Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 135: Hắc ma



Cảm nhận được hàn ý trước cổ họng, tên thanh niên áo đen nuốt nước bọt ực ực, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

- Nơi này là Thiên Nhất học viện, trong học viện, có thể tranh đấu nhưng không cho phép tàn sát.

Tên thanh niên khó khăn nói ra một câu, lập bập có chút không rõ.

- Ta biết!

Lâm Phong nhàn nhạt trả lại một tiếng, tên thanh niên áo đen thầm mừng, lộ ra một luồng hi vọng.

- Nhưng mà, ta còn biết, Thiên Nhất học viện không cho phép quấy rầy người đang tu luyện trong phòng đá tu luyện, mà ngươi, đã làm cái gì?

Lời của Lâm Phong làm cho tên thanh niên khựng người, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo.

- Ta thừa nhận mình không tuân theo quy củ, nhưng hình như cũng không tạo thành bao nhiêu hậu quả, nhưng nếu ngươi giết ta lại hoàn toàn không giống nhau.

- Ngươi dọa ta sao?

Trường kiếm trong tay Lâm Phong khẽ dí về trước, tên thanh niên áo đen kịch liệt run rẩy, trên trán thấm đẫm mồ hôi.

- Không tạo thành bao nhiêu hậu quả?

Lâm Phong nhìn thoáng qua Liễu Phỉ tiều tụy bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Đó là suy nghĩ của ngươi! Trong mắt ta, hậu quả ngươi tạo ra, so với mười cái mạng của ngươi còn đáng giá hơn, dân den như ngươi, giết thì giết, cũng coi là hậu quả?

- Ngươi không thể giết gã!

Bên cạnh, Thôi Đình lại nói câu này thêm một lần nữa. Lâm Phong khẽ quay đầu, nhìn về Thôi Đình.

- Ngươi không thể giết gã, nếu không, ngươi sẽ phải hối hận.

- Làm ngươi thất vọng rồi, ta làm việc chưa bao giờ hối hận.

Cánh tay Lâm Phong giật giật, Thôi Đình cả kinh hô to:

- Chờ một chút.

- Ngươi còn có lời muốn nói?

Lâm Phong liếc Thôi Đình một cái, lại nghe Thôi Đình nghiêm túc nói:

- Gã là đệ đệ của Hắc Ma, ngươi giết gã, Hắc Ma sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Hắc Ma!

Nghe hai chữ này, rất nhiều người đang xem trò vui liền giật mình, dĩ nhiên là Hắc Ma.

Đứng trong đám người, Viên Sơn cũng kinh hãi, lệnh của Hắc Ma, gã tất nhiên nghe nói qua.

- Lâm Phong, Hắc Ma là một trong mười cường giả của Thiên Nhất học viện, bình thời rất ít tu luyện trong tu luyện tháp, cho dù có ở đây thì cũng ở tầng thứ nhất.

Đứng trong đám người, Viên Sơn nhắc nhở Lâm Phong một tiếng, Hắc Ma, đúng là không dễ chọc.

Lâm Phong hơi trầm ngâm, nhìn thấy vậy, tên thanh niên áo đen lại lộ ra một tia hi vọng.

- Không sai, ta là đệ đệ ruột của Hắc Ma, nếu ngươi giết ta, ngươi cũng chết chắc.

- Ngu ngốc!

Lâm Phong nghe được đối phương uy hiếp, cánh tay rung lên, nhất thời, trường kiếm trực tiếp đâm vào cổ họng đối phương. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi mà ngơ ngẩn đứng đó.

Không ai có thể nghĩ tới, sau khi nghe được cái tên Hắc Ma, Lâm Phong lại quyết đoán như thế, dùng trường kiếm giết tên thanh niên kia, thậm chí không có nửa điểm do dự.

Tên thanh niên áo đen cũng không nghĩ tới, khi lúc hi vọng dâng lên cũng là lúc tuyệt vọng nhanh đến, khi trường kiếm đâm vào cổ họng, đầu óc gã vẫn đang còn suy tư.

