Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 209: Kế trong kế



Từ bốn phía xung quanh bên ngoài thành Đoạn Nhận, Xích Huyết Thiết kỵ nhìn thấy trong thành những ánh lửa thoáng hiện lên, những tướng lĩnh kia liền ra lệnh tất cả mọi người đều phóng ngựa chạy như điên, không có một chút do dự phóng thẳng đến thành Đoạn Nhận.

Chỉ trong nháy mắt Xích Huyết Thiết Kỵ đã đến bên ngoài thành Đoạn Nhận, y xoay tay lại lấy cung tên ở trên lưng xuống, ánh lửa liền đột ngột hiện lên. Tất cả tướng sĩ của Xích Huyết Thiết Kỵ toàn bộ đều chuẩn bị tên lửa.

Mũi tên đột ngột được đốt lên, mũi tên được đốt lên ngọn lửa đặt trên dây cung lập tức được phóng ra hướng về phía bầu trời.

Vô số những mũi tên lửa bay vào khoảng không, bầu trời đêm được điểm vào những đốm lửa vô cùng rực rỡ.

Lập tức ở trong thành Đoạn Nhận, quân sĩ Ma Việt khiếp sợ chăm chú nhìn, những hỏa tiễn vô tận từ trên trời giáng xuống giống như là từ ở một bầu trời khác bay vào.

Ơ bên ngoài thành, sau khi Xích Huyết Thiết Kỵ bắn ra một mũi hỏa tiễn liền phóng ngựa chạy như điên, thay đổi vị trí phía sau cho dàn hỏa tiễn đồng loạt bắn ra, chỉ một đợt hỏa tiễn đã hoàn toàn thắp sáng bầu trời đêm, giống như ban ngày.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thành Đoạn Nhận liền biến thành một biển lửa thắp sáng đẩy trời, trong thành tướng sĩ đều hỗn loạn, cảnh tượng đến đột ngột này làm cho tất cả bọn họ đều hoảng sợ hỗn loạn.

Cũng vào lúc này Lâm Phong cũng tiến vào trong thành Đoạn Nhận, cùng với tướng sĩ tinh nhuệ tiến hành ám sát.

Nếu là được chuẩn bị trước, những thứ từ trên trời giáng xuống này căn bản không thể đả thương được bọn họ, ở đây là những quân tinh nhuệ đều có tu vi Linh Vũ Cảnh tầng ba. Đương nhiên những thứ này cũng khó có thể làm tổn thương đến nước Ma Việt mạnh mẽ, nhưng mà lại có thể đủ để gạt bỏ những quân sĩ bình thường của đất nước Ma Việt, đồng thời làm đảo lộn hoàn toàn sự bố trí của nước Ma Việt.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt làm cho quân đội nước Ma Việt căn bản không thể tập trung được, chiến mã của bọn họ cũng điên cuồng chạy tán loạn.

Lúc này ở trong một tòa lầu phía trên, Ma Yết trên người khoác một chiếc áo bào dài đang đứng chắp tay.

Một chiếc tên lửa xẹt qua trước mặt gã, chiếu sáng lên một khuôn mặt thâm thúy mà bình tĩnh.

– Dùng lửa đốt thành, Liễu Thương Lan không hổ là Thần Tiễn tướng quân.

Ma Yết nhẹ nhàng nói một tiếng rồi lập tức hạ thấp giọng:

– Truyền lệnh của ta, tất cả các tướng sĩ ở cửa Bắc rút lui ra phía sau, không được phép dập tắt lửa cũng không cần đuổi theo giết quân sĩ của Tuyết Nguyệt đang tiến vào trong thành, tất cả mọi người tập trung ở cửa Bắc chuẩn bị nghênh địch.

Lời nói của Ma Yết vừa dừng lại thì trong nháy mắt mênh lệnh lại được truyền đi, từng âm thanh trong ánh lửa không ngừng từ trong thành Đoạn Nhận truyền ra.

Trong lúc này tất cả các tướng sĩ Ma Việt đều không dập ngọn lửa đang cháy kia, cũng không tìm giết các binh sĩ tinh nhuệ Tuyết Nguyệt mà toàn bộ đều chạy về hướng cửa Bắc thành.

