Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 251: Mắt mù



Bên trong rừng hoa đào ở Thiên Nhất học viện, cánh hoa đào bay múa đầy trời như mỹ nhân đang nhảy múa.

Tiếng đàn réo rắt, dư âm ngân nga như hương hoa đào tản ra khắp ngõ ngách, làm cho người nghe bình tâm, tĩnh khí.

Trong đình đài tao nhã kia, một đôi tay thanh tú đang gẩy lấy dây đàn, tấu lên khúc nhạc say mê lòng người.

Lâm Phong ngồi trên chiếu như một đệ tử nhu thuận, từ từ nhắm mắt lại, thưởng thức khúc âm.

Lúc này Lâm Phong nhắm mắt, hô hấp bình thản, trên người mang theo một loại khí thế xuất trần khiến người ta cảm thấy cực kỳ kỳ diệu. Nơi đó dường như có người, lại như không có người. Lâm Phong như đã hòa tan vào không khí, thiên nhân hợp nhất.

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh, Yên Vũ Bình Sinh!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lâm Phong sẽ không thể nào ngờ được người đàn ông tao nhã, người thầy đã khảo hạch hệ Tướng Tinh bọn họ lại có thực lực khủng bố đến như vậy.

Dây đàn rung lên, giết người không để lại dấu vết, một cái búng tay tan thành tro bụi chân chính.

Lâm Phong vốn thực sự tôn trọng đối phương, hơn nữa thực lực của Yên Vũ Bình Sinh thực sự cường hãn, khiến Lâm Phong kính sợ Yên Vũ Bình Sinh ba phần.

Thật lâu sau, khúc âm hết, Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu nhìn Lâm Phong vẫn đang trong trạng thái như ngủ say kia, trong ánh mắt lóe lên vẻ tiếc tài.

Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ có thể ngộ chứ chẳng thể cầu, dù là ông cũng không cách nào đạt tới. Mà Lâm Phong còn chưa đặt chân tới Huyền Vũ đã đi vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, là cơ duyên, cũng là thiên phú của một con người.

Chỉ giây lát sau, Lâm Phong mở mắt ra, trên khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên nụ cười mỉm rất ấm áp, mà đôi mắt trong trẻo kia như đã hiểu ra điều gì đó.

- Lâm Phong, nguyên là sát phạt có ảnh hưởng tới bản tâm ngươi, ảnh hưởng tới tu vi cảnh giới của ngươi, bởi vậy ta đề nghị ngươi nghe, cũng nguyện ý dạy ngươi đánh đàn để ngươi học được cách tĩnh tâm, rửa đi cát bụi trong lòng! Nhưng nay ngươi đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, năng lực thể ngộ còn mạnh hơn ta, hoàn toàn có thể tự mình suy lĩnh, lĩnh ngộ trời đất, lĩnh ngộ tự nhiên. Dù không cần tiếng đàn của ta, cũng sẽ không trở ngại chuyện ngươi tăng cảnh giới lên.

Yên Vũ Bình Sinh chậm rãi nói, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất thật quá khó khăn, mở ra cảnh giới này chính là phá vỡ gông cùm xiềng xích. Về sau tu vi Lâm Phong sẽ hoàn toàn bằng phẳng, ít nhất là trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Vũ.

Không như ông, đến cảnh giới sau Huyền Vũ cảnh rồi, muốn bước thêm một bước thật quá khó.

Yên Vũ Bình Sinh gặp không ít thiên tài, nhưng chưa có ai có thể đặt chân vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Lâm Phong, dù là người mạnh hơn Yên Vũ Bình Sinh cũng không làm được.

- Thầy, ta vẫn muốn học cầm.

Lâm Phong mỉm cười nói, không hiểu sao hắn rất có hảo cảm với cầm kỳ thi họa, nhất là cầm, có thể tĩnh tâm, lại có thể giết người.

- Được thôi, ngươi muốn học thì ta sẽ dạy, mà với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, ngươi rất thích hợp để tu cầm, trình độ tương lai chắc chắn sẽ vượt qua ta.

Yên Vũ Bình Sinh rất có hảo cảm với Lâm Phong, thiên phú dị bẩm mà làm người khiêm tốn, không kiêu ngạo không nóng nảy, mà thiên phú của Lâm Phong cũng khiến ông quý trọng.

