Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 856: Tuyết Tôn giả




- - Thiên Trì, phía trên một tòa Tuyết Phong đang phong bế, xung quanh một mảnh sông băng, giá lạnh cực điểm.

Giờ phút này, tại giữa sông băng mờ mịt, một người đang tu luyện, dường như cả ánh sao trên bầu trời cũng bị hắn mượn lực, chiếu rọi trên người hắn, nhìn có vẻ cực kỳ phiêu nhiên. Phía trên sông băng, hai vị lão nhân đứng sóng vai, trên người không có chút hơi thở nào, giống như hai người bình thường, nhưng cái lạnh giữa hư không lại không cách nào ảnh hưởng đến bọn họ.

- Thiên phú của Vũ Thiên Cơ cường đại, là người có trí tuệ, trái tim nhân hậu, về sau có thể thay thế ngươi phát huy truyền thừa của Thiên Cơ Phong.

Lúc này, một vị lão nhân nhìn về người trẻ tuổi trước mắt đang tu luyện, nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, vốn tưởng, Thiên Trì sẽ giao cho Thiên Cơ, nhưng hiện tại có thêm một biến số, nhà ngươi cũng thật quyết đoán, không ngờ trực tiếp giao Thiên Tuyền Thạch cho hắn, ta không thể không bội phục ngươi.

Một vị lão nhân thiếu một chút tóc trên đầu, rõ ràng là lãnh tụ của Thiên Trì, Thiên Cơ lão nhân. Còn lão nhân đứng bên cạnh hắn, là lãnh tụ Thiên Tuyền Phong, Tuyết Tôn giả.

- Bỏ được, có bỏ mới có được, Thiên Tuyền Thạch trong tay ta cũng không phát huy được tác dụng, hiện tại để Lâm Phong kế thừa là một cơ hội tốt.

Đợi Lâm Phong trưởng thành, ta cũng có thể nghỉ ngơi, không cần khổ tâm vì Thiên Tuyền nhất mạch nữa. Tuyết Tôn giả thản nhiên cười nói, có vẻ rất tự nhiên.

- Trước mặt ta ngươi đừng giả bộ, nếu nói hiện tại ở Thiên Trì ai xứng là đối thủ của ta nhất thì người đó nhất định là ngươi.

Thiên Tuyền Thạch có tác dụng vô cùng kỳ diệu, còn thần bí hơn so với thánh vật truyền thừa của sáu đại Tuyết Phong khác, nhà ngươi nắm giữ nhiều năm, tu vi không tiến thêm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao, có thể nói cho ta biết, hiện tại ngươi đạt đến cảnh giới gì không? Thiên Cơ lão nhân khinh bỉ nhìn Tuyết Tôn giả, sư tôn của lão, lãnh tụ Thiên Cơ phong ngày xưa và sư tôn của Tuyết Tôn giả, lãnh tụ của Thiên Tuyền Phong là hai người mạnh nhất Thiên Trì. Hai vị sư tôn không ai phục ai, đều coi đối phương là đối thủ mạnh nhất. Tất nhiên, cũng là bằng hữu tốt nhất, bởi vậy lão và Tuyết Tôn giả đã sớm thân nhau, tên này so với bất cứ ai, đều rất khiêm tốn.

- Không quan trọng, kế tiếp ta chỉ muốn nhìn hậu bối trưởng thành, quản lý Thiên Trì, tiền đồ của chúng ta có hạn, chỉ sợ rất khó theo đuổi cảnh giới cao hơn.

Ánh mắt Tuyết Tôn giả buồn bã, hắn giao Thiên Tuyền Thạch cho Lâm Phong là vì ý chí giảm sút của tuổi già. Ai không muốn theo đuổi Hoàng cảnh giới cao cao tại thượng kia, nhưng thiên phú cực kỳ quan trọng, đến cảnh giới nhất định, sẽ cảm nhận được xiềng xích của bản thân. Thiên Cơ lão nhân ngẩng đầu nhìn hư không xa xôi.

