Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 324: Thiên Địa Vô Tình



Hai ngày thời gian đảo mắt đã qua, tin tức Cùng Bích Lạc khiêu chiến đám người Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết đã truyền khắp học viện.

Rất nhiều người đều đang đàm luận việc này, Lâm Phong tự nhiên cũng bị người ta bàn luận. Nhưng lúc này hắn lại chỉ lẳng lặng nằm trên ghế đá trong sân. Bên cạnh hắn, Mộng Tình vẫn dửng dưng như trước, ánh mắt nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Cùng lúc này, Lam Kiều, Tĩnh Vân và Y Tuyết cũng ở trong sân, Lam Kiều đang hướng dẫn hai người một số vấn đề tu luyện, thi thoảng trừng mắt nhìn Lâm Phong. Ba người các nàng chung đụng cũng khá hòa đồng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền lại tiếng động.

- Vào đi!

Lâm Phong nói vọng ra, lập tức cửa đá từ từ mở ra, bên ngoài xuất hiện một người bỏ cái mũ đang đội xuống đầu hơi ngước lên, nhìn Lâm Phong, mặt nạ đồng xanh xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phong, một đôi mắt lấp lánh có thần.

- Phong ca!

Người kia hô một tiếng, ánh mắt Lâm Phong khẽ động, lập tức đứng lên.

- Phá Quân!

- Phong ca, là đệ.

Phá Quân bước vào sân, cửa đá từ từ đóng lại.

- Phá Quân, đệ đến hoàng thành lúc nào?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, đi đến trước người Phá Quân. Đại biến Tuyết Nguyệt ngày ấy, Liễu Thương Lan cấp quân tinh nhuệ cho hắn, nhưng lại dẫn Hàn Man và Phá Quân đi.

Phá Quân đúng ra đang ở thành Đoạn Nhận, giờ lại xuất hiện trước mặt hắn.

- Phong ca, bọn đệ đã đến hoàng thành rồi từ ba ngày trước! Chỉ là Thiên Nhất học viện không cho người ngoài đi vào, trong hai ngày, đệ nghĩ rất nhiều cách, đến hôm nay mới có thể chui vào trong học viện, đi đến nơi này.

- Bọn đệ?

Lâm Phong thấp giọng nói:

- Còn ai đến hoàng thành nữa?

- Hàn Man và tướng quân cũng tới! Phong ca, tướng quân muốn gặp huynh.

Phá Quân trịnh trọng nói, khiến ánh mắt Lâm Phong lấp lánh. Liễu Thương Lan, từ thành Đoạn Nhận xa xôi cách trở chạy tới hoàng thành để gặp hắn, xem ra chuyện này không hề bình thường, nếu không, Liễu Thương Lan không thể nào mạo hiểm tự mình tới hoàng thành.

Lâm Phong đương nhiên hiểu, đối với Liễu Thương Lan, hoàng thành là nơi nguy hiểm, tràn đầy nguy cơ.

- Đi.

Lâm Phong không nói thêm gì, lạnh nhạt nói.

- Được.

Phá Quân gật đầu, lập tức bước đi, nhanh chóng dứt khoát.

Bốn cô gái trong sân hơi ngây ra, mà Mộng Tình thì đứng lên, đi theo Lâm Phong.

- Mộng Tình, nàng ở nguyên đây, ta đi rồi về nhanh thôi.

Lâm Phong quay sang nói với Mộng Tình một tiếng, chỉ thấy ánh mắt Mộng Tình lóe lên, rồi lập tức gật đầu.

Lúc này Lâm Phong mới cùng Phá Quân bước ra ngoài. Lâm Phong hiện giờ có thực lực đã sắp đuổi kịp Mộng Tình. Nếu thực có nguy hiểm hắn không thể ứng phó, Mộng Tình đi cũng sẽ gặp nguy.

Phá Quân trực tiếp dẫn Lâm Phong đi tới một quán rượu. Quán rượu bố trí rất đơn giản, nhưng cũng rất yên tĩnh, chỉ có mấy cái bàn.

