Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 362: Đốt Chết



Lãnh Nguyệt khựng người lại, tên nam tử kia cũng nhìn Lâm Phong.

- Ngươi đã tiêu hao nhiều chân nguyên như vậy rồi, không thể nào ngưng tụ hắc ám liên hoa hủy diệt kia nữa, muốn lưu chúng ta lại, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

Tên nam tử kia nhìn Lâm Phong và nói, dù cho chiến lực của Lãnh Nguyệt đã giảm đi rất nhiều, nhưng chính gã cũng có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai, Lâm Phong muốn đối phó gã cũng không đơn giản.

- Ta thừa nhận, chân nguyên của ta đã tiêu hao hết phần lớn, không thể ngưng tụ được hỏa diễm hủy diệt hùng mạnh như vừa rồi. Nhưng mà, Lãnh Nguyệt, ta phải giết. Lần trước ngươi đã cho ta một đao, lần này ta không thể để chuyện này tái diễn.

Ánh mắt Lâm Phong trở nên sắc bén liếc nhìn đối phương, hỏa diễm hắc liên trong lòng bàn tay chậm rãi nâng lên:

- Ngươi dám đánh cuộc không?

Ngươi dám đánh cuộc không… Một câu vang rền trong không gian, mọi người đều nhìn Lâm Phong. Lâm Phong hắn rất thẳng thắn mà thừa nhận chân nguyên tiêu hao, nói rõ cho đối phương. Nhưng mà, hắn vẫn muốn giết Lãnh Nguyệt, hỏi nam tử có dám đánh cuộc hay không! Hắn không dám đánh cuộc thì Lâm Phong giết Lãnh Nguyệt, hắn đánh cuộc, Lâm Phong sẽ dùng đóa hoa sen hắc ám hỏa diễm đối phó hắn.

Tên nam tử nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, đánh cuộc, dùng mạng mà đánh cuộc, nếu Lâm Phong gạt hắn, chiến lực không bằng hắn, hắn có cơ hội giết chết Lâm Phong. Nhưng nếu Lâm Phong còn đủ sức tạo ra đóa sen hủy diệt kia mà diệt hắn, như vậy, trận đánh cuộc này cũng có thể chôn vùi luôn tính mạng.

- Ta thừa nhận ngươi là nhân tài. Ta nghĩ, chúng ta hãy hóa thù thành bạn, ta đề cử ngươi đến một nơi, khi gia nhập vào trong đó, ở trên nước Tuyết Nguyệt này, bất luận kẻ nào cũng không dám ức hiếp ngươi nữa.

Tên nam tử nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói, Lâm Phong trưởng thành quá nhanh, thiên phú của hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Lãnh Nguyệt. Càng khó hơn là, vô luận tâm trí hay dũng khí, Lãnh Nguyệt hay Xà Quỳnh cũng không thể so sánh với Lâm Phong. Thứ này cùng với kinh nghiệm cùng ngộ tính của mỗi một người.

Nghe được lời này của tên nam tử, tất cả mọi người đều kinh hãi, để cử Lâm Phong? Một nơi đó, tất nhiên mọi người ở đây đều hiểu đó là địa phương nào, nơi đó, là nơi mà vô số thiên tài hướng tới.

Nhưng Lâm Phong chỉ khinh thường cười, bất luận kẻ nào cũng không dám ức hiếp ngươi?

Nếu Lâm Phong hắn không đoán sai, Xà Quỳnh cùng Lãnh Nguyệt cũng muốn đi chỗ kia. Nếu thực lực hắn yếu một chút, Xà Quỳnh còn có thể tiếp tục khi nhục hắn, còn nếu hắn có thực lực đủ mạnh, thì còn phải cần dựa vào thực lực che chở sao? Ai dám chọc hắn?

Hết thảy đều do thực lực quyết định, yếu thì tất nhiên phải chịu khi dễ, vô luận ngươi ở đâu, cường giả mới không bị áp bức, muốn làm gì thì làm.

Lâm Phong hắn hướng tới chính là loại vô câu vô thúc, vô khiên vô quải này, có thể đạp lên trời cao, làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm, không có ai có thể áp bức khi nhục hắn.

Nhưng Lâm Phong cũng rất rõ ràng, ở tại cái đại lục vô tình này, muốn làm được hết thảy, chỉ khi có thực lực hùng mạnh, không ngừng tiến bước lên đỉnh cao võ đạo. Hắn hướng tới là đạp lên trời đất, rung động tâm can, hắn khát vọng hào hùng vạn trượng khi bay lượn trời cao.

