Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 272: Đan Phương



Ông ta cười, nhìn Lâm Phong nói:

- Xem ra ngươi có chuẩn bị mà đến, nhưng ngươi biết là chỗ lão già ta có thứ ngươi muốn?

- Tiền bối, ta cũng không biết, nhưng một cường giả Huyền Vũ cảnh ở đây bán vài cọng Linh Tiên thảo thì sẽ khiến người khác sinh nghi.

Lâm Phong nở nụ cười ôn hòa.

Ông lão mỉm cười lắc đầu:

- Đừng gọi ta là tiền bối, con nhóc sau lưng ngươi kia không đơn giản a! Ngươi cứ gọi ta là Hỏa lão đi.

- Hỏa lão.

Lâm Phong cũng không khách khí, tiếp tục nói:

- Hỏa lão, mấy thứ ngài nói lúc nãy, ta quả thực cần, mà cần rất nhiều, không biết Hỏa lão lấy được từ đâu?

- Nếu là lượng không nhiều thì ta có thể giúp được ngươi, nhưng ngươi mở miệng liền đòi mười vạn cây, lão già này đành chịu.

Hỏa lão lắc đầu, mười vạn cây, thật quá nhiều, ai không có việc gì lại đi lấy nhiều Linh Tiên thảo như vậy làm gì.

- Nhưng ngươi hỏi nơi lấy thì đúng là có một chỗ, nhưng chỗ đó ngươi không đến được.

- Không đến được?

Lâm Phong ngẩn ra, lại nói:

- Nếu ta mời Hỏa lão hỗ trợ thì không biết có thể đến được hay không?

Hỏa lão nhíu mày lại, nhìn Lâm Phong nói:

- Mười vạn quả thật quá khổng lồ, ta chưa chắc có thể lấy được nhiều như vậy! Huống hồ nếu mỗi loại thảo dược ngươi đều cần số lượng mười vạn, dù chúng không trân quý nhưng cộng lại cũng không phải là con số nhỏ.

- Huyết Hồn Huyền đan, không biết Hỏa lão nghe nói đến chưa?

- Hửm?

Hỏa lão sững người, một luồng khí tức cuồng mãnh chợt lóe lên rồi biến mất. Khí tức cuồng mãnh sinh ra trong nháy mắt này khiến Lâm Phong thấy cả người như bị đốt cháy. Hỏa lão hẳn là am hiểu về hỏa, người như vậy thích hợp với luyện khí và luyện đan, đương nhiên là năng lực linh hồn cũng rất mạnh.

- Ngươi biết Huyết Hồn Huyền đan?

- Biết, Huyết Hồn Huyền đan có thể cải tạo huyết mạch và linh hồn của võ tu, làm cho huyết mạch của võ giả mạnh lên, khiến năng lượng linh hồn cũng mạnh lên, cũng tốt cho cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng, là Huyền đan trung phẩm.

Lâm Phong chậm rãi nói. Đan được được phân loại tương tự như binh khí, đều căn cứ vào tu vi cấp bậc của người, trên binh khí bình thường là Linh khí, mà trên Linh khí chính là Huyền khí.

Mà đan được bình thường có tác dụng với Khí Vũ cảnh, nhưng lại không có mấy tác dụng với Linh Vũ cảnh, Linh đan mới có tác dụng với Linh Vũ cảnh, nhưng lại không hữu dụng với Huyền Vũ cảnh. Thứ Huyền Vũ cảnh cần là Huyền khí và Huyền đan. Huyết Hồn Huyền đan là một loại Huyền đan trung phẩm, có tác dụng rất mạnh với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Binh khí và đan dược đều phân thành thượng, trung, và hạ phẩm. Người dưới Huyền Vũ cảnh tầng bốn mà dùng Huyền đan trung phẩm là lãng phí, tuy có thể được lợi khá lớn nhưng không thể phát huy toàn bộ dược hiệu, mà dùng trên người Huyền Vũ cảnh tầng sáu thì tác dụng sẽ yếu đi. Huyền đan trung phẩm tương ứng với cường giả có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn đến Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Nghe được đan dược trung phẩm Huyết Hồn Huyền đan, sao Hỏa lão có thể không xúc động.

