Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 862: Ẩn giấu




- - Tin tức Lâm Phong trở về hóa thành một cơn lốc với tốc độ cực nhanh càn quét khắp mọi ngõ ngách trong Hoàng cung, thậm chí còn không ngừng lan ra ngoài thành.

Cũng vào lúc này, bên trong Hoàng cung, trong điện Quân vương bởi vì không có Quân vương mà chỉ có hai người con gái, một người trong đó là người mà ngày Tuyết Nguyệt đại biến đó Lâm Phong làm lễ cưới, công chúa Đoàn Hân Diệp. Nếu nói ai bị thương nặng nhất trong cuộc chiến phân tranh kia, tuyệt đối sẽ là nàng, toàn bộ tâm linh nàng đều đã bị thương, nàng bị thương nặng hơn bất kỳ kẻ nào. Một bên là thân nhân của nàng, Hoàng thất Tuyết Nguyệt. Bên kia là người yêu của nàng, Lâm Phong. Ngày Lâm Phong đến đón nàng, lẽ ra phải sẽ là ngày sung sướng nhất trong đời nàng, nhưng lại xảy ra thảm kịch để nàng không thể nào thừa nhận được. Hết thảy đều mọi chuyện đều do phụ thân và ca ca nàng bày ra, bọn họ muốn đẩy Lâm Phong vào chỗ ch.ết. Hai vị huynh trưởng của nàng, Đoàn Vô Đạo và Đoàn Vô Nhai, cùng với phụ thân và thúc phụ, lập trường bất đồng, bọn họ muốn đoạt quyền Lâm Phong, tạo lên một trận lốc xoáy, mà nàng trở thành người hi sinh cho bọn họ. Trận chiến ấy, Hoàng thất máu chảy thành sông, Tuyết Nguyệt đổi chủ, Lâm Phong sa đọa thành ma chẳng biết đi đâu. Nàng thống khổ không còn muốn sống, thậm chí có nhiều lúc muốn ch.ết, nhưng nàng lại không thể buông bỏ được, nàng sống vì hy vọng mình có thể được nhìn thấy người nàng yêu một lần nữa. Cũng may, Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải cũng không trách nàng, xem nàng như con đẻ, để nàng ở lại trong điện Quân vương, nàng trở thành Quân Phi Tuyết Nguyệt. Chẳng qua hiện nay... Đoàn Hân Diệp đang ngồi bên cạnh một dòng sông, ngẩn người nhìn dòng nước, ngẫu nhiên nàng nhớ lại thời gian chung sống với Lâm Phong, ánh mắt xinh đẹp hiện một ý cười ấm áp. Đoạn thời gian ấy là những ngày đẹp nhất trong đời nàng. Giờ đây, Lâm Phong đã không còn bên cạnh nàng nữa, mà nàng thì cũng đã có tuổi, nhớ lại mọi chuyện với người yêu, nàng cảm thấy tất cả như một giấc mộng.

- Đông!

Một viên đá ném xuống giữa mặt nước, tạo nên từng làn sóng gợn

- Hân Diệp tỷ tỷ, Lâm Phong ca ca sẽ trở lại, tỷ hãy tin muội.

Bên cạnh Hân Diệp, Tiểu Nhã đã bớt đi vài phần non nớt, càng trở nên thành thục hơn, thậm chí còn biết khuyên giải, an ủi người khác.

- Uhm!

Lâm Phong sẽ trở lại. Đoàn Hân Diệp thì thào, giống như máy móc đáp lại, âm thanh này trở thành niềm tin và cũng là dũng khí giúp nàng sống đến ngày hôm nay. Lúc này, sau lưng các nàng không xa, Lâm Phong đang đứng đó nhìn thấy bóng dáng hiu quạnh của Đoàn Hân Diệp, cảm giác đầy áy náy, hắn áy náy với quá nhiều người, không thể nào trả hết được. Hắn rơi vào ma đạo mà phải đi, nhưng lưu lại tình cảm sâu sắc chân thành, cũng vô cùng vô tận thống khổ. Bước chân hắn nhẹ nhàng dần tiến đến Đoàn Hân Diệp, thời điểm còn cách hai người không xa, Tiêu Nhã như thể nhận ra cái gì đó quay đầu lại, đôi mắt cô bé lập tức mở lớn, cái miệng há to, bé thấy Lâm Phong khẽ mỉm cười lấy ngón tay ngầm ra hiệu cho bé chớ lên tiếng, cô bé hiểu ý gật đầu, lặng lẽ rời đi. Lâm Phong đi đến bên cạnh Đoàn Hân Diệp chậm rãi ngồi xuống, giờ Đoàn Hân diệp vẫn đang trong trạng thái thất thần, vẫn hồn nhiên không hay biết, ánh mắt nàng vẫn nhìn dòng nước, ngẩn người, trong miệng vẫn lẩm bẩm:

- Nhất định sẽ trở lại, nhất định.

Lâm Phong thở dài vươn tay nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thân thể Đoàn Hân Diêp run lên dữ dội, nàng mạnh mẽ giãy dụa. Ánh mắt nàng nhìn sang bên cạnh sau đó giống như bị điện giật, không thể nào di động được chút nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh quen thuộc kế bên. Một hơi thở, hai hơi thở... Cái nhìn này như thể ngàn vạn năm, trong ánh mắt có dấu vết năm tháng, có cảm thán thương hải tang điền, lại còn thâm tình đến ch.ết cũng không thay đổi. Ô một tiếng, Đoàn Hân Diêp nhẫn nhịn thật lâu, không thể nào nén được thống khổ đang dâng trào, nàng nhào vào ngực Lâm Phong, bàn tay nhỏ bé nàng không ngừng đánh vào người hắn. Giờ phút này, nàng dường như đã quên mình thân là công chúa cao quý và kiêu ngạo, giờ nàng chỉ giống như một đứa trẻ, khóc òa lên. Lâm Phong ôm thật chặt thân thể mềm mại của người thương, nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc nàng.

- Lâm Phong ca ca, muội biết huynh sẽ trở về mà.

Tiêu Nhã nhảy cà tưng đến bên cạnh Lâm Phong, cô bé dựa vào người Lâm Phong cười nói, nụ cười thiếu nữ đơn thuần rạng rỡ như ánh mặt trời.

- Ây!

Ta đã trở về, mọi chuyện sẽ tốt hơn. Trên mặt Lâm Phong lộ vẻ tươi cười, thật lâu sau Đoàn Hân Diệp mới từ trong ngực hắn quay ra, nàng nín khóc mỉm cười, nụ cười hạnh phúc đến rung động lòng người.

- Tốt lắm, Hân Diệp, chúng ta đi tìm phụ thân mẫu thân.

Lâm Phong nâng Hân Diệp đứng dậy, nhưng khi nghe được lời hắn, đôi mắt nàng lại ngưng trệ, thân thể khe khẽ run lên.

- Làm sao vậy? Lâm Phong cảm giác được phản ứng rất nhỏ này của vợ, đôi mắt hắn không khỏi bị kìm hãm, trong lòng sinh ra một cảm giác không ổn.

- Không có gì, phụ thân mẫu thân đã đi tìm huynh rồi, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

Đoàn Hân Diệp tươi cười, hạ giọng nói. Đôi mày Lâm Phong cau lại nhìn Đoàn Hân Diệp nói:

- Hân Diệp, nàng đang gạt ta? - Không có, hai người thật sự đi tìm huynh!

Hân Diệp nhìn Lâm Phong chằm chằm nói. Lâm Phong trầm mặc, ánh mắt không ngừng lóe lên.

- Lâm Phong đã trở lại? Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, Lâm Phong quay lại nhìn thấy một đạo thân ảnh đang đi tới.

Một lão già tóc trắng, có vẻ cực kỳ tang thương, hơi thở trên người phập phồng không chừng, dường như rất suy yếu. Đồng tử Lâm Phong hơi ngưng lại, gắt gao dừng trên người lão nhân, sắc mặt hắn lạnh xuống hỏi:

- Sao lại thế này, chuyện gì đã xảy ra? Lão nhân chính là gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn, ngày xưa ông ta là gia chủ của thế lực mạnh nhất Tuyết Nguyệt quốc, nhưng hiện giờ tóc lão đã trắng xóa, hơi thở mỏng manh, cả người không còn chút tu vi nào bởi vì tu vi đã mất, bị người khác phế đi.