Có thể thu được đệ tử ưu tú như vậy cũng là chuyện khiến người khác cao hứng, nhất là thành tụ của ông đã gặp phải gông cùm. Ông hy vọng học sinh của ông có thể vượt qua ông trong trình độ về cầm.

Yên Vũ Bình Sinh lấy ra vài cuốn thư tịch từ trong ngực, vẫy tay một cái, mấy cuốn thư tịch kia lập tức bay về phía Lâm Phong.

Lâm Phong giơ tay nhận lấy, lại nghe Yên Vũ Bình Sinh nói:

- Lâm Phong, tu cầm thì đầu tiên là phải lắng nghe, nay điểm đó ngươi không cần làm nữa, kế tiếp là quen với cầm, biết cầm. Mấy bản cầm phổ này rất đơn giản, nhưng bên trong có đàn khúc, cũng có thuật cầm sát, ngươi học được bao nhiêu thì học từng ấy, nếu không rõ chỗ nào thì cứ tới hỏi ta.

- Vâng!

Lâm Phong khẽ gật đầu, cất cầm phổ đi rồi cáo từ Yên Vũ Bình Sinh:

- Thầy, ta đi trước.

- Ừ, đi đi.

Yên Vũ Bình Sinh gật đầu cười nói. Lâm Phong nói đi là đi, không để ý chuyện sẽ khiến Yên Vũ Bình Sinh nhầm tưởng là được lợi liền bỏ đi, tâm tình bằng phẳng, không phải hạng tiểu nhân. Mà Yên Vũ Bình Sinh lại càng thưởng thức khi Lâm Phong như vậy, bình bình thản thản, không kệch cỡm.

Tin Lâm Phong trở về Thiên Nhất học viện đã truyền ra, chuyện của hắn được người của Thiên Nhất học viện ca tụng.

Tất cả mọi người đều biết lần xuất chinh này có một ca khúc rung động tâm can, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, ca khúc này xuất từ miệng Lâm Phong. Mà trên chiến trường, Lâm Phong quả thật cũng đã soạn ra bản nhạc huy hoàng của riêng mình.

Nay Thiên Nhất học viện, có người bàn về sự tích của Lâm Phong, cũng có người đang ước đoán tu vi của Lâm Phong.

Thiên Nhất học viện có tất cả bốn tòa tháp tu luyện, ba tòa trong số đó được dựng nên trong ba thành khác hệ của Thiên Nhất học viện.

Tòa tháp cuối cùng thì nằm ở diễn võ trường ở trung tâm Thiên Nhất học viện, sừng sững đứng đó, uy nghiêm vô hạn.

Tòa tháp tu luyện thứ tư này có nguyên khí dưới lòng đất nồng đậm nhất, thích hợp cho tu luyện nhất, mà bất cứ ai cũng có thể tùy ý bước vào tu luyện, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có đủ thực lực để chiếm lấy một gian phòng tu luyện.

Lúc này, ở chính giữa diễn võ trường, mọi người đi đi lại lại, ngẩng đầu nhìn tòa tháp tu luyện cao ngất này, trong mắt đầy chờ mong.

Tuy là người của Thiên Nhất học viện, nhưng không phải ai cũng có thể bước vào đó tu luyện, rất nhiều người chỉ có thể đứng nhìn đầy hâm mộ.

Vân Khê năm nay mới vào Thiên Nhất học viện, thực lực Linh Vũ cảnh tầng hai, với người mười bảy tuổi như cô thì đã là không tệ, nhưng ở Thiên Nhất học viện này thì thực sự không nổi bật lắm.

- Nếu có một ngày ta có thể vào tháp tu luyện này để tu luyện, chắc sẽ tốt lắm.

Vân Khê ngửa đầu nhìn đỉnh tòa tháp tu luyện này đầy ước ao. Khác với ba tòa tháp tu luyện khác, tòa tháp tu luyện này bố trí Nghịch Nguyên đại trận, nguyên khí chảy ngược, càng lên cao thì thiên địa nguyên khí lại càng đặc.