Gã hận, hận mình vì sao lại trêu chọc một tên sát tinh như Lâm Phong. Trên thực tế, gã và Lâm Phong không có bao nhiêu thù hận, nhưng bởi vì thù hận không lớn này mà bỏ đi tính mệnh. Gã! Đúng là rất ngu ngốc!

- Một kẻ quá ngông cuồng!

Thôi Đình hít sâu một hơi, y cũng giống mọi người, đều không nghĩ tới Lâm Phong sẽ đâm ra một kiếm khi có người đã nói ra thân phận Hắc Ma.

Lâm Phong rút nhuyễn kiếm ra, lau đi vết máu trên mũi kiếm, đút kiếm vào vỏ, sau đó nhìn về Thôi Đình.

- Nếu không tên Hắc Ma kia, gã, có lẽ sẽ không to gan như thế mà dám phá hỏng quy củ, đúng không?

Lâm Phong chỉ vào thi thể dưới đất, nhàn nhạt hỏi.

Thôi Đình không phản ứng kịp, nhưng sau đó liền gật đầu, không sai, nếu không có Hắc Ma, tên thanh niên này không có cái gan đó.

- Cho nên, kẻ phá hư quy củ thật sự phải là tên Hắc Ma kia! Bằng hữu của ta bị quấy rầy suốt một trăm ngày, tên Hắc Ma kia không thể thoát khỏi liên quan, có phải không?

Lâm Phong lần nữa lên tiếng hỏi, Thôi Đình híp mắt, thì ra là như vậy, rốt cuộc y đã hiểu được, vì sao Lâm Phong sẽ đâm ra một kiếm vào lúc đó.

Không phải là Lâm Phong không suy nghĩ tới Hắc Ma, hoàn toàn ngược lại, Lâm Phong đã đặt Hắc Ma vào trong chuyện này. Nhưng mà, trong suy nghĩ của Lâm Phong, không phải là thực lực cường đại của Hắc Ma, mà là ân oán giữa hắn và Hắc Ma. Chính Hắc Ma đã làm cho Liễu Phỉ bị quấy rầy suốt trăm ngày, cho nên hắn mới đâm ra một kiếm kia, nói cho mọi người biết, cũng nói cho Hắc Ma biết, bất luận kẻ nào cũng không nên chọc giận hắn, nếu không, cho dù là ai hắn đều giết.

- Chúng ta trở về thôi.

Lâm Phong đi tới bên cạnh Liễu Phỉ nói. Liễu Phỉ khẽ gật đầu, sau đó hội hợp với mấy người Tĩnh Vân, Viên Sơn rồi cùng nhau rời đi, để lại Thôi Đình đang ngẩn người và một thi thể nằm trên mặt đất.

- Ngươi tên gì?

Thôi Đình nhìn về bóng lưng Lâm Phong, hô lớn một tiếng. Một lát sau, một thanh âm đạm mạc truyền lại, hai chữ:

- Lâm Phong!

- Lâm Phong!

Thôi Đình âm thầm ghi nhớ lấy hai chữ này, tất phải ghi nhớ cái tên này thật kỹ, người dám khiêu khích Hắc Ma, muốn làm cho người ta không nhớ kỹ cũng khó.

Sau khi Lâm Phong vửa mới rời đi, số người trên tầng mười của tháp tu luyện chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng tụ tập thêm rất nhiều người.

Thi thể, bên trong tháp tu luyện này vậy mà có một thi thể.

Điều này cũng cón nghĩa, vậy mà có kẻ dám giết người trong tháp tu luyện, cũng không biết là kẻ nào lại dám lớn mật như thế.

Cũng vào lúc này, một bóng người âm lãnh đạp lên bậc thang, chậm rãi leo lên tầng mười của tháp tu luyện.

Chỉ liếc mắt một cái, tên thanh niên âm lãnh liền thấy được thi thể trên mặt đất, nhưng mà ánh mắt của y cũng không hiện lên bất kỳ thần sắc khác thường nào, vẫn bình tĩnh, âm lãnh như vậy.

Mọi người đứng xem đều tránh rất xa, nhìn thấy người này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.

