Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 455: Yêu Lang Bốn Đuôi



Lúc này, Lâm Phong đang lạnh lùng đứng trên mặt đất, cầm trong tay kiếm sát phạt, Lang Vương thì đạp trên thân Hỏa lang cũng lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trên người khí yêu dã hoành hành.

Lang Vương hiển nhiên không ngờ rằng thực lực của Lâm Phong lại mạnh mẽ đến như vậy, nhưng dù như thế thì đôi đồng tử yêu dị kia cũng không hề có một chút sợ hãi, chỉ có hàn quang khát máu, dường như đó là sói tính.

- Người không ra người, yêu không ra yêu.

Lâm Phong nhìn Lang Vương lạnh lùng nói, bởi vì đối phương làm cho hắn có cảm giác, như là người mà lại không giống người, mà yêu thì lại mang hình dáng người, hơn nữa điều kỳ lạ là những người này lại có thể cắn nuốt đồng bọn của mình.

- Ngao…

Lang Vương nhếch nhếch cái miệng đang chuyển động ở bên dưới đầu của hắn, trong miệng của hắn lại phát ra một tiếng sói tru trầm thấp đặc biệt khác thường, căn bản cũng không có để ý đến lời nói của Lâm Phong, đôi đồng tử khát máu kia càng ngày càng lạnh.

- Lang Vương của Sói Sa Mạc, hóa ra chỉ là một loại súc sinh.

Sát phạt kiếm trong tay Lâm Phong đưa chếch lên, tại đó trường kiếm trong tay chậm rãi hướng về phía trước, kiếm ý điên cuồng bá đạo phóng thẳng vào người Lang Vương.

Lang Vương cũng chằm chằm nhìn Lâm Phong, thân mình hơi khom xuống, đôi tay hóa thành móng vuốt sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản mát ra ánh sáng yêu dị bóng loáng.

- Giết!

Lâm Phong giận dữ quát to, sát phạt khí cuồn cuộn rít gào lao ra, kiếm hướng về phía trước mà chém tới, từ trên không bổ xuống.

- Gầm!

Một tiếng gầm trầm thấp truyền ra, thân thể của Lang Vương theo Hoả lang kia trực tiếp bắn lên tốc độ cực kỳ nhanh, móng vuốt sắc bén, lửa đỏ yêu dị trực tiếp phóng ra, lại có một cỗ lửa yêu khí từ trong móng vuốt sắc bén của hắn bùng ra va chạm vào kiếm của Lâm Phong, khiến cho ngọn lửa điên cuồng rít gào.

Kiếm khí mất dần đi, ánh mắt của Lâm Phong ngưng lại, từ sau khi Lang Vương cắn nuốt đồng bọn của hắn, giờ phút này thực lực của hắn đã tương đương với Huyền Vũ cảnh tầng bốn, không sai biệt lắm.

- Ngao!

Lang Vương lại một lần nữa phát ra tiếng rít gào sắc bén, thân thể của hắn bay rất nhanh, Lâm Phong chỉ cảm thấy một đạo ảo ảnh bổ nhào về hướng của mình.

Bước về phía trước một bước, một tiếng nổ ầm vang, khí sát phạt lại một lần nữa cuồn cuộn tăng cường khiến cho tốc độ của Lang Vương cứng lại, tốc độ của thân thể chậm dần lại.

- Giết!

Lại là một giọng nói từ trong miệng của Lâm Phong thốt ra, sát phạt khí càng mạnh mẽ hơn phóng về phía trước, va chạm và công kích Lang Vương, khí sát phạt và ánh sáng ngọn lửa cuồng loạn không ngớt, trong không gian không ngừng phát ra những âm thanh gào thét trầm thấp.

- Giết!

Trong ánh mắt của Lâm Phong giờ đây toàn bộ đều là khí sát phạt, càng ngày càng đậm, trong tay hằn chân nguyên kiếm cũng dần dần nhiễm lên một vẻ tối đen, càng thêm khủng bố.

Thân thể không hề lui, Lâm Phong lại một lần nữa bước lên, khí sát phạt hóa thành sát ý thực chất bùng ra làm rung động nội tâm của Lang Vương.

Vẻ khát máu yêu dị trong mắt của Lang Vương dần dần thay đổi, nó đã mang theo một tia hoài nghi, sát phạt ý của Lâm Phong càng ngày càng mạnh lên, càng đánh lại càng mạnh.