- Ta biết ngươi không buông tha, ngươi cũng muốn giống như sư tôn của chúng ta, tìm người thừa kế, sau đó tháo xuống gông xiềng bản thân, cuối cùng đi tranh đấu, theo đuổi cảnh giới cao hơn.

Tuyết Tôn giả sửng sốt lập tức nở nụ cười, nhìn Thiên Cơ lão nhân.

- Ngươi cũng nghĩ vậy sao, sư tôn chúng ta thật độc ác, cắt đứt mọi thứ, không liên lạc với chúng ta, cũng không biết hiện giờ thế nào, có đạt đến cảnh giới kia không? - Không cắt đứt mọi thứ, lòng có vướng bận, sao có thể truy cầu đại đạo, đợi đám hậu bối này trưởng thành, chúng ta cũng giải quyết xong mọi chuyện đi.


Thiên Cơ lão nhân buồn bã nói, bọn họ sao không sư tôn mình, nhưng hiện giờ ngay cả bọn họ cũng không biết sư tôn đang ở đâu?

- Trước khi chúng ta đi, có nên dọn dẹp lại Thiên Trì không? Giọng nói Tuyết Tôn giả lộ rõ lãnh ý, hành vi Thiên Xu Tử đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn.

- Lưu lại cho hậu bối chút nguy cơ không phải tốt hơn sao, cũng để cho bọn chúng chút cơ hội, nếu chúng vẫn khư khư cố chấp, vẫn để cho hậu bối giải quyết đi, đó là chiến công của bọn họ, là minh chứng cho sự trưởng thành của họ.

Ánh mắt Thiên Cơ lão nhân lộ vẻ cơ trí, dường như nhìn thấu mọi thứ. Đệ tử bình thường chỉ sợ không dự đoán được, ở chỗ cao không khỏi rét lạnh, những lão nhân đứng trên đỉnh cao lại suy nghĩ sâu xa....... Nửa tháng trôi qua, bên trong tòa Tuyết Phong, Lâm Phong vẫn đang khoanh chân ngồi trên vách đá tuyết thật lớn, đôi mắt nhắm lại, lẳng lặng cảm nhận sự kỳ diệu của cảnh giới Thiên Vũ. Lúc này, Lâm Phong đang cô đọng thần niệm bản thân, không ngừng ngưng tụ thần niệm thành hình thái chuông cổ, mấy vạn tàn hồn hóa thành nhiều điểm sáng màu vàng, lượn lờ bên cạnh chuông cổ, vô cùng chói mắt. Tam Sinh Ma Đế từng truyền thụ cho hắn công pháp thần niệm, hắn dùng công pháp cô đọng thần niệm càng thêm vững chắc, chuông cổ trở nên chân thực, ngày càng lợi hại, không phải hư ảo như trước mà chân chính hóa thành vật chất, có thể công có thể thủ. Công pháp thần niệm cực kỳ quý báu, nhất là công pháp thần niệm vừa có thể công kích, vừa có thể phòng ngự lại càng vô giá. Người bình thường mới đột phá tới Thiên Vũ cảnh, dù có được thần thông này cũng không thể tu luyện được bởi vì hồn phách không mạnh, thần niệm không vững. Lâm Phong thì khác, hồn phách hắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, lại tu luyện tàn hồn thiên thuật, rèn luyện lực lượng hồn phách, hiện giờ thần niệm sinh ra cũng rất mạnh mẽ và vững chắc có thể ngưng tụ thành chuông cổ, hiện tại nếu hắn đối phó với Tử Vân Thanh, nếu trực tiếp dùng thần niệm công kích, cũng đủ mạt sát thần niệm đối phương, giết ch.ết hắn trong nháy mắt. Đợi cho thần niệm không thể ngưng luyện được nữa, Lâm Phong mới dừng lại, tâm thần khẽ động, thần niệm hóa thành chuông cổ từ trong đầu bay ra, sặc sỡ lóa mắt lộ ra lực lượng kỳ diệu. Nếu có người thấy Lâm Phong vừa mới bước vào Thiên Vũ không lâu đã có thể cô đọng được thần niệm thành chuông cổ, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, thiên phú này, quá yêu nghiệt. Chuông cổ xoay tròn, phóng ra hào quang rực rỡ, lập tức chui vào mi tâm Lâm Phong, trấn thủ tại đó. Lâm Phong lại lấy Thiên Tuyền Thạch ra, Thiên Tuyền Thạch là thánh vật truyền thừa của Thiên Tuyền nhất mạch, rất kỳ diệu, thời điểm hắn bước vào Thiên Vũ cảnh, hắn đã nhìn thấu, tại khi bản thân đột phá, Tử Vân Thanh phát động công kích, hắn tùy ý phóng ra một chưởng lại phát ra lực lượng đáng sợ, đợi sau khi đột phá Thiên Vũ, hắn lại không tìm thấy loại cảm giác kỳ diệu đó nữa. Cầm Thiên Tuyền Thạch, tâm thần Lâm Phong khẽ động, Thiên Thư Vũ Hồn hiện ra, ánh sáng bảy màu lóe lên, mở ra một tờ trống rỗng, một mảnh không gian hoang vu tĩnh mịch. Theo chỉ dẫn của Lâm Phong, một mảnh hoa văn thần kỳ trong thế giới trống rỗng xoay tròn, Thiên Tuyền Thạch phóng thích sức mạnh to lớn kỳ diệu, khiến đầu Lâm Phong hiện lên hình ảnh một phiến không gian, Vũ Hồn hiện ra trong đó. Giờ phút này, Lâm Phong lại tìm được loại cảm giác kỳ diệu này, thông qua Vũ Hồn, hắn có thể cảm nhận được không gian chân thật xung quanh, ngay cả những cây tùng sinh trưởng trong gió tuyết, hắn cũng có thể cảm thụ được, không gian thần kỳ, nhịp đập của mặt đất, sinh mạng mất đi, tất cả đều thể hiện rõ, vô cùng kỳ diệu.

