Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 289: Sát Tinh



Công pháp tà ác này cắn nuốt huyết nhục, nguyên lực của người khác, ép khô người ta thành thây khô.

Mà Mạc Thương Lan trực tiếp hút hết vào cơ thể, tà ác cỡ nào.

Tuy võ tu có thực lực hùng mạnh, có thể dùng các loại thủ đoạn, nhưng rất nhiều võ tu vẫn có giới hạn của mình, nếu không thì chẳng khác gì cầm thú.

Tà công này làm ít người khó mà chịu được, đương nhiên cũng có nhiều người cảm thán rằng tà công thật lợi hại. Nếu bọn họ mà có cơ hội đạt được thì cũng sẽ tu luyện. Đây là thế giới của võ giả, vì thực lực sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Mạc Thương Lan tà ác liếc Lâm Phong một các, cười khặc khặc nói:

- Đừng gấp, chờ ta cắn nuốt lão già kia là sẽ đến lượt ngươi.

Nói xong, lão ta đã nhìn sang Hỏa lão.

Hỏa lão cảnh giác, Mạc Thương Lan tu luyện công pháp quá tà ác, ông ta nhất định phải cẩn thận.

- Lâm Phong, ngươi hãy tránh xa một chút!

Hỏa lão mở miệng nói. Trên người ông ta, ánh lửa bùng lên chiếu rọi thân thể ông. Lúc này trông ông ta đã không lom khom hay lười nhác nữa, mà giống như một vị chiến thần, ánh sáng ngọn lửa kia chính là chân nguyên lực thuộc tính Hỏa.

- Vâng.

Lâm Phong gật đầu rồi nhanh chóng lui ra sau. Người ở Huyền Vũ cảnh tầng một thì hắn có thể đối phó được, nhưng Huyền Vũ cảnh tầng ba thì hơn hắn quá cao, hiện giờ hắn không đủ mạnh để chống đỡ được. Nếu hắn ở đây sẽ chỉ khiến Hỏa lão phân thần.

- Hừ, Huyền Vũ cảnh tầng ba, có thể bồi bổ rồi!

Mạc Thương Lan cười âm trầm. Hai sợi dây từ thân thể lão ta phóng tới Hỏa lão. Mà lúc này trong tay Hỏa lão sinh ra hai ngọn lửa, vươn hai tay ra, hai ngọn lửa kia cũng hóa thành hai hỏa trường long bám lên dây leo phóng tới kia, vậy mà lại đốt cháy dây leo.

Mà bên kia, Băng Hà Đằng cũng động. Bông tuyết tung bay, mặt đất như xuất hiện sương lạnh, công pháp Băng Thiên Tuyết Địa vận chuyển khiến toàn bộ không gian hóa thành băng thiên tuyết địa chân chính.

Nhưng lãnh ý kinh khủng này lại không khiến Mộng Tình cảm thấy không thoải mái, ngược lại còn khiến nàng càng thêm lãnh diễm, thánh khiết như tiên tử trong tuyết.

Thứ Mộng Tình am hiểu vốn là hàn băng lực, băng tuyết lãnh ý làm sao có thể làm gì được nàng, mà còn càng khiến nàng muốn gì được nấy.

- Tuyết Địa!

Băng Hà Đằng quát lên, nhất thời một tầng sương tuyết trắng toát lan tràn trên mặt đất, càng lâu càng dày. Toàn bộ mặt đất đã hóa thành băng tuyết.

- Lạnh quá!

Mọi người lạnh đến phát run, nói người của Băng Tuyết sơn trang am hiểu băng tuyết, công pháp võ kỹ về băng tuyết vô cùng lợi hại, quả nhiên không giả.

Mộng Tình lăng không nhảy lên. Một tiếng ầm vang lên, chỗ nàng vừa đứng kia băng tuyết nổ tung, lại xuất hiện rất nhiều băng chùy đâm xuống đất, khiến mọi người đều hoảng sợ.

Băng Hà Đằng làm cho mặt đất bị bao phủ bởi băng tuyết, chính hắn lại giấu công kích dưới lớp băng tuyết kia, thủ đoạn thật lợi hại.

- Băng Thiên!