Anh hùng giận dữ, một bước giết một người, ai dám nhục hắn, ai muốn giết hắn, hắn liền giết kẻ đó.

Hôm nay, mặc dù thực lực của Lâm Phong không cách nào đạp lên trời đất, nhưng chí ít, hắn không thể để cho mình bị người ta tùy ý khi dễ.

Lúc ở thành cổ Thiên Lạc, Lãnh Nguyệt cao ngạo vô cùng, chê hắn có thực lực không đủ. Hôm nay, ở Hoàng thành, Lãnh Nguyệt lại lần nữa muốn giết hắn, không giết Lãnh Nguyệt, Lâm Phong không yên lòng, hôm nay, Lãnh Nguyệt phải chết.

- Xin lỗi, ta không có hứng thú!

Lâm Phong nhìn tên nam tử, lạnh lùng nói một câu, đại dương màu tím mênh mông từ trên người hắn trào ra, vô số xúc túa quấn quanh thân thể hắn, vô cùng yêu dị.

Lâm Phong từ chối làm cho tên nam tử híp mắt, không có hứng thú, đây là lần thứ ba, hắn nghe được có người muốn từ chối bước vào địa phương thần thánh kia. Hai người từ chối trước thì phải ngược dòng thời gian về mười tám năm trước, hai người kia, kinh thái tuyệt diễm, một người trong đó là Gia Cát Vô Tình, mà một người khác, cho đến nay hắn cũng không biết là tên gì, chỉ biết người ấy có Vũ hồn song sinh.

Khi đó, hắn còn rất trẻ tuổi, còn chưa đạt đến Huyền Vũ cảnh, vẫn rất mong mỏi bước chân vào chỗ kia, nhưng không có tư cách.

Kể từ khi hắn bước vào nơi đó, chưa từng có người nào từ chối, tất cả đều trăm phương ngàn kế để tiến vào trong đó, nhưng Lâm Phong lại từ chối.

Không chỉ có như thế, sau khi Lâm Phong nhìn hắn một cái, rồi chuyển về nhìn Lãnh Nguyệt, không thèm nhìn lại hắn.

Bước tới một bước, Từ Xà Vũ hồn trên người cuốn lên, hắc ám liên hoa lơ lửng trong lòng bàn tay, Lâm Phong đi về phía Lãnh Nguyệt, tốc độ không nhanh, nhưng mỗi một bước đều vô cùng vững vàng.

Thân hình Lãnh Nguyệt run lẩy bẩy, hắn còn cho rằng mình tìm được đường sống trong cõi chết, nhưng lại bi ai phát hiện, Lâm Phong vẫn muốn giết hắn.

Đưa mắt nhìn về tên nam tử, trong ánh mắt Lãnh Nguyệt lộ vẻ hi vọng. Bây giờ hắn chỉ biết gửi gắm hi vọng trên người này mà thôi.

Tên nam tử này đã từng nói với hắn, Lãnh Nguyệt hắn phải trở thành một thành viên trong nơi đó, sao có thể chết ở chỗ này, nhất định không thể chết được.

- Lâm Phong, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi biết ngươi từ chối cái gì không? Còn nữa, ngươi có biết không, người mà ngươi muốn giết, là ai không?

Tên nam tử nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, uy hiếp nói.

- Ta không biết, ta chỉ biết, người muốn giết ta, phải giết!

Lâm Phong chỉ phun ra mấy chữ lạnh băng.

- Thủ hộ giả của nước Tuyết Nguyệt, ngươi nghe nói qua chưa?

Tên nam tử thấy Lâm Phong vẫn khăng khăng một mực, hắn gầm lên một tiếng. Hắn tin tưởng, khi hắn nói ra điều này thì có thể kinh sợ bất kỳ kẻ nào rồi, đường nhiên, cũng bao gồm cả Lâm Phong.

- Thủ hộ giả?

Lâm Phong sửng sốt, hắn thật sự chưa nghe nói qua. Hắn chỉ biết, Liễu Thương Lan bảo vệ Tuyết Nguyệt mười mấy năm trời, kết quả cuối cùng lại rơi xuống thê thảm như vậy. Thủ hộ giả của nước Tuyết Nguyệt, ở trong mắt Lâm Phong chính là trò cười mà thôi.

