Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 371: Phân Chia Như Thế Nào?



- Đó là của ta.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Phong Đình đứng đối diện Lâm Phong, nhìn Lâm Phong căm tức.

Nhìn thấy lập tức sẽ lấy được Cửu Dương thảo rồi, không ngờ ở thời khắc cuối cùng Lâm Phong lại cướp đi Cửu Dương thảo của nàng.

- Của cô?

Trong mắt của Lâm Phong lộ ra thần sắc buồn cười, lãnh đạm lắc đầu, xoay người. Hắn chuẩn bị tiếp tục sưu tầm nguyên thạch, gốc Cửu Dương thảo này đã là gốc thứ bảy ở nơi này rồi, địa mạch nguyên khí to như vậy hắn đều đã lục soát hết.

Tuy nhiên Phong Đình không muốn cứ để cho Lâm Phong rời đi, nàng chặn trước mặt Lâm Phong, lạnh lùng nhìn Lâm Phong:

- Cửu Dương thảo là do ta phát hiện ra trước, trả nó lại cho ta.

- Khắp địa mạch nguyên khí này đều là do ta phát hiện ra đấy.

Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng:

- Ta đã mời cô cùng nhau thám hiểm, tuy nhiên đã bị các cô cự tuyệt, nếu đã cự tuyệt, dĩ nhiên là dựa vào bản lĩnh của mình, ai đoạt được Cửu Dương thảo người đó mang về, cô có tư cách gì nhận là của cô.

Lâm Phong lên tiếng châm chọc, cảm thấy có chút buồn cười.

- Ta nói của ta, thì là của ta.

Phong Đình ánh mắt lạnh lùng, trên người thậm chí có sát ý tràn ra, vì Cửu Dương thảo, nàng có thể giết Lâm Phong.

Lâm Phong nhíu nhíu mày, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, cô gái này, còn muốn giết hắn đoạt bảo?

- Tránh xa ta ra.

Lâm Phong giọng nói băng hàn, bước ra, lập tức một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người của hắn bùng phát, khiến thân thể Phong Đình nháy mắt cứng đờ ra, cả người lạnh lẽo.

Khí tức thật hùng mạnh, khí tức trên người Lâm Phong, quá lạnh, quá đáng sợ, làm cho nàng sinh ra cảm giác hít thở không thông, bước chân cũng không tự chủ được mà lui về phía sau.

Phong Đình sắc mặt nháy mắt hơi tái đi, muốn từ trên tay của Lâm Phong đoạt lấy Cửu Dương thảo là không thể nào, nàng căn bản không phải là đối thủ của Lâm Phong, thực lực của Lâm Phong mạnh hơn nàng rất nhiều.

- Ta thật sự rất cần Cửu Dương thảo, ngươi có thể đem nó nhường cho ta không.

Trên mặt lộ ra vẻ đáng thương, Phong Đình nhìn Lâm Phong, cưỡng đoạt không được, thì dùng nhu tình làm mềm lòng Lâm Phong.

- Ngươi cần Cửu Dương thảo thì có liên quan gì tới ta?

Lâm Phong châm chọc một câu, sau đó lại lần nữa bước vào lòng đất. Cửu Dương thảo quý báu đến như thế nào, chẳng lẽ chỉ bởi vì một câu của nàng ta mà Lâm Phong phải buông tay? Sao có thể được.

Nếu như lúc ấy nàng đồng ý cùng đi với Lâm Phong, thì Lâm Phong nếu thu được cái gì, đều sẽ phân cho nàng một nửa. Nhưng nếu đã cự tuyệt, vậy cũng đã không còn gì để bàn, Lâm Phong sao có thể để ý đến nàng, cơ hội đã bỏ lỡ sẽ không quay lại lần hai.

Phong Đình trong mắt hiện lên thần sắc hối hận, nàng thật không ngờ thực lực của Lâm Phong mạnh như vậy, nếu biết sớm, lúc ấy nàng đã đáp ứng đề nghị của Lâm Phong rồi. Có một kẻ mạnh như thế đi theo, dọc theo đường đi nàng cũng không cần phải chú ý cẩn thận từng ly từng tý như vậy, hơn nữa giờ phút này, toàn bộ hộ vệ của nàng đã làm phản.

- Tiểu thư, đều tại ta.

Lão giả đi đến bên người Phong Đình, lộ ra thần sắc áy náy, lúc ấy, chính là lão đã cự tuyệt Lâm Phong.

