Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 485: Tuyết Băng Nhuộm Máu



- Cùng nhau động thủ, giết hết tất cả đi.

Hàn Tuyết Thiên và Xích lão đang đối chiến, Lạc Tuyết công tử đột nhiên nhảy vào đánh lén, định ỷ vào số người nhiều hơn để giành chiến thắng, một khi đã như thế thì còn có quy tắc gì nữa, dựa vào số người đông thì ai sợ?

Ánh mắt toàn bộ đám người trong Xích Huyết sơn trang đều cứng đờ, Xích lão đã không bị bắt, lão đã được Lâm Phong xông vào ngăn trở, mà hiện nay bọn họ còn đang phải chịu lửa giận của mấy vạn thiết kỵ kia, lửa giận thật đáng sợ.

Những tiếng vang ầm ầm truyền ra, bước chân thiết kỵ chấn động mặt đất, sát khí đáng sợ ngút trời khiến cho mọi người trong Băng Tuyết sơn trang lộ ra vẻ khủng hoảng, một vẻ khủng hoảng thực sự.

- Xích lão, ông hãy đi nghỉ ngơi đi, hai người này ông hãy để ta giết cho.

Sau khi Xích lão nuốt một viên thuốc thì hơi thở cũng đã bình ổn lại, nếu lấy thân phận luyện đan sư của Xích lão mà nói, thương thế này nếu mà được khống chế đúng lúc chắc sẽ không để lại thương tổn gì quá lớn.

- Tốt.

Xích lão cũng không khách khí với Lâm Phong, lấy tu vi của Lâm Phong mà nói, đối phó với hai người Huyền Vũ Cảnh tầng bốn hẳn là không thành vấn đề.

Sau khi Xích lão lui ra, một cỗ sát phạt khí đáng sợ từ trên người Lâm Phong phóng thích ra, sát phạt đó là ý chí.

Hàn Tuyết Thiên cùng với Lạc Tuyết công tử bị khí sát phạt bao trùm trong lòng phát lạnh, trên người hơi thở băng tuyết cuồn cuộn cuốn động bốn phía xung quanh bọn chúng, Huyệt Phiêu lạc từng phiến từng phiến huyệt gào thét trong hàn phong, run rẩy ở bên trong khí sát phạt.

- Giết!

Bước chân của Lâm Phong bước một bước vào trong hư không, ngay lập tức rơi xuống ngay trước mặt Lạc Tuyết công tử, sát phạt kiếm múa lên phát ra tiếng kêu khủng bố chói tai.

- Hàn băng!

Công tử Lạc Tuyết mãnh liệt quát lên, vô tận huyệt phiêu đãng bay tới hướng Lâm Phong, lập tức chân nguyên ngưng tụ trên thân kiếm của Lâm Phong, Lâm Phong dùng kiếm che lại.

- Băng tuyết ngập trời.

Một bên là Hàn Tuyết Thiên oanh giết qua lại, mang theo một hơi thở băng sương mù cường hãn, cả cái khối không gian này đều biến thành một mảnh băng tuyết.

Công pháp võ kỹ có thể cải tạo không gian, câu nói này cũng không phải là nói ngoa. Sát phạt khí của Lâm Phong có thể làm cho không gian thành nơi sát phạt, hàn băng công pháp của Băng Tuyết sơn trang có thể làm cho xung quanh hóa thành một nơi băng tuyết, mặc dù giờ phút này ánh thái dương đang chói mắt, nhưng cũng không thể làm cho băng tuyết tan chảy một mảy may.

Hơn nữa làm cho băng nhạn tụ lại càng ngày càng nhiều, người trong Băng Tuyết sơn trang càng đánh càng hăng. Bởi vì họ tu luyện chính là hàn băng, ở trong trời đất băng tuyết họ phát huy ra uy lực mạnh nhất. Nhưng đối thủ của họ thì lại không được như thế, khi băng tuyết càng mạnh, thực lực của bọn họ sẽ phải chịu ảnh hưởng, chịu suy yếu.

Bởi vậy thực lực gần như là tương cận, những người khác không có khả năng đánh lâu với người Băng Tuyết sơn trang, đánh lâu, sức chiến đấu của họ co thể kiên trì kéo dài, đánh lâu sẽ rất nguy hiểm.

Tuy nhiên Lâm Phong, cho tới bây giờ cũng không có ý tưởng đánh lâu dài, không cần thiết.

Sát phạt khí cuồn cuộn bao trùm lên băng tuyết và nghiền nát nó, một thanh kiếm màu đen lại hiện ra ở nơi đó, một hơi thở hủy diệt kinh khủng lan tràn ra.

Sát phạt lúc này là sát phạt ý chí, dung nhập sát phạt ý chí, tuy rằng cỗ ý chí sát phạt này chỉ có một tầng, nhưng như vậy thì cũng là đủ rồi.