Lâm Phong còn không biết, thủ hộ giả Tuyết Nguyệt trong miệng tên nam tử kia, chính là chỉ quân đoàn thần bí nhất của Tuyết Nguyệt, một quân đoàn hùng mạnh đủ để phá vỡ nước Tuyết Nguyệt.

Ai có thể chấp chưởng quân đoàn kia, thì kẻ đó chính là chí tôn Tuyết Nguyệt.

- Lãnh Nguyệt sắp trở thành một thành viên trong đó, ngươi giết hắn chính là giết người thủ hộ tương lai của nước Tuyết Nguyệt.

Tên nam tử thấy Lâm Phong dừng lại, hắn tiếp tục nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Lâm Phong dừng lại trên không trung, nhìn lại hắn, sau đó, Lâm Phong hé miệng nói:

- Người thủ hộ Tuyết Nguyệt có quan hệ gì với ta sao?

Dứt lời, Lâm Phong theo hư không lao tới, ngay lập tức đã xuất hiện trước người Lãnh Nguyệt, một màn này làm cho mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt.

Thủ hộ Tuyết Nguyệt, cùng Lâm Phong hắn thì có liên hệ gì sao?

Tử Xà gào thét, một luồng khí tức tịch diệt lộ ra, mọi người chỉ thấy ảo ảnh hiện lên, thân thể Lãnh Nguyệt đã bị Tử Xà quấn quanh, sau đó bị trói giữa hư không, không chút nhúc nhích. Tiếp theo, hỏa diễm trong lòng bàn tay Lâm Phong vọt lên, phủ xuống người Lãnh Nguyệt, tàn khốc, lạnh lùng.

- Ahhh…

Một tiếng gào thét thống khổ đâm thẳng vào tai mọi người, ngọn lửa tịch diệt thiêu đốt, cả người Lãnh Nguyệt lập tức hóa thành một mảnh cháy đen.

Tử Xà Vũ hồn vẫn còn ở trên hư không, nhưng cũng chỉ trói buộc không khí, Lãnh Nguyệt đã biến mất, triệt để biến mất, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn trong không gian.

Lâm Phong đứng đó, trong tay nâng lấy ngọn lửa tịch diệt, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm, đương nhiên cũng không có thương hại.

Đảo mắt, Lâm Phong lại quay về nhìn tên nam tử kia, tên kia cũng gắt gao nhìn hắn, ánh mắt vô cùng rét lạnh.

- Ta nói rồi, hôm nay hắn phải chết, không có người nào có thể cứu hắn. Ngươi cứu hắn một lần, tuyệt đối không thể làm được lần thứ hai.

Lâm Phong phun ra một câu, nhìn nam tử:

- Ta giết hắn rồi, ngươi muốn thế nào?

Ngươi, muốn thế nào? Lâm Phong hỏi tên nam tử, ngươi không để ta giết, ta đã giết rồi, ngươi muốn thế nào?

Lúc này, hắc ám liên hoa vẫn nằm trong lòng bàn tay Lâm Phong, nhưng chùm bóng tối này không còn thuần túy đen như lúc trước.

Sắc mặt tên nam tử biến ảo không chừng, Lâm Phong hỏi hắn muốn thế nào, hắn có thể muốn thế nào đây?

Hắn đã sớm coi trọng Lãnh Nguyệt, mang Lãnh Nguyệt về Hoàng thành, Lãnh Nguyệt nhất định là một thành viên của Tuyết Long vệ trong tương lai. Nhưng mà Lâm Phong không chút lưu tình, vẫn giết chết Lãnh Nguyệt! Tuyết Long vệ, thủ hộ giả Tuyết Nguyệt, nhưng hết thảy, có liên quan gì tới Lâm Phong đâu?

Thủ hộ Tuyết Nguyệt, chỉ là một hoàng thất mà thôi, Lâm Phong hắn cũng sẽ không ngu xuẩn mà đi trung thành với hoàng thất, với Tuyết Nguyệt.

- Ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà hối hận!

Nhìn Lâm Phong một lúc lâu, tên nam tử nói ra một câu. Giết chết thành viên dự bị của Tuyết Long vệ, hơn nữa còn đắc tội với Xà Quỳnh, Lâm Phong sẽ phải trả giả thật nhiều.

- Chiến! Lâm Phong ta phụng bối! Không chiến, cút!

Lâm Phong không để ý tới lời nói nhảm của đối phương, đã có rất nhiều người nói hắn sẽ phải hối hận, nhưng hắn đã làm thì tuyệt không hối hận, chỉ tuân theo bản tâm, dựa vào bản tâm mà làm.