Băng Hà Đằng rung hai tay lên, bầu trời dường như có băng sương bao phủ như muốn ngưng lại thành băng.

- Sương Lãnh Trường Thiên!

Mộng Tình cũng khẽ quát một tiếng. Một tầng băng sương lan tràn trong trời đât, chỉ chớp mắt nàng đã đối chiến với cường giả Huyền Vũ cảnh Băng Hà Đằng. Lâm Phong đứng đó nhìn hai bên chiến đấu.

Hỏa lão và Mạc Thương Lan đều là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba, mà kinh nghiệm chiến đấu của Hoả lão dày dạn, hai ngọn lửa kia nhảy múa, động theo ý muốn. Đằng Mạn Vũ hồn của Mạc Thương Lan căn bản không tới được gần thân thể ông ta, trong lúc nhất thời Mạc Thương Lan muốn thắng được Hỏa lão là rất khó.

Mà Mộng Tình, tuy tu vi của nàng thấp hơn đối phương một bậc, nhưng Lâm Phong lại không lo lắng chút nào. Mộng Tình vốn là thân thể hàn băng, sao có thể sợ băng tuyết được. Hơn nữa thực lực Mộng Tình mạnh bao nhiêu, hắn còn không rõ lắm, dường như mỗi lần Mộng Tình chiến đấu đều còn dư lực.

Xem ra hôm nay người của Ngốc Ưng bảo và Băng Tuyết sơn trang kia lãng phí thời gian rồi.

Mọi người cũng cảm thấy thế sự vô thường, tình thế biến đổi quá nhanh. Mỗi lần bọn họ cho là Lâm Phong sẽ bị giết thì bọn họ lại phát hiện ra, sự thật không hề như vậy.

Đừng nói là Ngốc Ưng bảo, cho là cao thủ Băng Tuyết sơn trang có đến thì phe Lâm Phong vẫn có thể ngăn trở, muốn giết hắn là rất khó.

Lâm Phong nhìn sang đám người Băng Tuyết sơn trang đi theo Băng Hà Đằng kia, nở một nụ cười âm lãnh.

Những người này không có ai là Huyền Vũ cảnh.

Giống như nhận ra ánh mắt của Lâm Phong, người của Băng Tuyết sơn trang sững sờ, quay sang nhìn Lâm Phong. Ngay sau đó bọ họ cũng cảm giác được được một cỗ lãnh ý bao phủ lấy thân thể bọn họ.

- Lâm Phong muốn giết chúng ta!

Những người cưỡi bạch mã kia run sợ, với bọn họ mà nói, tên Lâm Phong có thể đối phó được Huyền Vũ cảnh là nguy hiểm lớn.

Lâm Phong chậm rãi đi tới đám người kia khiến tinh thần bọn họ căng thẳng.

- Ngươi định làm gì?

Có tên của Băng Tuyết sơn trang mở miệng nói, trong đôi mắt mang theo sợ hãi.

- Ta định làm gì ư?

Lâm Phong cảm thấy buồn cười, mấy tên này từ ngàn dặm xa xôi tới giết hắn, giờ lại hỏi hắn định làm gì.

Người muốn giết hắn, Lâm Phong đương nhiên là muốn lấy mạng của bọn chúng!

Không nói thêm gì nhiều, đại dương mênh mông sau lưng Lâm Phong kia phát ra tiếng ầm ù, cuồn cuộn gầm thét.

- Không tốt!

Nhìn thấy Vũ hồn màu tím này phóng lên cao, đám người Băng Tuyết sơn trang đều đổi sắc mặt. Vũ hồn của Lâm Phong có thể trói được cả cường giả Huyền Vũ cảnh, huống chi là bọn họ.

Bọn họ giục ngựa xoay người định chạy trốn, hoàn toàn không có ý định chiến đấu.

Lâm Phong cười lạnh, Vũ hồn điên cuồng phóng ra. Những con yêu xà màu tím vô cùng nhanh, chỉ chớp mắt đã quấn lấy thân thể đám người Băng Tuyết sơn trang rồi kéo bọn họ vào trong hồ nước mênh mông màu tím kia.

