Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 308: Thế Sự Vô Thường



Lâm Phong ánh mắt dừng ở đối phương, trong đôi mắt hàn quang lóe ra, dường như có gì đó không đúng.

Người cầm thương này, giết Quỷ Sát, xúi giục đám người chiến Quỷ Sát Vương, nhưng chính hắn lại đứng ở chỗ này, không đi chiến đấu, thậm chí còn ngăn cản hắn rời đi.

Ánh mắt quét chung quanh một cái, Lâm Phong trong lòng khẽ run lên. Lúc này, quanh không gian này, không chỉ có riêng một cường giả cầm thương, còn có tám người, một thân áo đen, cầm trường thương trong tay. Trên người bọn họ mặc dù không có phóng thích ra khí tức mênh mông. Nhưng bình tĩnh cùng tỉnh táo vô cùng, dường như lạnh lùng từ tận xương cốt, làm cho Lâm Phong cảm thấy được, tám người này, toàn bộ đều là cao thủ.

- Để cho hắn đi.

Lúc này, một giọng nói mờ ảo truyền tới, mang theo một loại ngữ khí chân thật đáng tin. Cường giả cầm thương kia lập tức lộ vẻ cung kích, thân thể tránh ra, nhường một lối để Lâm Phong rời đi.

Lâm Phong liếc nhìn người này một cái thật sâu, đồng thời truy tìm người nói chuyện. Cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên cửa thành Thiên Lạc. Nơi đó có một bóng người khoác trường bào màu đen đang đứng, bao trùm toàn thân, ngay cả mặt mũi cũng bị che kín, cực kỳ thần bí.

Lúc này hắn lẳng lặng dựa vào vách thành, đầu hơi hơi thấp xuống, nhắm mắt dưỡng thần, nơi này có việc gì dường như cũng không liên quan tới hắn vậy.

Nhưng mà cường giả cầm thương kia cũng nghe theo lời của hắn. hắn tùy ý nói một câu, đối phương lập tức nhường đường, uy vọng của hắn không cần phải nhiều lời.

Liếc mắt nhìn người mặc áo hắc bào thần bí kia một cái, Lâm Phong phát hiện chuyện hôm nay không đơn giản như trong tưởng tượng.

Có lẽ Quỷ Sát Vương chính là bọ ngựa mà thôi. Đằng sau còn có một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào mọi người.

Đương nhiên, cũng nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên Thương Long đỉnh.

Lâm Phong nhấc chân bước ra bên ngoài, nhưng mà hắn vẫn chưa vội vã rời đi. Hắn đứng trên cát vàng, ánh mắt vẫn nhìn về phía chiến cuộc.

Lúc này, chỉ thấy Quỷ Sát Vương thân thể phiêu động, mỗi khi chạm tới một người lập tức sẽ có một người chết, bị cắn nuốt thành thây khô, làm cho vô số người đánh mất dũng khí chiến đấu.

- Giết hắn đi, đây là Tá Thi Hoàn Hồn của Thiên Sát tông, không phải bản thể của hắn, chẳng qua là linh hồn của hắn mà thôi, không thể phát huy ra được thực lực Quỷ Sát Vương. Chỉ cần chúng ta đồng thời công kích, nhất định có thể giết được hắn.

Cường giả Tinh Mộng các phát hiện ra sự việc dần dần lệch khỏi quỹ đạo của hắn dự tính, hét lớn một tiếng, nhưng mà giọng nói rơi xuống liền thấy được một đôi mắt âm lãnh đang theo dõi. Băng hàn thấu xương, làm cho tim hắn cũng run lên.

- Đi chết đi.

Quỷ Sát Vương nổi giận gầm lên một tiếng, vô tận xiềng xích đánh thẳng tới hắn làm cho tim hắn hung hăng nhảy lên. Thân thể nhấc lên cao, chưởng lực cuồng bạo hướng tới xiềng xích công kích đi, chân nguyên cự chưởng phát ra tiếng vang ầm ầm.

Nhưng mà lúc này, vài đạo xiềng xích lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau hắn. Trong nháy mắt tấn công tới, làm cho sắc mặt của hắn đại biến, muốn né tránh nhưng đã không kịp nữa rồi. Xiềng xích kia bị hồn phách hùng mạnh của Quỷ Sát Vương khống chế, nhanh tới cực hạn, nháy mắt đã quấn chặt lấy hai tay của hắn.