Hắc Ma, ở trong tất cả đệ tử trong Thiên Nhất học viện, bao gồm cả bên trong hai hệ khác, thì y được xếp hạng thứ mười, thực lực vô cùng cường đại.

- Kẻ nào giết?

Hắc Ma nhàn nhạt hỏi một tiếng, giọng nói bình tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.

- Lâm Phong!

Thôi Đình tới bên người Hắc Ma, trả lời nói:

- Thực lực của ta không bằng hắn!

Hắc Ma không phản ứng gì, nhìn thi thể trên mặt đất, đạm mạc nói:

- Tìm người mang gã về trong gia tộc, ngoài ra, điều tra cái tên ngươi vừa nói đi!

Nói xong, Hắc Ma liền xoay người, bước chân nhẹ nhàng, đi xuống cầu thang.



Trở lại bên trong cổ bảo, Lâm Phong cùng với mọi người chào hỏi vài câu, liền chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.

- Ngươi rất gấp gáp đi gặp người kia vậy sao!

Một giọng nói truyền ra, Lâm Phong hơi khựng lại, xoay người, trong đôi mắt lộ ra mấy phần kỳ quái, cười như không cười nhìn Liễu Phỉ nói:

- Cô rất để ý?

Lâm Phong cười hỏi.

- Vì cái gì ta phải để ý!

Liễu Phỉ tránh khỏi ánh của Lâm Phong, đạm mạc nói.

Lâm Phong lại lộ ra nụ cười tươi rói, nói:

- Cô đã không để ý, tại sao ta lại nghe được trong thanh âm có mùichua chua?

- Có lẽ là lỗ tai của ngươi có vấn để rồi.

Lâm Phong nhìn thẳng vào Lâm Phong, cái thằng này, đây là cái gì ánh mắt a, cứ nhìn chằm chằm vào nàng.

- Vậy sao?

Lâm Phong sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói:

- Ta vừa trở về, tự nhiên là phải về chỗ của mình, vì sao cô lại nói ta vội vã gặp nàng chứ? Chẳng lẽ, cô muốn ta qua chỗ của cô ngồi một lúc sao?

- Ngươi nằm mơ đi!

Liễu Phỉ dậm chân, sau đó liền nhanh chân chạy đi, lao về phía phòng mình, người này, đúng là biết liên tưởng….

Lâm Phong thấy bộ dáng như vậy của Liễu Phỉ, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, tại sao trước kia lại không phát hiện ra, thiếu nữ có tình không được tốt này cũng có một mặt thật thà đáng yêu như vậy.

Đi vào trong phòng đá, Lâm Phong không vội vã đi vào chỗ của mình mà tới gõ cửa phòng Mộng Tình.

- Vào đi!

Thanh âm đạm mạc truyền ra, Lâm Phong trực tiếp đẩy cửa vào, vừa vào trong Lâm Phong liền thấy Mộng Tình tựa trước giường, nhìn Lâm Phong đi tới. Nàng nói:

- Quay lại.

Ở trong phòng, Mộng Tình cũng không che mặt, dung nhan khuynh thành hoàn mỹ lộ ra trước mặt Lâm Phong, làm cho Lâm Phong không thể lần nữa cảm khái tạo hóa thần kỳ, có thể tạo ra một người xinh đẹp như thế.

Nhưng mà, hơi lạnh một chút!

- Nếu Mộng Tình sinh ở thời cổ đại kiếp trước, cho dù quân vương cũng sẽ vì nhận được một tiếng cười của hồng nhan mà vứt bỏ giang sơn a!

Lâm Phong thầm nghĩ, hắn cũng muốn Mộng Tình đừng nên lạnh như thế, nếu nàng thường xuyên cười lên mà nói, như vậy thật sự là một mỹ cảnh.

- Tình huống ngày đó còn phát sinh lại không?

Lâm Phong đi tới bên giường của Mộng Tình, trực tiếp ngồi xuống, bình tĩnh hỏi.

Mộng Tình nhìn Lâm Phong, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Không phải là ta đã nói với ngươi ư, hàn khí, nửa năm một lần.