- Ngươi có thể lấy được?

Hỏa lão nhìn chằm chằm Lâm Phong, lúc này ông ta không còn vẻ lười nhác nữa mà ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.

- Loại đan dược cực phẩm này, ta sao lấy được chứ!

Lâm Phong lắc đầu khiến Hỏa lão nhíu mày, nhưng lại nghe thấy Lâm Phong nói tiếp:

- Nhưng ta tình cờ lấy được đan phương của Huyết Hồn Huyền đan.

- Đan phương!

Hỏa lão nhíu mi lại, hô hấp hơi dồn dập. Luyện đan có ba điểm khó, một là Luyện Đan sư, mà thứ hai chính là nguyên liệu luyện đan, thứ ba là đan phương; trong đó đan phương là thứ quan trọng nhất, không có đan phương thì khỏi cần nghĩ.

Đương nhiên có lẽ sẽ có người cho là Luyện Đan sư là quan trọng nhất, bởi vì Luyện Đan sư giỏi quá khó để tìm, nhưng ngươi không có đan phương thì dù có Luyện Đan sư thì có thể làm được gì? Nhưng nếu ngươi có đan phương lại khác, dù không tìm thấy Luyện Đan sư, đan phương cũng là vô giá.

- Đúng vậy, đan phương! Hỏa lão, vài loại đan dược mà ta vừa nói kia mỗi một loại ta cần hai vạn viên, cần tài liệu gì thì Hỏa lão hẳn là biết hơn ta rồi! Chỉ cần Hỏa lão có thể kiếm giúp ta, ta sẽ tặng đan phương của Huyết Hồn Huyền đan này cho lão.

Lâm Phong nói. Hai vạn viên, đúng là một con số khổng lồ, lần đầu tiên Hỏa lão nghe được có người cần luyện chế hai vạn viên đan dược.

- Ngươi không sợ ta cướp ư?

Hỏa lão nhìn chòng chọc Lâm Phong, nói.

- Hỏa lão, ông giết ta thì cũng không lấy được đan phương, vả lại ông chưa chắc đã giết được ta! Ta tin Hỏa lão sẽ không làm loại chuyện này!

Lâm Phong nở nụ cười. Hỏa lão im lặng không nói, dường như đang suy tư.

- Được, thành giao, nhưng ta cần vài ngày.

- Buổi tối ba ngày sau, ta sẽ ở Thiên Sơn tửu lầu chờ tiền bối, được không?

- Được, ba ngày sau gặp lại.

Hỏa lão vung ống tay áo lên, nhất thời dược thảo bày trên đất biến mất, hiển nhiên là có trữ vật không gian.

Hỏa lão xoay người đi thẳng ra khỏi Mộng các, hành sự nhanh gọn.

Nhìn Hỏa lão rời đi, Lâm Phong mỉm cười, không nghĩ chuyện lại thuận lợi như vậy. Đối với hắn mà nói thì không thiệt gì cả, đan phương của Huyết Hồn Huyền đan được ghi lại trong trí nhớ vị tôn giả kia, hắn chỉ cần chép tay một phần giao cho Hỏa lão là được, hắn chẳng tổn thất gì.

- Chúng ta đi!

Lâm Phong tiếp tục đi vào sâu trong Mộng các. Không chỉ mấy người Lâm Phong, lúc này rất nhiều người xung quanh đều bắt đầu đi tới hướng này, cả mấy người bày quầy đều đã thu quầy hàng của mình lại.

- Đến rồi, đại khái là nửa canh giờ nữa là đấu giá sẽ bắt đầu, ngài cứ hỏi ai đó là biết nơi này sắp đấu giá Tàn Nguyệt!

Người dẫn mấy người Lâm Phong đến kia cung kính nói một tiếng. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lâm Phong giết người của Băng Tuyết sơn trang, không hề để ý đến Băng Nguyên, thậm chí còn nói về Huyền đan với Hỏa lão, Lâm Phong không hề là hạng nhát gan như hắn tưởng, hơn nữa cực kỳ mạnh, người đàn ông đeo mặt nạ này chỉ là một tên thuộc hạ của Lâm Phong mà thôi.

