Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 472: Nhỏ Máu



- Muốn cược, cược mạng!

Lời Lâm Phong giống như sét đánh, khiến mọi người run lên, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, người này thật kiêu ngạo, cùng Đệ Thất Sứ đánh cược mạng.

Đệ Thất Sứ này đã rất coi trọng bản thân rồi, theo Lâm Phong hắn có tư cách gì cùng Đoàn Hân Diệp làm tiền đặt cược, lời của hắn chính là bất kính, sỉ nhục Đoàn Hân Diệp, trong lòng Lâm Phong đối với hắn đã có sát ý.

Rất nhiều người Tuyết Nguyệt đều lộ ra vẻ trêu tức, tuy rẳng bọn họ rất không thích Lâm Phong, nhưng đối với việc Đệ Thất Sứ khiêu khích Tuyết Nguyệt, làm nhục công chúa, bọn họ vẫn là nghiêng về phía Lâm Phong.

Đệ Thất Sứ mạnh hơn nữa, tối đa cũng chỉ bằng Xà Quỳnh đã là khá vô cùng. Nhưng ngày xưa thời điểm Lâm Phong giết Xà Quỳnh là Huyền Vũ cảnh tầng hai, hiện đã đột phá đến Huyền Vũ cảnh tầng ba, đối phó với Đệ Thất Sứ hẳn không phải vấn đề lớn, nhất định có thể giết chết, giết chết uy phong của những người nước Thiên Phong này.

Tuy nhiên đoàn người Thiên Phong lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, không ngờ Lâm Phong hắn lại nói muốn cùng Đệ Thất Sứ cược mạng.

Nhất là Đệ Thất Sứ lúc này, sắc mặt khó coi, tuy nói tu vi Lâm Phong cao nhất cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, nhưng Lâm Phong hắn ngồi dưới Đoàn Vô Nhai dường như rất được Đoàn Vô Nhai coi trọng. Đệ Thất Sứ là thiên tài nước Thiên Phong, hắn đương nhiên hiểu được đạo lý, thực lực chân chính của thiên tài là có thể khiêu chiến vượt cấp. Hắn hoài nghi Lâm Phongc chính là loại người có thể khiêu chiến vượt cấp này.

- Tu vi của ta là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, chiến lực bản thân hơn hẳn người Huyền Vũ cảnh tầng bốn bình thường, tu vi của hắn cao nhất cũng chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, cho dù khiêu chiến vượt cấp cũng chí là chiến thẳng Huyền Vũ cảnh tầng bốn bình thường mà thôi, ta cũng không tin, hắn có thể thắng ta.

Đệ Thất Sứ thầm suy nghĩ, trong ánh mắt mơ hồ có tia sắc bén, Lâm Phong dám cùng hắn đánh cược mạng, vậy thì cược mạng.

Ánh mắt hướng tới Phong Trần cùng tiền bối ngồi ở vị trí trên của nước Long Sơn, Đệ Thất Sứ chậm rãi nói:

- Tiền bối, Thiên Phong Thất Sứ chúng ta theo ngài tới Tuyết Nguyệt chơi, vốn là muốn luận bàn, góp vui, thế nhưng có người bắt nạt ta quá mức, muốn cùng ta cược mạng, một khi đã như vậy, ta đây cũng chỉ có thể ứng tiền đặt cược với hắn, đánh cược mạng.

- Ta không có ý kiến.

Hoàng tử nước Thiên Phong, Phong Trần thản nhiên nói. Nhìn Đoàn Vô Nhai bên Tuyết Nguyệt không phản ứng chút nào, giống như là ngầm đồng ý Lâm Phong đánh cược mạng, Phong Trần hắn nếu ngăn cản chẳng lẽ là tự nhận mình không bằng người.

Sứ thần nước Long Sơn ánh mắt mập mờ nhìn Lâm Phong, lập tức thản nhiên nói:

- Tiệc tối lần này chủ ý là để cho mọi người thảo luận, nghiên cứu võ đạo, luận bàn một phen cũng không là gì. Nhưng mà người võ đạo không câu nệ tiểu tiết, vừa có mâu thuẫn lấy mạng để đọ sức cũng là chuyện bình thường, võ tu thì sợ gì chết.

Mọi người nghe hắn nói lời khách sáo, trong lòng đã sáng tỏ, hắn là đồng ý Lâm Phong cùng Đệ Thất Sứ lấy mạng làm tiền cược, xem ai thắng ai bại, ai sinh ai tử.