Mà tòa tháp tu luyện này lại không cần bỏ nguyên thạch vào, bình thường đều mở rộng, đứng ở dưới mặt dưới là có thể nhìn thấy tầng nào có người đang tu luyện, tầng nào không ai dùng. Khi người bước vào phòng tu luyện, vách đá bốn phía đóng lại, trận pháp nguyên khí khởi động, lúc này người ngoài chỉ liếc mắt một cái là biết gian phòng tu luyện kia đã đóng lại.

Mỗi một tầng chỉ có một phòng tu luyện.

Đây không thuộc về bất cứ hệ nào, tháp tu luyện ở chính giữa Thiên Nhất học viện được vô số người hướng tới. Vân Khê chính là một trong số đó, xung quanh cô còn có rất nhiều người giống cô, cùng ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp tu luyện, hy vọng ngày nào đó mình có thể bước vào trong, thậm chí là lên đỉnh.

- Vân Khê, đừng mơ nữa.

Cô gái mặc áo lam bên cạnh vui đùa nói:

- Trừ phi cô thành nữ nhân của mấy người kia, bảo bọn họ dẫn cô vào trong đó.

- Đúng đấy, Vân Khê, không phải lần trước Độc Cô Thương có ý với cô sao, chi bằng cô thuận theo y đi.

Một cô gái khác cũng phụ họa, nhưng trong giọng nói cô ta lại mang theo vài phần mỉa mai như là đang ghen tị.

Độc Cô Thương xếp thứ tư trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện, tu vi vô cùng mạnh.

Một khuôn mặt quý tộc kiêu ngạo hiện lên trong đầu, Vân Khê lắc đầu, nói:

- So với Độc Cô Thương, ta càng thích Lâm Phong hơn.

- Lâm Phong.

Cô gái áo lam kia hơi ngẩn ra, cũng nói:

- Ta cũng nghe nói qua hắn, lần trước ở học viện khiêu chiến Hắc Ma, thực lực thật mạnh. Lần này lại lập chiến công lớn, liệt hỏa đốt thành, thật khó mà tưởng tượng được. Nhìn hắn một tên thanh niên thanh tú mà lại có quyết đoán như thế, mà tuổi của hắn hình như không kém chúng ta bao nhiêu đâu.

- Ừ, hắn còn được phong là Xích Huyết hầu, được phong một thành nữa, nghe nói là đã về học viện rồi.

Vân Khê mỉm cười đầy ấm áp, ngày đó Lâm Phong ước chiến Hắc Ma, bóng dáng đó đã để lại dấu ấn không bao giờ phai nhạt cho nàng, thiếu niên ngông nghênh, độc nhất vô nhị.

- Ngu ngốc!

Thiếu nữ nói chuyện kia lạnh lùng nói:

- Lâm Phong được phong hầu thì sao chứ, chiến với Hắc Ma thành như vậy, chẳng qua là tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm tầng sáu, mà Độc Cô Thương đã là đệ tử đứng thứ tư học viện, trước đây không lâu đã bước vào Linh Vũ cảnh tầng tám. Phòng thứ bốn trên đỉnh cao nhất kia chính là của chàng ấy, Lâm Phong sao có thể so với được chứ. Mà sau lưng Độc Cô Thương còn có gia tộc Độc Cô, thế lực khổng lồ như thế.

- Vân Khê, cô dù làm nữ nhân của Độc Cô Thương một đêm thôi cũng đã không tệ rồi, có khi còn được ân huệ rất lớn nữa ấy chứ!

- Muốn thì cô đi mà làm nữ nhân một đêm của y đi.

Vân Khê nhíu mày lại, có chút không vui.

- Đồ không biết tốt xấu, nếu Độc Cô Thương mà coi trọng ta, ta cũng không để ý.

Cô gái nói lời khắc nghiệt kia cười lạnh.

- Thật sự?

Nhưng lúc này một âm thanh trêu tức vang lên từ đằng sau khiến ba cô gái giật mình, quay người nhìn thì bọn họ thấy một thanh niên khá kiêu ngạo.

Độc Cô Thương!

Lúc này Độc Cô Thương nhìn Vân Khê với ánh mắt trêu chọc, nói:

- Lâm Phong chỉ là một tên thất phu thôi, hắn có tư cách gì mà so với ta, nàng lại đi coi trọng mắt, đúng là mắt mù.