía Dương Ân một lần nữa.

Chiến lực mà Tô Sơn Nhi bộc phát đã tăng vọt, tương đương với cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, đây mới chính là thực lực thật sự của hắn ta.

Một luồng huyền khí màu vàng kim bao quanh cơ thể của hắn ta, ngưng tụ trên song quyền, đánh ra vô số Loạn Hoa quyền, mỗi một quyền đều giống như thiên thạch đang xông về phía của Dương Ân, uy lực bá đạo vô cùng.

Dương Ân cau mày, hắn lẩm bẩm nói: "Thì ra là che giấu thực lực, đúng là đại kình địch".

Hắn luôn cho rằng Tô Sơn Nhi cao nhất chỉ đạt tới cảnh giới Địa Hải cao cấp, nhưng bây giờ đối thủ đã không còn giấu diếm sức mạnh nữa, sức mạnh của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, hắn không được phép bất cẩn nữa.

Long Diễm quyền!
Dương Ân đã tu luyện Long Diễm quyền một thời gian, hôm nay rốt cuộc cũng đã có thể sử dụng.

Lúc hắn ra tay, trong nháy mắt quyền ảnh của hắn đã ngưng tụ ra hư ảnh một con rồng đang gầm thét, hỏa diễm màu lam bao quanh hư ảnh con rồng, uy lực bộc phát không ai sánh kịp.


Đây là một môn quyền kỹ chí cương chí dương, do phối hợp với Lam Yêu Cơ cho nên đã dễ dàng đạt tới giai đoạn tinh thông.

Trong quá trình tu luyện thì Dương Ân thấy Long Diễm quyền đã sắp đạt tới giai đoạn đại thành, chỉ có thông qua thực chiến thì hắn mới có thể xác minh được suy nghĩ của hắn là đúng hay sai.

Bang bang!
Đường quyền của Tô Sơn Nhi vừa nhanh vừa mãnh liệt, đường quyền của Dương Ân đơn giản mà thô bạo, uy lực của hai đường quyền va chạm, hai cỗ huyền khí khác nhau trong nháy mắt bắn ra tung tóe khắp nơi.

Bước đầu giao chiến, có thể thấy Dương Ân và Tô Sơn Nhi ngang tài ngang sức.

Chuyện này khiến cho Dương Ân giật mình, chiến lực của hắn vốn hoàn toàn có thể so sánh với cường giả cảnh giới Thiên Ngư, cho dù không dùng hết mười phần công lực nhưng vương giả đỉnh cấp bình thường cũng không thể đánh ngang tài ngang sức với hắn.

Thế nhưng Tô Sơn Nhi đã có thể đối kháng với hắn như vậy, hắn không thể nào không bình tâm đánh giá lại Tô Sơn Nhi cho kỹ càng.

Dương Ân một lần nữa thúc giục sức mạnh, liên tục tung quyền, năm sáu hư ảnh rồng màu lam đồng loạt xông về phía Tô Sơn Nhi vây sát.

Tô Sơn Nhi thầm mắng trong lòng: "Con mợ nó tên nhóc này có sức mạnh thật biến thái, khó trách hắn có thể khiến cho cả đám người núi Nga Mi và Tử Tiêu điện trở nên vô dụng, xem ra không dùng tới chút bài tẩy thì không thể nào đối phó được hắn".

Tô Sơn Nhi dùng tốc độ nhanh nhất nghênh đón những đường quyền của Dương Ân, sau đó cũng ngay lập tức tung ra những đường quyền phản kích, quyền tốc càng lúc càng nhanh, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo uy lực long trời lở đất, hơn nữa còn có quyền ý ngưng tụ ở trong đó.


Có thể tu luyện quyền kỹ đạt tới giai đoạn hoàn mỹ, hơn nữa còn ngưng tụ ra quyền ý thì chỉ có thiên tài võ đạo mới làm được.

Tô Sơn Nhi đến từ giới siêu phàm, hắn ta chính là thiên tài võ đạo không thể nghi ngờ, so với những kẻ cùng trang lứa thì hắn ta có thể nói là mạnh hơn rất nhiều, huống chi Dương Ân còn kém hơn hắn ta vài tuổi, thế nhưng Dương Ân đã có thể khiến cho hắn ta phải dốc toàn lực tung chiêu, cho nên hắn ta không thể không thừa nhận Dương Ân cũng chính là một thiên tài võ đạo.

"Quyền ý, ta cũng có!", Dương Ân đáp lại, hắn ngưng tụ quyền ý trên song quyền rồi mới tiếp tục đánh ra Long Diễm quyền, hư ảnh con rồng trở nên sống động hơn cả, uy lực hống hách đến cực điểm.

Tô Sơn Nhi bị quyền kình của Dương Ân đánh nát quyền kình của chính mình, hơn nữa còn trúng thêm mấy quyền vào cơ thể khiến cho giáp chiến trên người cũng bị đánh nát.

Cũng may là hắn ta kịp thời rút lui cho nên mới không bị ngọn lửa màu lam kia thiêu đốt cơ thể.

"Kẻ nào nhìn trúng nữ nhân của ta thì đều phải trả giá!", Dương Ân thừa cơ truy kích, hắn gầm lên một tiếng, uy lực của Long Diễm quyền lại tăng vọt, đánh Tô Sơn Nhi từ trên không trung rơi xuống.

Bang!.