Trong đó, bên cái bàn chính giữa, hai người đội mũ đang lặng yên ngồi đó.

- Phong ca!

Hàn Man đứng lên, gọi Lâm Phong.

- Hàn Man.

Lâm Phong liếc nhìn Hàn Man một cái, rồi ánh mắt lập tức dừng lại trên khuôn mặt Liễu Thương Lan, thấy càng tiều tụy hơn trước.

- Liễu thúc!

Lâm Phong gọi.

Liễu Thương Lan hơi gật đầu, nói với Lâm Phong:

- Tiểu Phong, qua đây ngồi đi.

Lâm Phong hơi gật đầu, ngồi xuống đối diện Liễu Thương Lan, hỏi:

- Liễu thúc, sao thúc lại tới hoàng thành.

- Đến nói chuyện với ngươi.

Liễu Thương Lan nhẹ giọng nói:

-Tiểu Phong, bọn Khinh Cuồng thế nào rồi?

- Ba vị thúc thúc rất tốt, hiện giờ đang ở Dương Châu Thành.

- Vậy là rốt rồi, đáng tiếc Xích Huyết không ở đây.

Liễu Thương Lan than thở:

- Có lẽ, ta cũng nên đi cùng Xích Huyết rồi.

- Liễu thúc, thúc...

Lâm Phong cười khổ, không biết nên nói gì cho phải, xem ra chuyện lần trước đả kích Liễu Thương Lan rất lớn. Tuy đã đội mũ, nhưng hai bên tóc mai bạc trắng vẫn rủ xuống, Liễu Thương Lan hiện giờ đã già hơn lúc đầu nhiều lắm.

Nhưng, dù là ai trải qua sự việc như thế, đều không thể tốt hơn Thương Lan. Huynh đệ vì mình mà chết, bản thân cũng bị phế hết tu vi. Hơn nữa, tất cả đây đều là tội danh không đáng có. Ông cống hiến cả đời cho Tuyết Nguyệt, mà Tuyết Nguyệt lại đối xử với ông như thế.

- Tiểu Phong, sau lần chiến đấu đó thì tu vi thái tử nước Ma Yết đã bước vào Huyền Vũ cảnh, hiện giờ nghe nói đã đạt đến Huyền Vũ cảnh tầng hai rồi, thậm chí có khi còn cao hơn. Không lâu trước đây, nước Ma Yết lại phát binh đánh thành Đoạn Nhận, mà lúc đó, thành Đoạn Nhận binh lính già yếu, lại thêm một tòa thành nát sau khi bị đốt chưa kịp sửa sang, còn có cả một gã bỏ đi như ta, chỉ cần Ma Yết muốn, có thể dễ dàng công phá Đoạn Nhận Thiên Nhai.

Nghe nói vậy, ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng, Ma Yết lại đánh thành Đoạn Nhận rồi.

- Tuyết Nguyệt không phải quân đến tiếp viện?

Liễu Thương Lan lắc đầu:

- Sau lần đó, Tuyết Nguyệt tuy phong ta làm công khanh, nhưng lại mấy lần từ chối yêu cầu tăng thêm binh lính của ta, thậm chí, từ chối yêu cầu sửa chữa thành Đoạn Nhận. Có thể nói, nước Tuyết Nguyệt đã sớm vứt bỏ thành Đoạn Nhận, cùng với ngàn vạn dặm bình nguyên phía sau thành Đoạn Nhận rồi. Cho dù là thành hay người, đều vứt bỏ hết rồi. Chỉ cần nước Ma Yết vừa tới, là có thể nhanh chóng xông vào, tùy ý giết chóc.

Đôi mắt Lâm Phong run lên, từ chối yêu cầu tăng thêm binh lính, cự tuyệt sửa chữa thành Đoạn Nhận, nước Tuyết Nguyệt đã vứt bỏ thành Đoạn Nhận, vứt vào miệng Ma Yết rồi.