Nước Long Sơn đến Thiên Phong trước sau đó cùng thiên tài Thiên Phong Thất Sứ đến Tuyết Nguyệt, mục đích chính là muốn nhìn xem thiên tài nước Thiên Phong cùng nước Tuyết Nguyệt ai lợi hại hơn một chút. Đại hội Tuyết Vực lần này, hắn muốn chỉ có cường giả xuất chúng, đào thải kẻ yếu, cho dù là chết cũng không đáng tiếc. Ít nhất đối với hắn mà nói, không cần quan tâm, người thực lực yếu chính là người không có giá trị, đã chết thì cũng chết rồi.

Điểm này trong lòng mọi người ở đây đều rõ, nhưng cũng không ai nói ra.

- Được.

Đệ Thất Sứ gật mạnh đầu, lập tức nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói:

- Ta ứng chiến, đánh cược mạng.

Theo lời Đệ Thất Sứ nói, không khí vốn có chút căng thẳng bị đè nén, liền dâng lên.

Khanh!

Một tiếng vang nhỏ truyền tới, dưới áp lực không khí, khúc âm của mỹ nhân đánh đàn cũng có chút hỗn độn, dây đàn đứt, khúc âm cũng đột nhiên dừng lại.

Tiếng đàn dừng lại, những nữ tử cũng ngừng múa, một đám người có chút hoảng sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.

- Tất cả lui ra đi.

Đoàn Vô Nhai thản nhiên nói, lúc này mọi người cũng không chú tâm nghe đàn nữa.

Những cô gái kia như được đại xá, có chút tin tưởng vội vàng rời đi.

Ánh mắt Đệ Thất Sứ nhìn Lâm Phong, một chút hàn quang trực tiếp từ trong mắt hắn phóng ra, khinh thị nhìn Lâm Phong.

- Các hạ muốn đánh cược mạng, Đệ Thất Sứ ta nguyện ý phụng bồi.

Đệ Thất Sứ đứng dậy, thân hình lóe lên, ngay lập tức đã hiện lên bên trong diễn võ trường, tốc độ vô cùng nhanh.

- Đến đây đi.

Đệ Thất Sứ nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh nhạt nói.

Ánh mắt mọi người nước Thiên Phong đều rơi vào người Lâm Phong, thậm chí Đệ Ngũ Sứ kia còn trào phúng ra tiếng:

- Ngươi đề xuất đánh cược mạng, Đệ Thất Sứ đã ứng chiến, ngươi còn ngồi ở chỗ này làm gì, hay là vừa rồi chỉ nói khoác, hiện giờ lại khiếp đảm rồi phải không.

Ánh mắt Lâm Phong quét nhìn Đệ Ngũ Sứ một cái, thân thể chậm rãi đứng lên, lập tức xuất hiện ngoài Quan Tinh đình.

- Oanh!

Bước chân một bước, lập tức một trận gió mạnh hiện lên, tàn sát bừa bãi trong không gian, bất thình lình đánh tới Đệ Thất Sứ.

- Hừ?

Đệ Thất Sứ nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:

- Quả nhiên là Huyền Vũ cảnh tầng ba, tuy nhiên khí tức này so với Huyền Vũ cảnh tầng ba bình thường mạnh hơn, nhưng dù sao vẫn chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba, ngươi làm sao đánh với ta một trận, mạng của ngươi, ta định rồi.

Đệ Thất Sứ dứt lời, trên người hắn lập tức phóng xuất một cỗ hơi thở đáng sợ, thuộc hơi thở của cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn, trong đôi mắt của Đệ Thất Sứ cũng mang theo chút kiêu ngạo.

Nhưng mà ánh mắt Lâm Phong vẫn bình tĩnh, lạnh lùng, bước chân lại lần nữa, một cỗ khí thế ngưng tụ trong không gian, theo hơi thở hùng mạnh vừa rồi của hắn nhào ra.

Mạnh, dựa vào cỗ khí thế nở rộ này, khí tức trên thân Lâm Phong lại kinh khủng hơn chút, đã lên tới khí thế của cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba đỉnh.

- Lâm Phong này, thiên phú không tồi.

Những người của nước Thiên Phong đều thừa nhận, tuổi của Lâm Phong hẳn là trẻ hơn Đệ Thất Sứ mấy tuổi, nhưng đã có thể xuất ra khí thế của Huyền Vũ cảnh tầng ba đỉnh

Chỉ thấy bước chân của Lâm Phong chậm rãi nâng lên, một tiếng ầm vang truyền ra, hơi thở cuồng bạo cuồn cuồn xông ra, dường như toàn bộ không gian đều bị khí thế của Lâm Phong bao phủ, có mặt khắp nơi, chỗ nào cũng xâm nhập vào.

