Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 297: Lạc Hà Tông



Lúc này, bên trong nhà tranh lại có một bóng người bước vào, bước chân rất nhẹ.

Thiếu nữ kia run rẩy, ngẩng đầu nhìn bóng dáng vừa tiến vào bên trong gian nhà tranh. Trên mặt người đó mang theo chiếc mặt nạ bằng đồng đầy dữ tợn, hai tay của nàng chống xuống đất, sợ hãi không ngừng lùi về phía sau. Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ bằng đồng xanh cực kỳ mạnh mẽ, mang theo vài phần lạnh lùng. Chỉ có điều kẻ đó lại không hề nhìn người thiếu nữ, dường như đang suy nghĩ điều gì.

- Mạc Thương Lan và Băng Hà Đằng lại xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, Cửu Thiên Thương Long đỉnh dường như vẫn ở trên người Mạc Thương Lan. Băng Hà Đằng đang đuổi giết lão ta.

Bá Đao thầm nói nhỏ một tiếng. Gian nhà tranh này, khoảng cách nơi hắn và Lâm Phong ở không xa. Hỏa lão cũng ở xung quanh đây.

Vừa nãy hắn đi ra ngoài một chút, liền cảm nhận được bên này có hơi lạnh thấu xương, bởi vậy mới tiến về phía bên này. Ngay lập tức, hắn liền nghe được tiếng của Mạc Thương Lan và Băng Hà Đằng.

Từ phía xa, tiếng bước chân lại truyền ra, khiến ánh mắt Bá Đao lóe lên, thân thể run lên, bay lên trời, chuẩn bị rời khỏi đó. Hắn không xảy ra chuyện rắc rối.

- Ở lại cho ta.

Một tiếng quát lạnh lẽo truyền đến. Thân thể Bá Đao mới vừa lao ra khỏi nhà tranh, hắn liền cảm giác được một chưởng lực điên cuồng đè ép về phía hắn. Chưởng hóa thành đao, bay thẳng qua không trung đánh tới.

Một tiếng ầm ầm nổ vang. Trong khoảnh khắc, gian nhà tranh liền nổ tung. Thân thể Bá Đao trực tiếp bị ép xuống, rơi xuống mặt đất.

Trước người của hắn xuất hiện một người thanh niên lạnh lùng nhìn lướt qua Bá Đao một chút, ngay sau đó lại nhìn về phía hai thi thể và thiếu nữ đang ngồi dưới đất.

- Thủ đoạn của các hạ thật tà ác.

Sắc mặt của người thanh niên lạnh như băng, trên người phát ra sát ý lạnh thấu xương.

- Người không phải do ta giết.

Bá Đao lạnh lùng nói một câu. Chỉ có điều đối phương lại cũng không để ý tới cho hắn. Sát ý vẫn rất mãnh liệt.

- Không phải do ngươi giết, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?

Thanh niên đầy lạnh lùng nói:

- Ngươi giết hai vị sư muội của ta, lại còn tính làm loạn với tiểu sư muội của ta, bị ta bắt gặp, còn muốn trốn đi sao?

- Người không phải hắn giết.

Người thiếu nữ ngồi dưới đất đã đứng dậy, nhìn về phía người thanh niên kia ánh mắt có chút lạnh lùng. Sư huynh? Vừa nãy sư huynh của nàng ở cách đây không xa, hẳn là tận mắt nhìn thấy hai vị sư tỷ của nàng bị giết. Nhưng thời điểm các nàng kêu cứu, vị sư huynh này của nàng lại chậm trễ không hề xuất hiện. Đợi tới lúc Bá Đao đi vào nhà tranh, sư huynh mới đến bắt hung thủ. Đây chính là sư huynh của nàng sao? Thật buồn cười.

Sư huynh của nàng biết không đối phó được với hung thủ, muốn bắt Bá Đao làm kẻ thế mạng.

- Sư muội, yên tâm, nếu sư huynh ở chỗ này, nhất định sẽ không để cho sư muội bị bắt nạt. Mặt khác, ta sẽ trả thù cho hai vị sư muội kia.

Đúng như suy đoán của thiếu nữ kia, người thanh niên này thực sự là muốn bắt Bá Đao làm kẻ thế mạng. Sư muội và hắn cùng đi ra ngoài lại bị người giết chết, hắn vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn không bắt được hung thủ? Vậy hắn làm sao trả lời được? Thể diện của hắn biết để vào đâu?

- Sao?

Bá Đao nhíu mày. Thiếu nữ kia đã thanh minh cho mình, nhưng đối phương vẫn xác định mình là hung thủ. Dường như chuyện cũng không đơn giản như vậy đi.