- Không muốn chết thì cùng nhau động thủ đi!

Nam tử hét lớn một tiếng, nhưng giờ phút này đám người đã sớm kinh sợ hoàn toàn rồi. Chỉ thấy Quỷ Sát Vương khóe miệng mang theo nụ cười tà, thân thể lao đi, bay thẳng tới hắn.

- Trở thành chất dinh dưỡng của ta đi!

Quỷ Sát Vương nói một câu âm trầm, thân thể hắn lập tức bám lên trên người nam tử, bắt đầu cắn nuốt chân nguyên cùng huyết mạch.

- Thiên Huyễn Giải Thể!

Nam tử nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ lực lượng hủy diệt truyền ra làm cho Quỷ Sát Vương điên cuồng thối lui.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ vô cùng bạo liệt vang lên, rất nhiều xiềng xích bị trực tiếp nổ tung. Đồng thời thân thể nam tử kia cũng tan thành tro bụi.

Thân thể Quỷ Sát Vương lúc sáng lúc tối, khí tức hỗn loạn, cho thấy cũng bị trọng thương bởi một kích này. Thiên Huyễn Giải Thể, tên khốn này!

- Rống!

Quỷ Sát Vương rít gào một tiếng, tiếp tục cắn nuốt đám người còn lại. Lúc này các cường giả đã không còn lại nhiều rồi, chỉ lát sau, đã bị Quỷ Sát Vương nuốt chỉ còn mấy chục người, mà Quỷ Sát Vương hơi thở ngày càng hùng mạnh.

- Trốn, trốn…

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu đám người này. Tất cả mọi người đều đang lẩn trốn, hướng tới các phía mà chạy đi. Cửu Thiên Thương Long đỉnh, không cần nữa rồi.

Lúc này có mấy bóng người đang hướng về phía Lâm Phong mà chạy trốn.

Nhưng mà, người cầm trường thương vừa ngăn chặn Lâm Phong vẫn đứng ở chỗ đó, giống như một ngọn núi, ổn như bàn thạch. Ánh mắt của hắn, lạnh lùng, sắc bén.

- Tránh ra!

Một người đột nhiên quát lớn, chỉ thấy thân thể người cầm trường thương khẽ rung lên. Nhất thời chân nguyên màu đen hóa thành một trường long, trực tiếp oanh kích lên trên người đối phương. Trong nháy mắt một cường giả Huyền Vũ cảnh đang chạy như điên, chết!

- Thật mạnh, uy lực của một thương này không hề thua kém thực lực Xích lão!

Lâm Phong trong lòng run lên, tám người này đều có cảnh giới ít nhất đã ngoài Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thật là một thế lực khủng khiếp.

Hai người đằng sau đang hướng tới bên này trốn đi cảm nhận được uy lực một thương này, sắc mặt đột nhiên run lên, thân thể cũng hơi hơi cứng đờ.

Hai người này đều là nữ nhân, một trong số đó đúng là người của Mộng các. Ngày ấy, chính mỹ phụ này đã cướp đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh của Lâm Phong, còn một người khác, Lâm Phong cũng nhận ra, là Lam Kiều.

Hôm nay đại bộ phận người của Mộng các đều tới đây. Bọn họ nghĩ có thể đoạt được bảo vật, nhưng mà toàn bộ đều chết ở nơi này rồi.

- Người muốn rời đi, chết!

Người cầm thương lạnh lùng quát một tiếng, cước bộ sải bước, phía trên trường thương sát ý phun ra nuốt vào không ngớt. Chân nguyên màu đen mênh mông, khủng bố vô cùng.

Một thương đâm ra.

- Dừng tay!

Một đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống, làm cho trường thương của người nọ hơi chút dừng lại. Lập tức nhìn thấy một đạo bóng người xẹt qua, mang theo thân thể Lam Kiều lui sang một bên, người ra tay đúng là Lâm Phong.

Người cầm thương sắc mặt ngưng tụ, hàn quang lộ ra.

- Nàng, ngươi không thể giết.

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng, nam tử trường thương trầm mặc một chút, lập tức xoay người nhìn sang mỹ phụ. Hắn thật đã bỏ qua cho Lam Kiều.

Lâm Phong thở ra một hơi, ngày xưa Lam Kiều đã vài lần có ý tốt nhắc nhở hắn, việc này Lâm Phong vẫn ghi nhớ ở trong lòng, nếu có thể cứu nàng hắn sẽ cố hết sức.