Rất nhiều người nước Thiên Phong cau chân mày, sao có thể như vậy. Lâm Phong rõ ràng chỉ có tu vi của Huyền Vũ cảnh tầng ba, nhưng ba bước vừa rồi, hắn đã đem khí thế trên người tăng lên tới Huyền Vũ cảnh tầng bốn, khí thế rất đáng sợ.

- Nhập vi cảnh giới?

Rất nhiều người có ý nghĩ này, khí thế này có mặt khắp nơi, chỗ nào cũng có, hẳn là nhập vi cảnh giới, tinh tế vô cùng, có được hàng nghìn hàng vạn biến hóa.

Khó trách Lâm Phong dám tự tin như vậy, cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba nhưng hắn có thể mượn cỗ khí thể này cùng người Huyền Vũ cảnh đánh một trận, nhưng để đối phó với Đệ Thất Sứ vẫn chưa đủ.

- Xem ra chúng ta đều xem nhẹ ngươi rồi, nhưng nghĩ với thực lực này đã muốn đánh cược mạng ta, còn kém chút ít.

Đệ Thất Sứ cười lạnh, bước chân, một cỗ khí sắc bén lao thẳng tới Lâm Phong, một cơn lốc hùng mạnh thành hình, phát ra tiếng gió rống.

Đệ Thất Sứ động thủ.

- Thực lực này không đủ, vậy để mạnh hơn chút nữa vậy.

Lâm Phong ngẩng đầu lên, trên người hắn có một cỗ kiếm ý bắt đầu xuất hiện.

Kiếm, sắc bén, không chỗ nào không bị tiêu diệt.

- Ầm ầm!

Không gian rít gào, thời điểm Lâm Phong nhấc chân lần nữa, trong lòng mọi người đều hoảng sợ.

Kiếm ý thật mạnh, sát khí thật khủng bố.

Một bước này của Lâm Phong phóng ra, trên người lại xuất hiện hơi thở sát phạt mạnh mẽ, vô cùng vô tận, chấn động lòng người.

Lâm Phong hóa thành một thanh kiếm sát phạt, đánh tới Đệ Thất Sứ, xung quanh thân thể hắn chỉ có kiếm ý cùng sát ý.

Đệ Thật Sứ hóa thành cơn lốc cũng cứng đờ người, tiếng thét gào của cơn lốc dường như cũng nhỏ yếu đi một chút dưới cỗ sát phạt của kiếm ý đáng sợ đang trôi nổi bất định.

Sợ hãi lan tràn trong nội tâm của Đệ Thất Sứ, thật đáng sợ, lúc này Lâm Phong thật đáng sợ, cỗ kiếm ý sát phạt này sẽ xé rách cơn lốc của hắn, giết hắn.

- Không thể lại tiến lên phía trước.

Trong lòng Đệ Thất Sứ xuất hiện một giọng nói, tiếng gió của cơn lốc có xu thế ngừng lại, lập tức nghịch chuyển.

Nhưng mà kiếm đã xuất, sát ý đã ra, kiếm giống như ánh sáng rực rỡ.

- Không tốt.

Rất nhiều người trong Thiên Phong Thất Sứ trực tiếp đứng dậy, ánh mắt hoảng sợ, ngay sau đó, bọn họ chỉ thấy một chút kiếm quang sát phạt xẹt qua không gian, tiếng gió ngừng, cơn lốc kia cũng ngừng, thời điểm thân thể Đệ Thất Sứ hiện ra trước mắt mọi người.

- Tí tách!

Một tiếng vang nhỏ, mọi người chỉ thấy một giọt máu tươi từ trên người Đệ Thất Sứ rơi xuống, dưới ánh trăng, trên mặt đất trơn nhẵn kia, có một chút đỏ sẫm, chấn động lòng người.

- Nếu là đánh cược mạng, mạng của ngươi, ta thu.

Một giọng nói quanh quẩn trong không gian, Lâm Phong đứng ở vách núi bên cạnh Vô Nhai, đưa lưng về phía Đệ Thất Sứ, khi tiếng nói kết thúc cũng là lúc thân thể Đệ Thất Sứ chậm rãi ngã xuống, chết!