- Cho dù sư huynh giết chết hắn, vậy có thể làm được gì? Ta vẫn biết hắn không phải là hung thủ.

Trong mắt người thiếu nữ loé ra một sự chán ghét.

- Không biết tốt xấu.

Đôi mắt của người thanh niên thoáng ngưng trọng, nhìn người thiếu nữ có vẻ thanh thuần kia, trong mắt loé ra một tia tà ác, nói:

- Nếu như sư muội bị người ta trước làm nhục sau mới giết, ta thay sư muội báo thù, vậy thì thế nào?

- Ngô Cương, ngươi thật vô liêm sỉ.

Sắc mặt thiếu nữ kia có phần trắng bệch, cực kỳ khó coi. Cùng lúc này, Bá Đao xem ra đã hiểu rõ. Thì ra là như vậy. Hắn muốn mình làm người chết thế.

- Vân Hi sư muội, sư muội vẫn đơn thuần như vậy. Trong mắt không chứa được hạt cát. Chỉ có điều, ta thích nữ nhân đơn thuần như vậy. Nhưng đáng tiếc, chúng ta nhất định chỉ có thể phong lưu một đêm.

Ngô Cương cười lạnh. Hắn vẫn có ý định đối với Vân Hi, nhưng đối phương lại không để ý tới hắn. Điều này vẫn là khúc mắc trong lòng một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn. Hơn nữa tất cả mọi chuyện vừa phát sinh, khiến tà niệm trong lòng hắn cuối cùng đã bộc phát ra.

Nghe thấy Ngô Cương nói như vậy, sắc mặt Vân Hi tái nhợt.

Thật không biết xấu hổ.

- Sư muội, không nên nóng vội. Chờ ta giết chết hung thủ này, chúng ta mới từ từ hưởng thụ.

Ngô Cương cười khẩy. Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng của hắn rơi vào trên người Bá Đao. Sát khí lóe lên.

Bá Đao không nói gì. Một đạo hào quang lóe lên, Tàn Nguyệt đao xuất hiện ở trong tay. Ý chí của Bá Đao cùng với hơi lạnh thấu xương từ trong Tàn Nguyệt đao toả ra.

- Thực lực không tồi. Linh Vũ cảnh tầng bảy, còn có Linh khí thượng phẩm. Chỉ có điều vẫn chỉ có một con đường chết.

Ngô Cương cười lạnh một tiếng. Hắn chính là đệ tử xuất sắc nhất trong Lạc Hà tông, tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín.

Thân thể run lên, Ngô Cương tiến lên một bước. Chưởng ảnh vô biên hóa thành hào quang đầy trời, vô cùng vô tận, mơ hồ nhìn không thấu.

- Chém!

Bá Đao quát lạnh một tiếng. Bá Đao chém xuống một đao. Dường như không gian cũng bị xé rách. Sau đó một đao kia chém vào bên trên lạc hà vô tận, nhưng căn bản không thể nào làm được gì, giống như chém vào trong hư vô.

Lạc Hà chưởng của Lạc Hà tông, chính là võ kỹ Địa cấp. Chưởng ra như lạc hà, vô biên vô tận, khó có thể bắt giữ. Nhưng nếu bị nắm trúng, lại cực kỳ khủng bố.

Ầm!

Một âm thanh truyền ra. Chưởng ấn rơi vào trên người Bá Đao, khiến Bá Đao rên lên một tiếng, bước chân liền lùi lại. Tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín, tiếp cận Huyền Vũ cảnh, chưởng đã khống một chút lực lượng chân nguyên, rất khó đối phó.

- Trong rất nhiều thế lực của nước Tuyết Nguyệt, Lạc Hà tông ở nơi hẻo lánh nhất, nhưng không ai dám coi thường Lạc Hà tông ta. Thiên tài của các thế lực lớn, ngoại trừ Bát đại công tử ra, những người khác Ngô Cương ta đều không để vào mắt, chứ nói gì tới loại người vô danh như ngươi.

Giọng nói của Ngô Cương mang theo sự kiêu căng. Nhìn Vân Hi, hắn dường như đang nói với Vân Hi. Nhưng nữ nhân này thậm chí ngay cả hăn cũng nhìn không nổi, thật là buồn cười.

- Thật sao?

Trong không gian chợt vang lên một giọng nói, cực kỳ rõ ràng, lại vô cùng mờ mịt.

Ngô Cương thoáng nhướng mày, lập tức quát lạnh một tiếng:

- Ai, lăn ra đây.

Trong mắt Bá Đao ánh lên một nụ cười. Ngoại trừ Bát đại công tử ra, Ngô Cương hắn cũng không để ai vào trong mắt sao? Rất nhanh, Ngô Cương sẽ phát hiện hắn ngu xuẩn tới mức nào.