- Ngươi đi đi, những gì nhìn thấy nghe thấy hôm nay tốt nhất là hãy quên đi.

Lâm Phong lạnh nhạt nói. Người kia cung kính gật đầu:

- Chắc chắn rồi ạ!

Nói xong, hắn liền vội vã rời đi.

Lâm Phong không để ý đến hắn nữa mà bước tới phòng đấu giá, hắn nói với người canh giữ bên cạnh phòng đấu giá:

- Ta có đồ muốn đấu giá, phải tìm ai?

- Mời ngài đi theo ta!

Người nọ nói một tiếng rồi dẫn Lâm Phong vào phòng đấu giá. Không lâu sau, mấy người đi tới một phòng, nơi này có không ít người đang sửa sang vật phẩm để tiện việc ghi chép.

Nhìn đống vật phẩm kia, Lâm Phong híp mắt lại, những thứ đưa tới đây bán đấu giá cũng nhiều ghê.

Người đón tiếp Lâm Phong là một cô gái khêu gợi, da thịt trắng mịn, hai bờ vai đều lộ ra ngoài, bộ ngực sữa đầy đặn kia như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.

- Công tử muốn đấu giá thứ gì?

- Một bộ võ kỹ Địa cấp hạ phẩm Lạc Diệp chưởng, mười món Linh khí trung phẩm.

Lời nói thản nhiên của Lâm Phong lại khiến cô gái khêu gợi kia hơi ngưng mắt lại, nụ cười đầy mị hoặc kia lại càng thêm đậm.

- Mời công tử theo ta.

Cô ta đứng dậy, nói với Lâm Phong.

- Hai người chờ ta ở đây một lát!

Lâm Phong nói với Mộng Tình và Bá Đao một tiếng rồi theo cô ta tiến vào một gian mật thất. Những vật phẩm bày ở đây đã chỉnh tề hơn nhiều, hẳn là đã được chọn ra để đấu giá.

- Công tử, hãy đưa thứ ngài muốn đấu giá cho chúng ta xem.

Cô ta đi đến bên cạnh một ông già, nói.

- Đây!

Lâm Phong lấy bản chép tay của Lạc Diệp chưởng ra, đồng thời một quầng sáng lóe lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện mười món Linh khí, chúng lập tức toả ra ánh sáng rực rỡ.

Lâm Phong đưa Lạc Diệp chưởng cho đối phương, cô ta lập tức giao cho ông già kia nhìn, ông ta gật đầu nói:

- Không có vấn đề, đúng là võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, Linh khí cũng không có vấn đề.

- Cảm ơn Phương lão!

Cô ta mỉm cười, sau đó lấy Lạc Diệp chưởng và Linh khí niêm phong rồi cất vào kho, ghi chép lại rồi đưa một ngọc lệnh cho Lâm Phong.

- Công tử, ngày mai đồ của ngài có thể tiến hành bán đấu giá. Khi đấu giá kết thúc, ngài chỉ cần mang ngọc lệnh tới đây, chúng ta sẽ biết ngài đấu giá cái gì, cũng đưa cho ngài nguyên thạch đạt được từ đấu giá, không thu chút thù lao nào! Ngoài ra công tử có thể dựa vào ngọc lệnh này đi vào phòng khách quý của phòng đấu giá.

Cô gái kia nở nụ cười đầy mị hoặc, nhất là phối hợp cặp tuyết lê rung lên khi cô ta nói chuyện lại càng thêm mê hoặc lòng người.

- Không thu nửa phần thù lao, hơn nữa ngày mai sẽ đấu giá.

Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, tuy theo thủ tục bình thường là phải đợi ba ngày, nhưng vì vật phẩm quý trọng nên sẽ có ít đặc quyền.

Mà phần thù lao thì Lâm Phong nghĩ hắn đã trả rồi, trí nhớ của ông già kia chắc chắn không hề tầm thường.

Lâm Phong gật gật đầu rồi rời khỏi nơi này.