- Ngao!

Lang Vương ngửa mặt lên trời la hét giận dữ, trên người hắn bắn ra những ánh lửa sáng vô cùng vô tận hướng tới thân thể và kiếm của Lâm Phong mà bổ vào, cả hai người đều không hề có lui, trong mắt đều chỉ có mục tiêu là đối phương.

Trong mắt của Lâm Phong là ý sát phạt chấp nhất, còn trong con mắt của Lang Vương lại là tính yêu hoang dã, bọn họ đều phải bằng mọi cách giết chết đối phương, không chết không ngừng.

Không có thủ thuật, không có né tránh, chỉ có va chạm thật sự, va chạm giữa kiếm sát phạt và khát máu kiếm

Ầm, ầm, ầm!

Va chạm mãnh liệt khiến cho không gian nổi lên một ngọn gió lửa điên cuồng mãnh liệt và khát máu, mặt đất xung quanh đều đã bị phá hủy không còn nguyên trạng. Từ phương xa, đám người khiếp sợ nhìn về phía bên này, thật mạnh, sự mạnh mẽ của Lang Vương khiến cho mọi người kinh ngạc, nhưng còn Lâm Phong, hắn còn trẻ tuổi như vậy mà thực lực lại cũng mạnh mẽ đến bực này.

Nhất là Nặc Na, nàng đang đứng ở dưới mái hiên nhìn Lâm Phong và Lang Vương chiến đấu, trong người chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thật đáng sợ, thực lực của Lâm Phong đã vượt qua tưởng tượng của nàng rất nhiều, nhiều đến không thể tin nổi.

Trong lòng của Nặc Na lúc này cực kỳ phức tạp, tuy rằng nàng được cứu trợ rồi, nhưng phụ thân của nàng và toàn bộ bộ lạc Hắc Mộc thì đều đã xong rồi, mặc dù là bộ lạc đã đem nàng đi tặng cho người, nhưng dù sao thì cũng là bộ lạc của nàng, còn có phụ thân của nàng.

Vốn tất cả những điều này là đều có thể tránh được, thực lực của Lâm Phong đã đủ để đối kháng với Lang Vương rồi. Nếu không phải do phụ thân nàng phái người giám sát Lâm Phong và làm cho quan hệ với Lâm Phong trở nên xấu đi, sau này, thậm chí khi nhị thiếu gia đi giết Lâm Phong, bộ lạc của bọn họ vẫn có thể cùng với Lâm Phong trở thành bằng hữu, với những điều phía sau đó, tất cả đều có thể tránh được.

Ấm!

Lại một âm thanh va chạm mạnh mẽ truyền đến làm cho Nặc Na bừng tỉnh, ánh mắt lại nhìn về trận chiến đấu điên cuồng của hai người.

Chỉ thấy Lâm Phong chém xuống một nhát kiếm từ trước tới nay chưa hề có, Lang Vương cuối cùng đã không thể chịu đựng được, thân thể bị chém lui về phía sau, xu thế sát phạt trên người Lâm Phong quá mức khủng bố lại vẫn trở nên mạnh mẽ, loại ý chí kiếm đạo sát phạt này thật là đáng sợ, nó không dừng lại mà càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đôi mắt khát máu của Lang Vương vẫn lộ ra hơi thở yêu khí, một tiếng gầm nhẹ truyền ra, thân thế ngừng lui, nhưng mà cũng vào đúng lúc này hắn cảm thấy trên giữa trời cao bùng ra một cỗ sát phạt khí.

Ngẩng đầu lên, Lang Vương nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phong từ trong hư không phóng tới, trong tay cầm trường kiếm, sát phạt kiếm đã hoàn toàn hóa thành màu đen, nhưng màu đen trên thân kiếm lại lóe ra ánh sáng mặt trời chói chang, bầu trời thái dương chiếu dọi ở trong đó, khiến cho sát phạt kiếm còn tăng thêm mấy phần nóng bỏng đáng sợ.

Kiếm chém xuống, không gian xuất hiện một đạo cầu vồng dựng đứng, giống như đen, giống như đỏ, từ trên trời giáng xuống, hơn nữa lại mạnh như gió, nhanh đến không thể tin nổi.