Cũng vào lúc này từ một nơi nào đó trong thành Đoạn Nhận, một đạo kiếm quang lóe ra nhất thời có một người bị chém chết tại đương trường. Mệnh lệnh của ma Yết cũng thông qua tiếng quát mà truyền đến, những quân sĩ khác đều trực tiếp bỏ qua không giết Lâm Phong, làm như không nhìn thấy Lâm Phong tất cả đều trực tiếp chạy về hướng cửa Bắc.

Không chỉ là những quân sĩ này mà là toàn bộ quân sĩ Ma Việt, tất cả đều không có bất kỳ nghi ngờ hay do dự nào.

– Ở trong quân, ảnh hưởng của Ma Yết thật lớn.

Lâm Phong thấy cảnh tượng này trong lòng cảm thấy kinh sợ, nước Ma Việt muốn đem Ma Yết hy vọng tạo thành một biểu tượng của Ma Việt, thành thần Ma Việt, mà hiện nay ở trong quân Ma Yết cũng có được uy vọng tuyệt vời.

Năng lực của Ma Yết đương nhiên là không thể nghi ngờ.

Nếu là quân sĩ Ma Việt tiếp tục hỗn loạn, bị căm giận làm choáng váng đầu óc thì con số người chết sẽ không ngừng tăng lên. Đem lực lượng đại quân tập trung lại một chỗ rồi tìm một chỗ phá vây mà ra, đây là kế sách ứng đối tốt nhất trong hoàn cảnh này.

– Hiện tại chỉ có thể dựa vào Liễu thúc.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức thu hồi trường kiếm, thân hình chớp động nhập vào đám quân sĩ đang chạy như điên trong đám lửa, cùng với bọn họ sóng vai mà chạy thẳng về hướng cửa Bắc.

Hiện nay Ma Việt mặc dù có thể tập trung đại quân về cùng một chỗ, nhưng tất nhiên toàn bộ đều vẫn rối loạn. Hắn mặc áo giáp của quân sĩ Ma Việt, căn bản không có khả năng bị người khác phát hiện ra.

Vài chục vạn đại quân muốn toàn bộ nhận ra nhau căn bản là không thể.

Ở phía cửa Bắc cũng không ngừng có tên lửa tử trên trời giáng xuống, nhưng mà ở chỗ này hội tụ rất nhiều cường giả Ma Việt, trong đó không thiếu những kẻ có được vũ hồn hệ Băng Tuyết. Bọn họ có thể khống chế nước hàn băng để dập tắt các ngọn lửa do hỏa tiễn gây ra, toàn bộ thành Đoạn Nhận hiện giờ, đây là nơi an toàn nhất vả cũng là nơi ảm đạm nhất.

Thế nhưng giờ đây vẫn không ngừng có người chạy về phía bên này, chỉ sau một thời gian rất ngắn mà đã có tới gần mười vạn đại quân tập trung ở đây, hơn nữa số người vẫn còn đang tiếp tục kéo đến.

Tuy nhiên những đám người này vẫn duy trì được tình trạng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hô hỗn độn từ phía xa cùng với tiếng những bước chân đang tới gần.

Lúc này Ma Yết đứng ở phía trước đám người, ánh mắt nhìn ra phía của thành thản nhiên nói:

– Mở cửa thành.

– Mở cửa thành.

Người truyền lệnh đột ngột quát lên, đồng thời tiếng cửa mở vang ầm ầm truyền ra, của bắc thành đang được mở rộng.

– Năm ngàn quân thiết kỵ mở đường, chờ ở năm dặm phía ngoài.

Ma Yết lại một lần nữa quát to, mệnh lênh được ban ra, quân thiết kỵ tiến lên tập trung thành một khối rồi lập tực phóng ngựa chạy như điên, hướng ra phía ngoài thành.

Trong đêm đen căn bản không thể nhìn thấy ở phía xa có quân mai phục hay không, đã có quân tiên phong dò đường thì dù có phục binh thì toàn quân cũng không thể bị quân phục giết hết.