- Nhưng đối với với dân Tuyết Nguyệt, ta lại không quá lo lắng, Ma Yết ở bên kia Đoạn Nhận Thiên Nhai, đã hạ tử lệnh. Quân Ma Yết sau khi bước vào Đoạn Nhận Thiên Nhai, không được đối phá bất cứ thứ gì, không được chém giết bất cứ người dân nào.

Liễu Thương Lan nói khiến Lâm Phong lại thêm chấn động. Ma Yết lại hạ lệnh không phá thành, cũng không nhiễu dân?

Tất cả những việc này, nghe có phần châm biếm!

- Tiểu Phong, chắc ngươi đã nghe ra ý châm biếm trong đó. Người dân Tuyết Nguyệt, hoàng thất Tuyết Nguyệt không cần, vứt cho người ta chém giết, nhưng Ma Yết được coi là bọn dã man, lại hạ lệnh không được phá thành giết người, thật là đáng cười.

Liễu Thương Lan tự giễu, sau đó ho khù khụ.

Ho mấy tiếng, Liễu Thương Lan liền đứng lên, dường như có phần mệt mỏi. Thấy Lâm Phong định đi tới, Liễu Thương Lan lại khoát tay ngăn Lâm Phong lại.

- Nào, Lâm Phong, uống đi. Hôm nay ta đến hoàng thành, không có việc gì, chỉ muốn nói với ngươi mấy câu, uống mấy chén rượu thôi.

Tiếng nói của Liễu Thương Lan có phần xa vắng, trận chiến xưa, mấy chục vạn tướng sĩ chôn thân nơi đất khách, sau đó những tinh nhuệ còn lại theo Lâm Phong đi Dương Châu Thành, hiện giờ ở lại bên cạnh Liễu Thương Lan chỉ còn con gái Liễu Phỉ.

Nhưng có những thứ, Liễu Thương Lan không muốn nói với Liễu Phỉ. Ông không có lấy cả một người tiếp chuyện.

Một tướng quân ngạo cốt, kiên cường, hiện giờ lại bị sự thực tàn khốc mài giũa không còn chút khí thế, chỉ còn lại vô tận đau thương.

- Uống đi.

Lâm Phong cũng nâng chén, uống một hơi cạn sạch, lại rót đầy cho Liễu Thương Lan. Hắn không biết nên khuyên Liễu Thương Lan thế nào, cũng không có gì có thể khuyên.

Lại một chén rượu đổ xuống, sắc mặt Liễu Thương Lan càng trắng bệch, nhưng ông không hề có ý dừng lại, vẫn đưa từng chén rượu lên miệng.

- Tiểu Phong, nếu có một ngày ta không còn nữa, ngươi phải nhớ giúp ta chăm sóc tốt Phỉ Phỉ, nó từ nhỏ đã không có mẹ, theo ta lớn lên, không được quan tâm nhiều, tính khí không tốt lắm, hy vọng ngươi có thể bao dung.

Rượu uống tuy nhiều, nhưng Liễu Thương Lan vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu, dặn dò Lâm Phong.

- Liễu thúc, hay là thúc ở lại hoàng thành, đừng về nữa.

Liễu Thương Lan lắc đầu, ánh mắt lộ ra một tia vui vẻ sâu xa, nói:

- Có chút việc, cần phải đi làm, Liễu thúc còn muốn trước khi đi giúp ngươi chút việc.

- Giúp ta chút việc?

Lâm Phong không hiểu ý của Liễu Thương Lan.

- Rồi sẽ có lúc ngươi hiểu. Lần này ta tới, chỉ muốn nói với ngươi một câu.

Liễu Thương Lan nói đến đây, dừng lại một chút, rồi chăm chú nhìn ánh mắt Lâm Phong, chậm rãi nói:

- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Tim Lâm Phong bỗng đập mạnh, những lời này hắn đương nhiên đã từng nghe, nhưng hắn thực không ngờ, những lời này lại được Liễu Thương Lan nói ra.

Một câu này được chính mồm tướng quân nhân nghĩa này nói ra, sao mà chấn động.