Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 864: Thiên Âm thiếu gia




- - Hoàng thành cũ của Tuyết Nguyệt quốc, một thanh niên yêu dị đang ngồi giữa đại điện, trên người gã lộ ra hơi thở nhè nhẹ, âm u lạnh lẽo.

- Rốt cuộc ý tông môn thế nào? Chỉ là một thanh niên Huyền Vũ cảnh thôi, hắn xuất hiện thì trực tiếp bắt lấy là được, làm gì mà phải tốn công tốn sức, còn phải liên kết hai tiểu quốc, còn cố ý bắt cha mẹ hắn để dụ dỗ hắn đến.

Lúc này, người thanh niên lạnh lùng thốt ra giọng nói, có vẻ rất không hài lòng, tu vi gã hiện giờ đã là Huyền Vũ cảnh tầng chín, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Thiên Vũ, nơi này không đủ tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện, khiến cho gã rất buồn bực.

- Khặc khặc, Thiên Âm thiếu gia, người thanh niên này cũng không phải người thường, nghe nói có rất nhiều người đang tìm hắn, hơn nữa lúc hắn nhập ma, thực lực hắn rất mạnh.

Hiện giờ cha mẹ hắn đang trong tay chúng ta, nếu mà hắn xuất hiện, trước tiên phải đưa hắn đến trước cửa, hơn nữa không được làm càn. Lúc này, một thanh âm âm trầm từ đại điện truyền ra, thanh âm đúng từ trong một quan tài gỗ truyền đến. Ngoại trừ cái quan tài này ra, bên trong đại điện còn có một chiếc quan tài khác, âm sát khí vô cùng nồng đậm.

- Vậy thì thế nào? Không phải chỉ là một Huyền Vũ cảnh ngày xưa đoạt được quán quân tại Tuyết Vực tỉ thí thôi sao, hai tên Huyết Sát và Khô Mộc cũng thật sự rác rưởi.

Thanh niên này vẫn lạnh lùng nói.

- Nếu theo ý của ta, trực tiếp giết hai tên này đi, bắt lấy thê tử chưa xuất giá của hắn đến đây cho thiếu gia đây hưởng thụ một phen, sau đó treo nàng lên tường thành, không phải cũng giống nhau sao? - Hóa ra Thiên Âm thiếu gia vì điều này mà nhàm chán, lúc tại thành Dương Châu tìm hai người, chúng ta thuận tiện cũng bắt được một thiếu nữ tươi ngon.

Nếu Thiên Âm thiếu gia có hứng thú, có thể đi hưởng thụ một phen, giải bớt cảm xúc nhàm chán. Trong một quan tài khác cũng truyền đến một giọng nói, có vẻ cực kỳ tà ác.

- Cũng tốt, các ngươi để nàng ở nơi nào? Thiên Âm thiếu gia kia lạnh lùng hỏi, trong giọng có vẻ rất hứng thú.

Tiểu quốc vẫn là tiểu quốc, không thể so sánh với Hắc Vũ đế quốc của họ, lại càng không có tài nguyên tu luyện như Thiên Sát Tông, không biết tông môn thiết lập âm mưu bắt Lâm Phong làm cái gì?

- Đã sớm vì Thiên Âm thiếu gia chuẩn bị sẵn sàng, ha ha.

Một chiếc quan tài bay lên trời, lao ra ngoài điện, giữa sân xuất hiện một thiếu nữ thanh thuần mỹ miều, thiếu nữ này rõ ràng là Y Tuyết, lúc trước hầu hạ Lâm Phong, về sau nàng lại luôn luôn bên cạnh mẫu thân Nguyệt Mộng Hà của hắn.

- Không tồi.

Thiên Âm thiếu gia nhìn Y Tuyết, ánh mắt hiện lên vẻ tà ác, thiếu nữ này dung mạo thanh thuần, hơi thở trong trẻo tinh khiết, vẫn còn chưa trải qua chuyện nam nữ, quả đúng ý gã. Đi đến bên người cô nàng, Thiên Âm lấy tay khiêu khích, tuy nhiên gã bị Y Tuyết đẩy ra, nàng lạnh lùng nhìn chắm chằm người thanh niên đang lộ ra khí âm sát này. Răng rắc Đúng lúc này, quan tài truyền ra một tiếng vang, một bóng người âm trầm từ bên trong bò ra, trong tay nắm một hòn ngọc vỡ vụn.