Ở giữa đám người ánh mắt Lâm Phong lóe ra, một người thật lạnh lùng và bình tĩnh, Ma Yết thật đáng sợ.

Mặc dù vào lúc như thế này mà mệnh lệnh của gã có thể đâu vào đấy như thế, đây mới thực sự là phong cách tướng lĩnh, thật sự gặp biến không sợ hãi, trời sập ở trước mặt cũng không đổi sắc.

Nếu không tướng quân đều loạn, lòng quân có thể nào không lay động, như thế thì mặc dù quân số có nhiều đi nữa cũng không thể chịu nổi một kích.

Cửa thành phía bắc là một cửa thành ở xa Đoạn Nhận Thiên Nhai nhất. Ma Yết tính toán rằng, nếu gã là Liễu Thương Lan tất sẽ mai phục ở đoạn trung gian giữa thành Đoạn Nhận Và Đoạn Nhận Thiên Nhai cũng chính là phía bên ngoài cửa thành phía tây. Phục binh ở đó cắt đứt đường lui của quân Ma Việt, đem người Ma Việt vây khốn tại trong thành, vì vậy gã đã không lựa chọn cửa thành phía Tây mà lựa chọn cửa thành phía Bắc.

Năm ngàn quân thiết kỵ tiên phong phóng vào trong đêm đen, phía trước yên tĩnh vô cùng, không có bất kỳ một thanh âm nào chỉ có vó ngựa dẫm lên mặt đất tiếng chấn động không ngừng vang lên quanh quẩn giữa không gian.

Cũng vào lúc này vài tiếng ngựa hí đột ngột vang lên, quân sĩ đang chạy ở phía trước cảm giác như mặt đất đột nhiên sụt xuống, chiến mã hộ tống đều hướng tới nơi mặt đất sụp đổ mà rơi xuống.

Còn ở phía sau những chiến mã cũng đã đuổi tới nơi, cũng cùng nhau xông vào chỗ đất sụt lở kia, lúc này quân tiên phong lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

– Có phục binh.

Tiếng quát chói tai truyền ra làm cho đám quân tiên phong ngừng xu thế đi tới, thế nhưng vẫn có thật nhiều chiến mã sa vào giữa đám đất sụt xuống kia mà bị chôn vùi, còn có thật nhiều người vì không thể ngừng được xu thế đi tới phía trước cho nên lao vào các chiến mã ở phía trước, người ngã ngựa đổ cảnh tượng thật vô cùng hỗn loạn.

Đoàn quân tiên phong của Ma Việt ngừng đi tới, lập tức quay đầu lại lui về phía sau, nhưng mà vẫn còn không rút được vài bước. Trên đường trở về bỗng nhiên đang không lại xuất hiện những sợi dây chắn ngang đường, làm cho bọn họ lại một lần nữa người ngã ngựa đổ, tiếp theo trên không trung là tên phá không mà đến nghênh đón bọn họ, không biết từ nơi nào trong đêm đen xé gió bay đến.

Những tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang lên giữa đoàn người.

Trong thành quân Ma Việt nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương vang đến, sắc mặt trở nên tái nhợt, trúng mai phục rồi đoàn quân tiên phong hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

– Xuất phát tiến đến cửa thành phía Tây.

Sắc mặt Ma Yết vẫn bình tĩnh như trước thản nhiên nói một tiếng, lập tức đại quân theo lệnh lại đi tới hướng cửa thành phía Tây.

Tuy rằng có cường giả có vũ hồn hệ Băng Tuyết mở đường, nhưng khi trên đường đi đến cửa thành phía Tây cũng đã có thật nhiều binh sĩ táng thân trong biển lửa, nhất là hỏa tiễn từ trên trời bay xuống cũng đã bắn chết vô số người.

Tuy nhiên khi tập trung đến cửa thành phía tây đại quân chẳng những không bị giảm bớt ngược lại lại càng nhiều thêm, bởi vị khi thời điểm bọn họ đi thông qua thành Đoạn Nhận lại có vô số quân sĩ Ma Việt trở về.