Phong Đình trầm mặc không nói, không biết trả lời như thế nào cho phải.

Cũng cùng lúc này, xa xa, từng đạo bóng hình đang hướng bên này lao tới, có võ tu hùng mạnh, cũng có yêu thú lợi hại.

Võ tu là do vừa rồi nhìn thấy ma vân cùng với bóng kiếm, đều rất ngạc nhiên, đã sớm chú ý tới động tĩnh ở bên này, ma vân vừa biến mất, bọn họ liền dùng tốc độ cao nhất đến đây.

Về phần yêu thú, bọn chúng có khứu giác nhạy bén phi thường, thiên địa nguyên khí sao có thể trốn thoát khỏi sự lợi hại của khứu giác của bọn chúng.

Qua mấy khắc, trong hư không, có mấy bóng người giáng lâm xuống, cảm nhận được thiên địa nguyên khí nồng đậm kia, ánh mắt của bọn họ tất cả đều ngưng tụ. Địa mạch nguyên khí, nơi này, không ngờ xuất hiện một mảnh địa mạch nguyên khí lớn.

Khứu giác nhạy bén nhận thấy được trên không liên tục xuất hiện kẻ mạnh, đôi mắt của Lâm Phong sắc lạnh, thân hình khẽ run, thân thể hắn rất nhanh liền xuất hiện trước mặt một tên hộ vệ của Phong gia, người này thực lực không kém, vừa rồi, đã thu không ít nguyên thạch vào nhẫn trữ vật.

- Cút ngay.

Người nọ thấy Lâm Phong xuất hiện, trực tiếp bổ ra một chưởng, chỉ thấy Lâm Phong cười châm chọc, kiếm quang lóe lên, một tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra. Người nọ đã chết, nhẫn trữ vật, tới tay của Lâm Phong, đây cũng là tên hộ vệ duy nhất có nhẫn trữ vật.

Lâm Phong không dừng lại, thân hình lại biến mất, xuất hiện trước mặt một tên hộ vệ khác, chưởng phong hạ xuống, Lâm Phong trong nháy mắt phá tan phòng ngự của đối phương, đánh thẳng lên người đối phương, cướp đoạt túi đồ của đối phương, ném vào nhẫn trữ vật, người này lấy được toàn là trung phẩm nguyên thạch, Lâm Phong không cướp của hắn thì cướp của ai nữa.

Rất nhanh, Lâm Phong lại cướp đoạt của hai gã hộ vệ đã thu thập được không ít nguyên thạch, sau đó mới trở lại trên mặt đất. Giờ phút này trong hư không đã có không ít kẻ mạnh đứng ở đó, nếu hắn còn tiếp tục cướp đoạt nguyên thạch chỉ sợ sẽ trở thành cái đích cho tất cả mọi người nhắm vào.

Hôm nay thu hoạch bảy gốc Cửu Dương thảo, cùng với nhiều nguyên thạch như vậy, đã là vô cùng tốt.

- Tiểu tử, ngươi cũng thật to gan, đã vậy còn quá tham lam.

Trên một vách đá của đỉnh Quan Kiếm, một trung niên ánh mắt âm lệ nhìn Lâm Phong, cười lạnh nói một tiếng. Rõ ràng biết bọn họ đến, lại vẫn không chịu buông tay, tiếp tục thu thập cướp đoạt nguyên thạch, theo hắn thì Lâm Phong lá gan lớn, cũng rất tham lam.

Lâm Phong nhìn trung niên liếc mắt một cái, cười nhạt, cũng không nói gì.

Lâm Phong hắn cũng không muốn trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, lúc này vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

- Phong gia nha đầu, ngươi tại sao không đoạt?

Ánh mắt trung niên dừng ở trên người Phong Đình, thản nhiên nói một câu, người này vậy mà lại quen biết với Phong Đình.

Phong Đình ánh mắt lóe lên, nhìn Lâm Phong liếc mắt một cái, trong đôi mắt hiện lên một chút sắc lạnh, khiến ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ.

- Lệ tiền bối, nếu như ta cho ngài biết có một bảo vật quý báu còn hơn nguyên thạch xuất hiện, hơn nữa còn ở trong tay người nào đó ở nơi này, sau khi ngài lấy được, có thể chia cho ta một chút không.