- Thiên Âm thiếu gia, người nọ đã xuất hiện, chỉ sợ rất nhanh sẽ đến đây.

Cái thân ảnh hiện ra bên ngoài quan tài, trên mặt lộ ra một nục cười tà ác, bọn họ chờ Lâm Phong đã rất lâu rồi, rốt cuộc tên kia cuối cùng cũng xuất hiện.

- Ừ? Trong mắt Thiên Âm thiếu gia hiện lên một đạo tà quang, rốt cuộc cũng đã tới, ánh mắt gã nhìn Y Tuyết, trong mắt thoáng hiện ra một đạo tà quang: - Tính tình còn rất bướng bỉnh, ta sẽ dẫn ngươi đi vui đùa một chút.

Dứt lời gã khống chế thân thể của Y Tuyết, lập tức bay vụt lên trời, bay đến cửa thành. Lúc này, cửa thành tập trung rất nhiều bóng người, cũng không phải chỉ có hôm nay, mỗi ngày ở đây đều đổ về rất nhiều người, bọn họ khi nhìn về phía cửa thành, nơi có treo hai đạo thân ảnh, trong lòng thường xuyên thở dài. Hai vị thiên tài của Tuyết Nguyệt, hơn nữa còn có một đứa con thiên kiêu, đáng tiếc, vận mệnh trêu ngươi, bọn họ không được hưởng ngày tháng yên lành. Hiện giờ Tuyết Nguyệt quốc bị cường giả hai nước Liệt Vân quốc và Thiên Phong quốc xâm chiếm, cường giả Thiên Vũ cũng đều xuất động, Tuyết Nguyệt quốc không có biện pháp, trừ phi Lâm Phong hiện thân, tái nhập ma đạo giết sạch bọn chúng. Hai đạo thân ảnh bị treo trên cửa thành, không ai khác ngoài phụ mẫu Lâm Phong, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà. Hai người đã bị trọng thương, tu vi bị phế, còn suốt ngày bị ánh nằng chiếu gay gắt. Giờ phút này, hơi thở người đã vô cùng suy yếu, không còn được bao nhiêu hơi sức, đôi môi khô nứt, tóc tai tán loạn, dường như có thể ch.ết bất cứ lúc nào. Mỗi lần nhìn đến hai người, trong lòng rất nhiều người đều sinh ra một ý bi phẫn.

- Mộng Hà, Lâm Hải ta đã để nàng thua thiệt cả đời rồi.

.. Lâm Hải áy náy nhìn vợ, Nguyệt Mộng Hà nàng chưa từng trải qua một ngày nào tốt lành.

- Còn nói những lời này làm gì? Chúng ta có một đứa con quý hóa, nó có hai người vợ tốt, chỉ cần bọn nó sống thật khỏe là được, thiếp chỉ hy vọng tiểu Phong vĩnh viễn đừng xuất hiện.

Giọng nói Nguyệt Mộng Hà vẫn trong trẻo như vậy, nhưng mỗi một câu nói ra có cảm giác như lại càng khô kiệt hơn.

- Đứa con quý hóa của các ngươi đã xuất hiện, hắn đã tới thành Dương Châu rồi, chỉ sợ sẽ rất nhanh sẽ đến cứu các ngươi.

Đúng lúc này, một thanh niên nhảy lên tường thành, thanh niên này lần đầu tiên xuất hiện tại nơi này, cực kỳ yêu dị, mà bên cạnh gã còn đang nắm chặt một cô gái xinh đẹp. Nghe nói như thế, hai người đều giật mình, có niềm vui bất ngờ, nhưng lại rất nhiều phần lo lắng, Lâm Phong quả nhiên vẫn còn sống, nhưng lại lo lắng sợ Lâm Phong quá vọng động, thật sự đến cứu bọn họ. Bọn họ biết đám người ở đây hùng mạnh thế nào, hai người bọn họ phải gặp đến bốn cường giả Thiên Vũ. Nếu Lâm Phong đến đây, nhất định Lâm Phong sẽ bị khống chế, nếu không nhập ma đạo, Lâm Phong hẳn phải ch.ết, mặc dù nhập ma đạo, bọn họ cũng lo lắng Lâm Phong thực sực sẽ vạn kiếp bất phục.