- Ngươi nói chuyện ngông cuồng như vậy. Hiện tại người đó ở nơi nào cũng không biết. Thật buồn cười.

Bá Đao nhìn thấy Ngô Cương lộ ra vẻ khẩn trương, liền cười lạnh nói.

- Ngươi câm miệng. Hạng giấu đầu lòi đuôi nhất định là giống ngươi, không có mặt mũi gặp người.

Giọng nói của Ngô Cương đầy lạnh lùng. Chỉ có điều hắn vừa dứt lời, tâm thần liền trở nên căng thẳng, thân thể di chuyển. Ánh mắt tập trung về một phía.

Chỉ thấy lúc này phía sau của hắn đã có một bóng người đang đứng. Người này xuất hiện im hơi lặng tiếng.

Ánh mắt trong sáng, khuôn mặt tuấn tú. Người vừa xuất hiện này còn trẻ hơn, tuấn lãng hơn so với hắn, làm gì có chuyện không có mặt mũi gặp người.

- Ngươi là người phương nào?

Ngô Cương nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng hỏi. Hắn không nhìn thấu được người này.

Lâm Phong tùy ý đứng ở đó, đã khiến hắn cảm giác kỳ diệu, hờ hững, xuất trần, hư vô mờ mịt.

- Là người của một tông môn nào đó. Chỉ có điều cũng không phải là Bát đại công tử, ta nghĩ ngươi sẽ không để vào trong mắt. Nếu đã không để vào trong mắt, cần gì phải hỏi nữa. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta và ngươi là kẻ địch. Vậy là đủ rồi.

Trong mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh. Vừa nãy là do bản thân Ngô Cương nói, ngoài Bát đại công tử ra, những người khác, hắn không để vào trong mắt.

- Tuy rằng Ngô Cương ta tự tin kiêu ngạo, nhưng không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán. Mếu như có thể, ta muốn có thêm mấy vị bằng hữu.

Ngô Cương lắc đầu nói. Hắn nhìn không thấu Lâm Phong, cho nên không dám nắm chắc.

- Thật không biết xấu hổ.

Vân Hi mắng một tiếng. Tên Ngô Cương này thật sự quá vô sỉ. Sắc mặt của hắn khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

- Hắn là bằng hữu của ta. Vừa nãy ngươi muốn giết hắn. Ngươi nói xem, chúng ta là bằng hữu hay là kẻ địch?

Lâm Phong cười lạnh, chỉ vào Bá Đao nói. Ỷ thế hiếp người sao? Hắn cũng sẽ làm như vậy.

- Cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy. Ngô Cương ta chính là đệ tử hạch tâm đứng thứ hai của Lạc Hà tông. Ngươi tính là gì, mà tự cao tự đại như vậy.

Ngô Cương biết không cách nào đáp lại, trong nháy mắt sắc mặt lại trở nên lạnh lùng. Hắn tin tưởng đối phương chắn chắn phải kiêng nể Lạc Hà tông.

- Ta thực sự sợ hãi!

Lâm Phong cười lạnh. Thân thể của hắn hơi run lên, đột ngột biến mất tại chỗ. Tiếp theo khi hắn xuất hiện, đã trực tiếp ở trước người Ngô Cương.

- Muốn chết.

Ngô Cương gầm lên một tiếng. Lạc Hà chưởng lại được sử dụng. Không gian dường như có hào quang thoáng hiện, vô ảnh vô hình. Chưởng lực vẫn nhìn không thấu.

Nhưng chưởng ảnh phát ra hào quan vô tận ở trước mặt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Lâm Phong, căn bản là không chỗ nào che giấu. Ngón tay Lâm Phong run lên, kiếm khí phát sinh ra một tiếng xé gió. Đầu ngón tay trực tiếp điểm xuống.

Vèo vèo…

- A…

Một tiếng hét thảm truyền ra. Thân thể Ngô Cương chợt lui lại. Trong nháy mắt, hắn đã lùi đến vị trí cách Lâm Phong mười mét. Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm. Giờ phút này lòng bàn tay của hắn đang chảy ra từng giọt máu tươi. Vừa nãy Lâm Phong chỉ tay như kiếm, trực tiếp điểm vào điểm yếu của hắn, xé rách bàn tay của hắn. Lực phán đoán thật sự kinh khủng.

- Ngoài Bát đại công tử ra, hoàn toàn không để ai vào trong mắt. Quả nhiên thực sự là thiên tài.

Lâm Phong khẽ cười nói, nhưng lại khiến hắn cảm thấy chói tai.