Phong Đình nhìn trung niên mở miệng nói, lập tức, Lâm Phong ánh mắt lạnh lùng, cô gái này, muốn dẫn họa cho hắn.

- Ừm?

Trung niên âm lệ kia nghe được lời nói của Phong Đình ánh mắt hơi sững, lập tức lộ ra một tia thần sắc thú vị:

- Nếu bảo vật quá nhiều, ta có thể chia cho ngươi một ít.

Phong Đình cắn cắn môi, nàng đương nhiên rõ ràng lời của đối phương bất quá chỉ là cho có lệ, nhưng nàng có thể làm như thế nào, chỉ có thể nói đi ra, ít nhất còn có hy vọng lấy được Cửu Dương thảo.

- Bảo vật, ở trong tay hắn.

Phong Đình ngón tay chỉ vào Lâm Phong, nói:

- Vừa rồi lúc chư vị chưa tới, hắn cùng lúc thu thập nguyên thạch, hơn nữa, còn chiếm được không ít Cửu Dương thảo, nhất định đang ở trong nhẫn trữ vật của hắn.

Phong Đình giọng nói thấp dần, cảm giác thấy cả người lạnh lẽo, nghiêng đầu, nàng liền nhìn thấy Lâm Phong đang lạnh lùng nhìn nàng, làm cho trong lòng nàng khẽ run lên.

Mà kẻ mạnh ở xung quanh thì đều lộ ra thần sắc thú vị, Cửu Dương thảo quả thật là đồ tốt, là bảo vật quý báu.

Trong nhẫn trữ vật Lâm Phong, thậm chí có không ít? Ánh mắt những kẻ mạnh này, lập tức đều rơi trên người của Lâm Phong, khiến Lâm Phong cảm giác được áp lực dần dần đè lên.

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, nhìn đám người chung quanh, có sáu người, chắc hẳn đều có được thực lực của Huyền Vũ cảnh.

- Chư vị, địa mạch nguyên khí này chính là ta phát hiện ra, chẳng qua hiện tại ta cũng đã nhận được một ít thứ tốt, địa mạch nguyên khí còn lại, có thể phân ra sáu khối, tất cả đều quy về các ngươi, ta không tham dự nữa.

Lâm Phong đối với mấy người mở miệng nói, lấy lùi làm tiến. Những người này sau khi đến đây, đều không vội vã động thủ cướp đoạt nguyên thạch, một khối địa mạch nguyên khí lớn như vậy, nguyên thạch có rất nhiều, bọn họ đang suy nghĩ làm sao có thể đoạt được. Lời nói của Lâm Phong hiển nhiên nói chạm đến lòng của bọn hắn, tuy nhiên bất kể là Lâm Phong hay là bọn họ đều rõ ràng, chỉ sợ sau đây sẽ còn có kẻ mạnh chạy đến, muốn đem địa mạch nguyên khí này chia cắt thành sáu khối, một người một phần, không có khả năng.

Những người tới sau sẽ không đồng ý, có lẽ địa mạch nguyên khí còn phải tiếp tục phân chia, hoặc giả, có một số người phải bị loại bỏ, không có tư cách được chia phần mảnh địa mạch nguyên khí này.

- Nuốt bảo vật, lại muốn bỏ đi hay sao, nghĩ đơn giản thế sao.

Trung niên họ Lệ kia cười lạnh nói:

- Người có thể đi, tuy nhiên vật trong nhẫn trữ vật đều phải lưu lại, bất kể là nguyên thạch hay là Cửu Dương thảo, cũng không có phần của ngươi.

- Đúng, vật lưu lại, người cút!

Một người khoác trường bào màu đen cũng mở miệng nói, Lâm Phong muốn đầu cơ trục lợi, muốn bỏ đi, người như thế không có tư cách cùng bọn họ chia phần.

- Địa mạch nguyên khí này nói như thế nào cũng là do ta phát hiện ra trước, ta cũng không có nói phải lấy cả địa mạch nguyên khí, chỉ là lấy đi một ít đồ như vậy cũng không quá đáng chứ?

Lâm Phong giọng nói cũng lạnh lùng thêm vài phần.

- Cho ngươi cút, là đã cho người thể diện, không cần tự tìm đường chết.

Trung niên họ Lệ quát lạnh, dường như coi Lâm Phong như quả hồng nhũn.

Lâm Phong muốn chia phần với bọn họ ư? Không thể được.