- Các ngươi nói xem, con các ngươi sao có thể vô năng như vậy, một thiếu nữ thanh thuần như thế này bên người mà không hề động qua, thật tốt cho ta.

Thiên Âm thiếu gia âm u lạnh lẽo nói, gã bịt chặt miệng Y Tuyết, còn Y Tuyết tức giận nhìn gã chằm chằm.

- Súc sinh, thả cô ấy ra.

Lâm Hải tức giận quát.

- Thả nàng ta ra, nàng ta còn dám phản kháng thiếu gia ta, ta sao có thể thả nàng ta ra được.

Thiên Âm thiếu gia cười khặc khặc, tâm thần vừa động, chỉ thấy một chiếc quan tài xuất hiện trước mặt gã.

- Ngươi khẳng định chưa từng hưởng thụ chuyện nam nữ trong quan tài, hôm nay ta sẽ cho ngươi vui vẻ hưởng thụ một phen.

Thiên Âm thiếu gia nắm Y Tuyết lôi vào trong quan tài, gã cũng bước vào trong đó, tà khí nồng đậm. Sau khi hưởng thụ xong, hút lấy âm khí thiếu nữ, một chuyện tuyệt với đến cỡ nào.

- Súc sinh.


Lâm Hải, Nguyệt Mộng Hà giận đến mức ngực phập phồng, nhưng căn bàn vô dụng, cửa quan tài từ từ khép kín, có thể nhìn thấy viễn cảnh một thiếu nữ sắp bị chà đạp. Mà phía dưới, đám người nhìn thấy cảnh tượng này đều âm thầm lắc đầu, không dám nói gì, thật tà ác, đây rốt cuộc là loại người nào. Mà giờ Lâm Hải đang rất thống khổ, đau không nói nổi.

- Oanh.

Đúng lúc này, quan tài mở ra, thân thể Y Tuyết bị đánh bật ra ngoài, chỉ thấy Thiên Âm thiếu gia đi ra, khóe miệng có một vết máu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Y Tuyết.

- Cặn bã!

Y Tuyết thổ ra một bụm nước miếng đầy máu, lạnh lùng nhìn Thiên Âm thiếu gia.

- Ngươi làm chó cho thiếu gia nhà ta cũng không xứng.

- Được, tốt lắm!

Thiên Âm sắc mặt càng ngày càng lạnh.

- Trước hết giết ngươi, sau đó hút âm khí ngươi, dường như cũng không tệ.

- Ông, ông.

Nhưng vào lúc này, từ xa xa một làn gió cuồng bá bắt đầu khởi động, cuồn cuộn đánh tới phía bên này, khiến ánh mắt thanh niên phải ngưng lại nhìn quan sát.

- Yêu khí thật nặng nề!

Thiên Âm thiếu gia thầm nghĩ trong lòng, phẫn nộ quát lớn.

- Ai? Cùng lúc này, từng đạo thân ảnh từ dưới thành bay lên, hơi thở mạnh mẽ bùng ra.

Những người này là người của Liệt Vân quốc và Thiên Phong quốc. Ngay từ đầu đúng bọn chúng đã xâm nhập vào Tuyết Nguyệt, Thiên Sát Tông sau đó mới gia nhập, cũng mệnh lệnh cho bọn họ, bọn họ dựa theo mệnh lệnh hành sự. Tuy nhiên, mục đích cuối cùng tất cả những điều này là hủy diệt Lâm Phong.

- Thiếu gia!

Y Tuyết kêu lên, bóng dáng kia ngày càng gần, chỉ thấy một thân ảnh phía trên lưng một con yêu thú, rõ ràng chính là Lâm Phong.

- Lâm Phong.

Lúc này, đám người bên ngoài Hoàng thành cũng cứng lại, Lâm Phong, Lâm Phong đã đến.

- Ai!

! Lâm Hải và Mộng Hà nhìn thấy bóng dáng con trai yêu đều thở dài, tuy trong lòng họ có chút vui mừng, nhưng niềm vui nhỏ nhoi không thể thay thế nỗi lo lắng to lớn đang tràn ngập, Lâm Phong không đánh lại đám này đâu.