- Giết!

Một tiếng quát chói tai cuồn cuộn truyền ra, ánh sáng màu đen chợt lóe lên rồi vụt tắt lại chợt lóe lên lướt qua biến mất không thấy gì nữa.

Xuy xuy.

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Hàn Tuyết Thiên đang công kích tới hướng Lâm Phong, thân thể cứng ngắc ngay tại giữa hư không, tuy rằng hắn vẫn duy trì được động tác lúc đầu, nhưng mà không tiến lên được mảy may nào.

Cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua eo thân của mình, nơi đó máu tươi từ từ thấm ra, thậm chí nơi đó dần dần đứt ra.

- A!

Một tiếng kêu thê thảm quanh quẩn trong không gian, đám người ngẩng đầu lên nhìn, họ liền nhìn thấy tông chủ của bọn họ, Hàn Tuyết Thiên bị chặt đứt ngang thân, đôi mắt thì vẫn còn đang mở, nhưng thân thể thì đã bị đứt lìa.

Cảnh tượng đáng sợ này làm cho đám người không ngớt run rẩy, giờ đây ngay cả đao kiếm chém lên người bọn họ bọn họ cũng đều quên hết, đều không biết rằng chính mình cũng đã bị chém chết.

- Chạy!

Đây là ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu đám người vào trong lúc này, bọn họ không muốn liều chết chống cự nữa, ngay đến tông chủ cũng còn bị Lâm Phong một kiếm chém chết, bọn họ đi đối mặt với mấy vạn thiểt kỵ này có đáng giá hay không?

Người trong Băng Tuyết sơn trang bắt đầu chạy trốn, bất kể là trưởng lão trong tông môn hay là đệ tử thiên phú không ai muốn chết, với tông môn đồng sinh đồng tử là đại nghĩa, nhưng tuyệt đại đa số con người, thời điểm đối mặt với cái chết sẽ sợ hãi hơn nhiều so với kính sợ trung nghĩa, chạy trốn đó là một việc rất bình thường.

Nhưng có chạy thoát được không?

Chỉ cần có người muốn chạy trốn là lập tức tên từ trên không dày đặc bay ra bắn về phía đó, tên mặc dù là không chính xác lắm, nhưng do số lượng nhiều nên cũng đủ để làm nơi mai táng cho bọn chúng, kết cục là bọn chúng chỉ còn là những tấm bia sống.

Không chỉ có những người khác muốn chạy trốn, Lạc Tuyết công tử nhìn thấy Hàn Tuyết Thiên bị chém chết, nhìn thấy đám người xung quanh Băng Tuyết sơn trang bị giết, trong hai tròng mắt cùa hắn đỏ sẫm lên, nhưng lại không có nổi một chút sát khí.

Hiện giờ Lâm Phong thật là đáng sợ, hắn đã không thể nào đối mặt được.

Hai tay vũ động, không gian gào thét, Băng Nhạn trong thiên địa cuồn cuộn tụ thành một dòng khí nương theo song chưởng của Lạc Tuyết công tử phun ra, dòng khí điên cuồng đập về hướng Lâm Phong.

Cùng lúc này, lực lượng băng tuyết chân nguyên ở dưới chân Lạc Tuyết công tử ngưng tụ thành một cái huyệt thật lớn, gào thét mang theo hắn rời đi, thoát ra ngoài ngược với hướng Băng Tuyết sơn trang.

Băng Tuyết sơn trang đã hết thuốc chữa, hủy diệt đã là một chuyện tất nhiên.

Nhìn thân hình Lạc Tuyết công tử chạy trốn, Lâm Phong lạnh lùng mỉm cười, Lạc Tuyết công tử, Huyền Vũ Cảnh tầng bốn lại có thể từ trong tay hắn chạy thoát được sao.

- Tùy phong.

Tâm thần khẽ động, Lâm Phong cảm ngộ tiếng gió trong tự nhiên, thân thể lóe ra, mỗi một động tác đều nhỏ vô cùng, dường như ẩn chứa vô số biến hóa dung nhập vào trong luật động của gió.

Thân thể của Lâm Phong dường như không có lực cản của gió, vọt tới hướng của Lạc Tuyết công tử, giống như một trận gió gào thét.

Hơi thở tử vong giáng xuống trên người Lạc Tuyết công tử khiên cho cả người Lạc Tuyết công tử đột nhiên run lên, quay đầu lại thoáng nhìn, hắn nhìn thấy ở đấy duy nhất một đạo ánh sáng, ý chí sát phạt.

Sát phạt kiếm chém xuống thân thể của Lạc Tuyết công tử, một phân thành hai, hắn cũng giống như Lâm Phong, từ trong hoàng thành đi đến đây, nhưng chờ đợi hắn ở đây lại là cái chết.