- Cứu ta!

Mỹ phụ nhìn nam tử cầm thương hướng tới nàng, thân thể đột nhiên run lên, trong mắt đẹp mang theo vài phần hi vọng nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn mỹ phụ một cái, mắt không biểu tình:

- Ngày xưa ngươi muốn giết ta, hiện tại, còn muốn ta cứu ngươi sao?

Mỹ phụ trong lòng run lên, nhất thời hối hận hiện lên trong mắt nàng, một nước cờ sai để thua cả bàn cờ.

Lúc trước, nàng biết rõ tính cách của Lâm Phong, hết sức lông bông không thể nào kiềm chế được. Lúc đó nàng vì sao còn muốn chiếm đoạt Cửu Thiên Thương Long đỉnh. Nàng hẳn phải dự đoán được kết cục, chính là, nàng nghĩ tới thực lực hùng mạnh của mình, vô luận Lâm Phong thuận hay nghịch nàng đều không có vấn đề gì cả. Nghịch nàng, thì giết người đoạt bảo mà thôi.

Nhưng thế sự vô thường, nàng không thể giết chết Lâm Phong. Hiện tại, nàng vốn có một cơ hội sống sót, nhưng bởi vì lúc trước nghĩ sai mà hỏng hết, trước mặt nàng lúc này cũng chỉ còn một con đường chết.

Chỉ có thể nói, đây là số mệnh của nàng.

Trường thương đánh tới, sát ý rung trời. Thiếu phụ mang theo một tia hối hận mà nhắm mắt lại, nàng không nghĩ chống cự nữa, cho dù nàng có thể chống cự một chút, nhưng cuối cùng, kết cục vẫn là chết, hoặc bị giết hoặc bị Quỷ Sát Vương nuốt sạch, không còn đường sống. So với bị Quỷ Sát Vương nuốt sạch, không bằng chết ở trên trường thương cho rồi.

- Vân di.

Lam Kiều kêu một tiếng, trong mắt ngập nước mắt, thân thể bị Lâm Phong giữ lấy, nàng muốn động cũng không được.

- Khặc khặc!

Một giọng nói âm trầm truyền tới, Lâm Phong mang theo Lâm Kiều nhanh chóng thối lui. Chỉ thấy lúc này, toàn bộ mọi người hoặc chết ở trên tay đám người trường thương, hoặc bị Quỷ Sát Vương nuốt sạch.

Không gian nơi này, ngoại trừ đám người Lâm Phong cùng mới tám cường giả áo đen cầm trường thương trong tay, toàn bộ đã chết. Đương nhiên, còn có người thần bí dựa vào trên vách thành nữa.

- Tiểu quỷ, lá gan ngươi cũng thật lớn.

Quỷ Sát Vương nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, âm trầm nói, làm cho đôi mắt Lâm Phong lập lòe sát khí.

- Ngươi không phát hiện ra, bọn họ đang chờ ngươi sao?

Lâm Phong chỉ chỉ vào tám cường giả áo đen kia, đạm mạc nói. Hắn không có rời đi, bởi vì hắn ý thức được, tám người này cùng người thần bí tựa vách tường, chuẩn bị liệp sát Quỷ Sát Vương mà tới. Bọn họ đã sớm chuẩn bị rồi, có lẽ đây là một âm mưu.

Quỷ Sát vương đương nhiên không phải người ngu. Hắn cũng nhìn ra, ánh mắt âm trầm nhìn tới tám người kia, lạnh lùng nói:

- Thực lực không tệ, nhưng trong những người vừa bị ta cắn nuốt cũng có không ít người thực lực không kém các ngươi! Là ai, cho các ngươi lá gan này??

- Ta!

Một giọng nói trầm thấp truyền tới, không biết khi nào người thần bí mặc hắc bào đứng dựa vách tường kia đã chậm rãi hướng tới bên này. Đầu của hắn, như trước vẫn thấp xuống, tùy ý bước ra, nhưng trong nháy mắt đã đi tầm trăm mét, tới trước người Quỷ Sát Vương rồi.

- Nơi này là Tuyết Nguyệt, hạng người yêu tà của Thiên Sát tông, nếu tới đây, cũng không cần phải đi nữa.

Giọng nói lạnh lùng từ trong hắc bào tuôn ra, lập tức đầu người này nâng lên, một chút tinh mang bừng lên, chói lóa mắt.