Đầu tiên thì Lang Vương cảm thấy sửng sốt, lập tức một cỗ yêu khí kinh khủng phóng lên cao.

- Ngao!

Một tiếng gào thét rung trời truyền ra, trong ánh mắt khiếp sợ của đám người đang nhìn chắm chú, thân ảnh của Lang Vương không ngờ hóa thành một đầu sói, Yêu Lang thực sự ngửa mặt lên trời thét dài, ngọn lửa cuồn cuộn cuốn quanh trên người của nó phóng lên cao.

Xuy xuy!

Kiếm chém xuống, lúc này đây kiếm chém xuống không có tiếng vang lớn lắm, chỉ có tiếng khiếu âm chói tai rất nhỏ, nhưng lại khủng bố đến cực điểm.

Một ngọn lửa vô cùng mãnh liệt bùng lên bao kín khối không gian kia, thân ảnh của Lâm Phong và Lang Vương đều biến mất không thấy, chỉ có một vùng lửa ngút trời tỏa sáng.

- Ngao!

Tiếng sói tru thê lương từ trong ngọn lửa truyền ra, lập tức ánh lửa nhanh chóng lui về phía sau, Yêu Lang kia từ trước vẫn không hề động giờ phút này đã bắt đầu tiếp tục cử động, nó trực tiếp cắn nuốt ngọn lửa kia, khiến cho ngọn lửa trên người Yêu Lang càng thêm rực rỡ.

- Yêu!

Đám người chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng chấn động, yêu, Sói Sa Mạc Lang Vương, chính là yêu?

Thân ảnh của Lâm Phong lại một lần nữa xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm vào Yêu Lang kia, cặp đồng tử khát máu kia chính thực là đồng tử của Lang Vương, trong lòng của hắn cũng chấn động.

Làm sao biết, Lâm Phong hắn đã thấy qua yêu hóa hình thực sự, chỉ có thiên yêu mới có thể hóa hình, mà Lang Vương này hiển nhiên là không phải.

Lúc này cả người đều đắm chìm trong giữa ngọn lửa, đuôi yêu chó sói đột nhiên phóng xuất ra một cỗ yêu khí khủng bố, lập tức đám người đều khiếp sợ chăm chú nhìn, cái đuôi yêu của nó không ngờ thay đổi, biến thành dài ra, hơn nữa từ trong thân thể của nó lại có một đuôi yêu nữa chậm rãi mọc ra, đuôi thứ ba, đuôi thứ tư, cũng lộ ra mà tiếp tục mọc dài.

- Bốn cái đuôi.

Ánh mắt Lâm Phong chăm chú nhìn Lang Vương, sau khi đuôi yêu thứ tư mọc dài ra, Yêu Lang mới dừng lại.

Mà vào lúc này, đồng tử Yêu Lang vẫn gắt gao nhìn Lâm Phong chằm chằm, dữ tợn khát máu, toàn bộ đều là ánh sáng yêu quái.

- Thật kỳ lạ.

Lâm Phong có viết không rõ ràng, Sói Sa Mạc, lấy tên sói không ngờ lại là Yêu Lang.

- A!

Một tiếng kêu bén nhọn truyền ra, đó là tiếng kêu phát ra từ trong miệng Nặc Na, chỉ thấy nàng che miệng nhìn Yêu Lang, dường như là nghĩ tới chuyện gì rất đáng sợ, tất cả trong đôi mắt đều là một nỗi sơ hãi.

Không chí có Nặc Na, đám người ở xa Sói Sa Mạc, những đám người bình thường kia cũng đều hồn bay phách lạc, kinh ngạc nhìn con Yêu Lang lửa kia.

Đuôi sói, bốn cái đuôi sói.

Trong đầu óc của mọi người, đang xuất hiện một truyền thuyết đáng sợ về truyền thuyết Hoả Diễm Yêu Lang, truyền thuyết này từ đời viễn cổ lưu truyền tới nay, tất cả mọi người ở bên ngoài Thiên Nhai Hải Các đều quen thuộc, nhưng mà lại rất xa lạ, bởi vì chưa ai từng trực tiếp trải qua truyền thuyết đáng sợ này.

Sa mạc sói, sa mạc, sói.

Nghĩ đến mấy chữ này, trong lòng mọi người đều run rẩy không tự chủ được, cái tên Sói Sa Mạc hóa ra vì vậy mà có.