Có lẽ ở vào lúc sắp chết hắn có hung hận, vì sao biết rõ thực lực của Lâm Phong đáng sợ, hắn còn cố ý trong hoàng thành đi ra Băng Tuyết sơn trang, muốn cứu vớt tông môn?

Đáng lẽ hắn nên sớm ý thức được, thời điểm Lâm Phong nhất định phải phục hưng Tuyết Nguyệt là lúc tông môn cùa hắn đã hết thuốc chữa, hủy diệt là việc dường như là một chuyện tất nhiên.

Nhưng hiện tại bất kể là hắn có hối hận như thế nào thì cũng đã muộn, tất cả đều đã được xác định.

Nhìn Lạc Tuyết công tử ngã xuống, trên mặt của Lâm Phong không có một chút cảm xúc nào, dường như hắn không có suy nghĩ gì cả. Ngày xưa bát đại công tử thanh danh hiển hách nước Tuyết Nguyệt, đã có hai người chết ở trong tay hắn

Xếp hạng thứ sáu và thứ bảy là công tử Đại Bằng và Lạc Tuyết công tử đều bị hắn giết chết, tám đại công tử, tám vị thiên tài chỉ còn có hai.

Nhìn chiến đoàn quân trên mặt đất kia, vài trăm người tán loạn này làm sao có thể chống lại mấy vạn mãnh hỗ thiết kỵ, điều chờ đợi Băng Tuyết sơn trang hiện nay chỉ là hủy diệt.

Trên mặt đất, lại có một người chiến lực vô cùng mạnh mẽ, nơi ánh đao của hắn đi qua, chỗ thì như tơ liễu phiêu động, nơi thì lại hống hách tan tác, không người nào có thể ngăn cản chân nguyên đao chém giết, ai chống lại liền giết người đó.

- Bá Đao, không hổ là nô lệ mạnh mẽ nhất trước đây.

Lâm Phong thầm nhủ trong lòng, ở trong đấu trường tù của Vũ gia, Bá Đao dã tính cuồng bạo không người nào có thể không chế mới bị đem đi bán đấu giá, cuối cùng Lâm Phong đã chụp được. Ngay vào lúc đó cảnh giới của Bá Đao so với Lâm Phong còn cao hơn lại đang nắm trong tay lợi thế.

Hiện giờ tu vi của hắn đã đến Huyền Vũ cảnh tầng ba, Bá Đao cũng đã đột phá Huyền Vũ cảnh bước vào tầng một, hơn nữa điều đáng sợ là Bá Đao quyết cùng với Vũ hồn của hắn lĩnh ngộ đao nhập vi cảnh giới, cường giả Huyền Vũ Cảnh tầng hai hắn đều có thể chiến đấu.

Ở bên cạnh Lâm Phong có nhiều người thiên phú rất tốt, thậm chí so với hắn cũng không yếu hơn, chỉ là không bằng hắn là ở số mệnh cùng với ngộ tính.

Đoạn Phong một tấm lòng son một lòng tu luyện, Bá Đao bạo ngược sát phạt bá đạo khôn cùng, Hàn Man đầu óc đơn giản thiên phú cũng không yếu, dường như Vũ hồn còn được thức tỉnh, Phá Quân có Vũ hồn song sinh. Những người này nếu không gặp hắn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một thế hệ chói mắt của nước Tuyết Nguyệt.

Nhưng có lẽ là nguyên nhân là do bọn họ ở bên cạnh hắn, cho nên sự sắc sảo và tài năng của bọn họ đều bị che đậy hết rồi, tại vì đa số mọi người đều chỉ chú ý đến hắn, Lâm Phong.

Nghĩ tới những điều này, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương xa, nơi phương hướng thành Đoạn Nhận.

Cũng không biết hiện giờ Liễu thúc, Phỉ Phỉ, còn có Hàn Man, Phá Quân, bọn họ như thế nào. Lần trước ở trong hoàng thành, nhìn thấy Liễu thúc ý chí và tình thần của ông hình như rất sa sút, đợi xong chuyện ở Tuyết Nguyệt, tìm một cơ hội đi đến thành Đoạn Nhận một chuyến xem.

Băng Tuyết sơn trang là trạm sau cùng của hắn ở ngoài thành, sau khi Băng Tuyết sơn trang bị giết, tất cả ân oán cũng có thể ở trong hoàng thành giải quyết xong.

Thiết kỵ cuồn cuộn tiếp tục đi về phía trước, bước chân trên mặt đất băng tuyết, Lâm Phong nhìn về hướng Băng Tuyết sơn trang dường như hắn thấy được máu tươi đã nhuộm đỏ tuyết trắng ở nơi đó.
— QUẢNG CÁO —