- Lúc đó, ta hoàn toàn chìm trong trạng thái kỳ diệu này, phát ra một chưởng thật giống như không phải lực lượng bản thân, mà lợi dụng quy luật tự nhiên của mảnh thiên địa mà phát ra, tùy tâm mà động.

Lâm Phong tự nói, từ từ đứng dậy, cẩn thận nghe, cẩn thận cảm thụ nhịp đập tự nhiên của thiên địa. Vào lúc này, tay Lâm Phong chậm rãi nâng tay, tâm tùy ý động, hòa tan vào tự nhiên, dung nhập với thiên địa vạn vật, tất cả tùy tâm.

- Ầm!

Tay Lâm Phong tùy ý đánh ra một chưởng, một tiếng nổ vang trong thiên địa, chưởng ấn hủy diệt đáng sợ tan biến ở phương xa, lực lượng kinh khủng khiến dòng khí không gian trước người Lâm Phong điên cuồng chuyển động. Mặc dù chưởng ấn đã tan biến nhưng luồng khí kh.ủng bố vẫn không ngừng quay cuồng.

- Thật đáng sợ!

Lâm Phong rung động nhìn bàn tay của mình, Thiên Tuyền Thạch, quả nhiên thần kỳ, có một sức mạnh kỳ diệu, có thể kết nối hắn với thiên địa vạn vật. Hơn nữa, Lâm Phong tin mình còn chưa hoàn toàn khai thác hết tác dụng của Thiên Tuyền Thạch, Thánh vật truyền thừa Thiên Tuyền nhất mạch đang ở trong tay hắn, tương lai sẽ càng huy hoàng. Không quá đắc ý, tuy bước vào Thiên Vũ cảnh, nhưng Lâm Phong biết mình chỉ bước qua một bước quan trọng thôi, phía sau còn rất nhiều khiêu chiến đang đợi chờ hắn. Hắn phải không ngừng tiến vào cảnh giới cao hơn, cho đến một ngày trở thành Tôn giả, được mọi người ngưỡng mộ, hắn mới được coi là cường giả một phương! Tất nhiên với tu vi hiện giờ của Lâm Phong, tại một quốc gia bình thường giống như Tuyết Nguyệt, có thể xưng vương xưng bá rồi!