- Không có gì, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Hiện giờ trên người Nguyệt Thanh Sơn cũng không còn khí khái như ngày xưa, dường như anh hùng tuổi xế chiều trở thành một lão nhân bình thường, vui mừng khi nhìn thấy cháu ngoại mình còn sống trở về. Lâm Phong nhìn lão nhân tuổi trước mặt, trong lòng vô cùng buồn bã, mấp máy môi.

- Ông ngoại.


Nguyệt Thanh Sơn nghe tiếng Lâm Phong gọi, ánh mắt lão lập tức cứng đờ, ánh mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng hưng phấn, dường như trẻ lại rất nhiều.

- Tốt, tốt.

Hai tròng mắt Nguyệt Thanh Sơn thậm chí còn có chút hồng lên, hết thảy quá khứ đều tan thành mây khói. Ngày đó Tuyết Nguyêt đại biến, ông rốt cuộc không thể nhịn được nên giận dữ ra tay, nhiều năm qua ông vẫn kiên trì muốn bồi dưỡng Nguyệt Thiên Mệnh, chứng minh mình đúng, nhưng kết quả chả ra sao, Đoàn Nhân Hoàng lại không bỏ qua cho bọn họ, mà giờ Nguyệt Thiên Mệnh đang ở đâu lão cũng không biết, ngược lại, Lâm Phong oanh oanh liệt liệt làm hết thảy. Ông ta nên cảm thấy kiêu ngạo vì có được một đứa cháu ngoại như vậy, nhưng trong lòng chỉ có áy náy. Bởi vì trước đây ông ta không thừa nhận cháu ngoại mình, nhưng đứa cháu ngoại mà ông ta từ bỏ đó, hiện giờ đã vượt qua cha mẹ mình, cũng đã vượt qua cả ông ngoại như hắn.

- Ông ngoại, phụ thân và mẫu thân ta đi đâu rồi? Lâm Phong hỏi lão nhân, trong lòng Đoàn Hân Diệp cảm thấy vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyệt Thanh Sơn.

Thần sắc Nguyệt Thanh Sơn cũng cứng đờ run rẩy hồi lâu mới đáp lại:

- Tu vi mẫu thân ngươi đã tới bình cảnh, chỉ thiếu chút nữa có thể đột phá Thiên Vũ, Phụ thân người hộ vệ mẫu thân ngươi rời khỏi một thời gian ngắn, xem có thể đột phá được không.

Ông! Lâm Phong nghe Nguyệt Thanh Sơn trả lời xong, trong lòng càng run hơn, loại cảm giác không ổn càng ngày càng mãnh liệt.

- Các ngươi gạt ta, nói cho ta biết phụ thân cùng mẫu thân ta rốt cuộc đi nơi nào? Còn tu vi của người nữa, rốt cuộc do ai làm.

Trên người Lâm Phong lộ ra hàn ý mãnh liệt, cả phiến không gian trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

- Hân Diệp, muội nói cho huynh biết chứ!

Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người Đoàn Hân Diệp, hắn thấy Đoàn Hân Diệp né tránh, nàng chầm chậm lui về phía sau, không ngừng lắc đầu.

- Lâm Phong, ngươi không cần ép Hân Diệp, con bé đã đủ khổ rồi.

Nguyệt Thanh Sơn cất tiếng nói, đôi mắt Lâm Phong lần nữa quay lại.

- Ngoại công, vậy ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Ngươi không thể biết được!

Nguyệt Thanh Sơn rất quyêt tâm nói.

- Lâm Phong ca ca, huynh không nên hỏi nữa, bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho huynh.

Tiểu Nhã một bên cất tiếng nói, ánh mắt Lâm Phong rời đi, khí tức Thiên Vũ mênh mông cuồng bá bùng phát, thân thể Nguyệt Thanh Sơn cả kinh run lên, gắt gao nhìn chằm chằm cháu trai. Thiên Vũ, là hơi thở Thiên Vũ, thật đáng sợ. Lâm Phong không ngờ bước chân vào Thiên Vũ cảnh giới. Trẻ tuổi như vậy mà đã là cường giả Thiên Vũ!
— QUẢNG CÁO —