Lúc này tập trung ở của thành phía tây đại quân có chừng hơn hai mươi vạn người, thế nhưng trong lòng Ma Yết lại cảm thấy hơi lạnh. Hỏa tiễn đốt thành thật là một thủ đoạn thâm độc, nhưng không thể không nói từ tiền cổ đến nay chưa từng có ai có chiến thuật đem lại hiệu quả kỳ diệu đến như thế, đó là làm cho năm mươi vạn đại quân của gã đã giống như những con thú bị nhốt, bị vây hãm trong thành Đoạn Nhận.

– Mở cửa thành, ba ngàn quân thiết kỵ tiên phong mở đường, đến Đoạn Nhận Thiên Nhai thì dừng lại.

Ma Yết lại nhẹ nhàng ra lệnh, lúc này đây gã đã không dùng năm ngàn quân thiết kỵ mở đường mà chỉ là ba ngàn.

Của thành mở rộng, vẫn là quân thiết kỵ hướng về phía trước tập trung chuẩn bị mở đường.

Nhưng mà, khi mà cửa thành mở ra là lúc mà ánh mắt của đại quân Ma Việt nhất tề ngưng tụ lại, chỉ thấy ở trước mặt bọn họ bây giờ là vô số quân sĩ Tuyết Nguyệt. Dưới ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt của bọn họ đều lạnh như băng trang nghiêm giống như ở cõi địa ngục.

Còn người cầm đầu kia, cả người mặc võ phục, rõ ràng đúng là tướng quân Tuyết Nguyệt, Liễu Thương Lan.

– Trúng kế rồi.

Trong nháy mắt quân sĩ Ma Việt đều hiểu được, vừa rồi Ma Yết đã tính toán đúng. Cửa thành phía Tây mới là nơi mai phục đại quân của Tuyết Nguyệt, ở cửa thành phía Bắc có lẽ cũng không có quá nhiều phục binh, đó chỉ là cạm bẫy mà thôi, đây là kế trong kế, kế trong kế phi thường hoàn mỹ.

– Liễu tướng quân trí kế vô song, trận chiến này Ma Yết tâm phục khẩu phục.

Nhìn Liễu Thương Lan Ma Yết nhẹ nhàng nói.

Chỉ thấy lúc này quân sĩ Tuyết Nguyệt lấy ra cung tên động tác rất đều nhịp, ánh lửa vô tận đem mảnh không gian này chiếu sáng lên.

Bởi vì bị tường thành ngăn cản tầm mắt, quân sĩ Ma Việt không nhìn thấy bên ngoài nên không biết có bao nhiêu người, chỉ nhìn thấy ánh lửa hồng lấp loáng kia.

– Trận chiến này không phải công của ta.

Liễu Thương Lan thản nhiên nói, bàn tay chậm rãi giơ lên.

– Không phải là tướng quân, người nào đã bố trí trận chiến này?

Ma Yết lộ ra bộ mặt nghi hoặc hỏi.

– Lâm Phong.

Bàn tay Liễu thương Lan vung lên, trong khoảnh khắc những mũi tên lửa hóa thành một trận mưa lửa từ trên trời giáng xuống trên người vài chục vạn quân Ma Việt.

Một loạt tên này bắn đến sẽ không biết có bao nhiêu người chết ở đương trường, đồng thời ngọn lửa cũng lấy thân người làm môi giới lan tràn thiêu đốt.

Nhìn thấy quân Tuyết Nguyệt lại một lần nữa giơ các mũi tên lên, Ma Yết biết rằng đã không còn có thể lui được nữa, trận chiến này là không thể tránh né.

– Giết!

Một thanh âm vang lên rung động đó là thanh âm của Ma Yết, đoàn quân của Ma Yết đã hóa thành đoàn quân không biết sợ hãi phóng tới hướng cửa thành, ngang nhiên nghênh đón một loạt tên lửa mới.

Cũng vào lúc này mọi người đều nhớ kỹ một cái tên, Lâm Phong!

Qua trận chiến này cái tên Lâm Phong tất sẽ chấn động hai đại quốc gia Tuyết Nguyệt cùng Ma Việt.