- A…

Những tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Những người của Băng Tuyết sơn trang này vừa vào hồ nước màu tím mênh mông kia liền cảm thấy thân thể mình bị hòa tan, ăn mòn, gào thét mất hết hy vọng.

Sắp chết rồi!

Bọn họ đi theo đại trưởng lão tông môn Băng Hà Đằng đến đây, uy phong cỡ nào. Nhưng bọn họ không ngờ tên Linh Vũ cảnh mà bọn họ đến để giết lại trở thành ác mộng của bọn họ, cơn ác mộng vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại.

- Ngươi dám!

Lúc này, một tiếng quát băng hàn cuồn cuộn truyền đến, chính là tiếng Băng Hà Đằng. Những người này theo hắn đến đây, đều là lớp hậu bối của tông môn. Hắn cố ý dẫn bọn họ đến đây để tôi luyện, mà lúc này Lâm Phong lại giết hết tất cả.

Bỏ qua Mộng Tình, Băng Hà Đằng lập tức bay vút lên, xông thẳng tới Lâm Phong, băng tuyết lan tràn ra theo cơ thể hắn.

Nhưng Mộng Tình há có thể để Băng Hà Đằng đối phó Lâm Phong.

Đôi mắt nàng ngưng lại, rung động linh hồn kéo ra, trên người Mộng Tình tản ra hàn ý vô tận khiến mọi người đều cảm thấy linh hồn mình cũng đang run lên.

- Băng Tâm!

Mộng Tình khẽ quát một tiếng. Một nguồn năng lượng hàn băng vô hình trào ra, khiến thân thể Băng Hà Đằng cứng đờ. Hắn chuyển người sang nhìn, nhưng một khắc sau hắn lại khẽ hừ một tiếng, sợi tóc màu đen kia bị tuyết trắng bao trùm.

- Các ngươi muốn giết ta, ta lại không dám giết các ngươi? Có chuyện đó sao!

Lâm Phong lạnh lùng nói, đại dương màu tím mênh mông kia sôi trào, Vũ hồn trở lại sau lưng hắn. Nhưng người của Băng Tuyết sơn trang đã biến mất toàn bộ, đều đã chết hết!

Sắc mặt Băng Hà Đằng tái nhợt, trên người xuất hiện sát ý vô tận. Nhưng lúc này Mộng Tình lại một lần nữa chống lại hắn, dù sát ý của hắn có mạnh đến mấy thì Mộng Tình vẫn không để hắn đến gần Lâm Phong dù chỉ nửa bước.

Ánh mắt nàng vẫn luôn bình tĩnh, lạnh nhạt như thế, chỉ có tâm là vững như bàn thạch!

- Băng Tuyết sơn trang đắc tội Lâm Phong, xui xẻo rồi!

Mọi người thầm nghĩ. Ngay từ đầu, vì Băng Nguyên đắc tội Lâm Phong nên mới chết.

Sau đó Băng Hà Đằng lại dẫn người tới, vô cùng oai phong bá đạo đòi giết Lâm Phong. Kết quả là lúc này Băng Hà Đằng bị Mộng Tình đánh cho trọng thương, mà đám tinh anh của Băng Tuyết sơn trang đã bị giết hết sạch.

Không chỉ Băng Tuyết sơn trang, Ngốc Ưng bảo cũng không hay ho.

Hai vị phó bảo chủ của Ngốc Ưng đều là cường giả Huyền Vũ cảnh, Ưng bảo chủ bước vào Thiên Sơn tửu lâu liền bị giết chết, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Ngốc bảo chủ lại bị Lâm Phong đánh bại, sau đó bị Mạc Thương Lan hút thành thây khô, thật thảm thương.

Lúc này đám người Ngốc Ưng bảo đã sớm tan rã, thành cổ Thiên Lạc có lẽ đã không có chỗ cho Ngốc Ưng bảo nữa.

Tất cả đều là vì Lâm Phong, một tên thanh niên Linh Vũ cảnh, ai đắc tội hắn thì kẻ đó xui xẻo.

Đao công tử Lãnh Nguyệt có thiên phú dị bẩm, được coi là đệ tử mạnh nhất của Hạo Nguyệt tông cũng bị chém một tay. Lâm Phong chính là sát tinh!