Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 595: Trả Thù Mà Đến



- Cút!

Cô ả kia liếc nhìn Lâm Phong một cái, thấy khí tức trên người Lâm Phong chưa tới Huyền Vũ cảnh, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.

Lâm Phong vung tay, nhìn trường tiên vọt tới, hắn trực tiếp chụp lấy, trong nháy mắt, trường tiên còn vung vẩy liền không nhúc nhích, yên lặng ngừng ở nơi đó.

- Ồ!?

Cô ả áo đỏ cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, một ngọn lửa theo trường tiên phóng ra, lan lên tay Lâm Phong. Đồng thời, lực lượng chân nguyên truyền vào trong trường tiên, cô ả muốn rút trường tiên ra.

Nhưng cây trường tiên vẫn bị Lâm Phong nắm chặt, không chút rung động, ngọn lửa kia cũng biến mất tăm.

- Lên!

Cánh tay Lâm Phong vung lên, nhất thời, một lực lượng đáng sợ theo trường tiên truyền lại, thân hình cô ả kia bị trường tiên kéo lên, treo trên không trung, làm cho ả biến sắc.

- Dừng tay!

Nơi xa, một giọng nói lạnh băng truyền tới, ngay sau đó, một người đánh tới Lâm Phong, lực lượng kinh khủng phủ xuống người Lâm Phong.

- Cút!

Lâm Phong không động, Vân Phi Dương bước ra, trường bao bay múa, khí tức bá đạo càn quét mà ra, kèm theo một tiếng nổ vang, bụi đất mù mịt, thân hình đối phương bị đánh bay ngược về.

- Cút!

Lại một chữ cút vang lên, Lâm Phong nắm chặt trường tiên, vung vẫy trong hư không, đột nhiên hắn ném trường tiên ra ngoài, cô ả áo đỏ kia cũng bị cuốn theo trường tiên mà bay đi ra, bước chân lảo đảo, lui về sau nhiều bước mới ổn định thân hình.

Đứng vững gót chân, cô ả kia băng lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Ngươi lại dám xuất thủ với ta?

- Cút đi!

Lâm Phong quát lạnh, trên mặt không còn nụ cười thần phác, chỉ còn lạnh lùng.

- Đây là ngươi muốn chết!

Giọng điệu cô ả càng lạnh hơn.

- Ba!

Lâm Phong bước tới một bước, làm cho cô ả kia khựng người.

- Hai!

Lại thêm một bước, Lâm Phong phun ra một chữ, hàn ý trên người càng thêm mãnh liệt.

- Tiểu thư, chúng ta trở về!

Một tên khác liếc nhìn Vân Phi Dương, người này… khó đối phó!

Sắc mặt cô ả kia trở nên khó coi, huýt sáo một cái, nhất thời một thớt liệt mã xông về phía ả.

- Còn muốn tiếp tục tai họa cho người khác sao?

Lâm Phong nhìn thấy thớt liệt mã kia chạy về phía cô ả, hắn hé miệng phun ra một cái, nhất thời, một luồng hơi rượu từ trong miệng Lâm Phong bắn ra. Hơi rượu lan tràn trong không gian, nháy mắt phủ xuống trên thân liệt mã.

Ầm!!!

Một luồng khí tức bạo ngược truyền ra, ánh lửa lóe lên, liệt mã đau đớn hí vang, chỉ thấy hơi rượu Lâm Phong phun ra đã hỏa thành ngọn lửa, trực tiếp thiêu đốt trên thân liệt mã.

- Ngươi….

Cô ả kia thấy Lâm Phong đốt chết liệt mã của mình, sắc mặt lạnh thấu xương, gắt gao ngó chừng Lâm Phong.

- Một!

Lời vừa ra, Lâm Phong vọt về phía cô ả.

- Đi!

Tên hộ vệ chợt lóe lên, hóa thành một tàn ảnh, tực tiếp ôm lấy cô ả trốn chạy như điên, cực kỳ nhanh mạnh.

Nhìn thân ảnh phía xa, Lâm Phong cũng không có đuổi theo.

- Ngươi chờ đó!

Một giọng nói lạnh lùng từ phía xa truyền lại, cô ả kia hiển nhiên không chịu bỏ qua như vậy.

Lâm Phong khẽ nheo mắt, bắn ra từng tia hàn mang. Đã bị Ma kiếm cắn trả một lần, lại cảm ngộ thiên địa tự nhiên giữa núi, tâm của Lâm Phong càng trở nên rộng rãi, khí tức lạnh lùng trên người dần dần giảm bớt, ánh mắt càng trở nên trong suốt đơn thuần hơn. Nhưng giờ phút này, hắn đã bị gợi lên rét lạnh từ đáy lòng.

- Lâm Phong, xem ra ngươi phải cẩn thận một chút! Mê thành cũng không thể so với Tuyết Nguyệt, một hắn hộ vệ cũng có thực lực Huyền Vũ cảnh tứ trọng, chắc chắn là thế lực không tầm thường.

Vân Phi Dương tới bên người Lâm Phong, nhăc nhở một tiếng. Lâm Phong khẽ gật đầu, có một số việc, muốn tới tận cửa tìm rồi thì mình cũng không tránh được.

- Ca, có phải là muội lại gây chuyện rồi không?

Tiểu Nhã le lưỡi, áy này nói.

- Không liên quan gì tới muội!

Lâm Phong vuốt đầu Tiểu Nhã, làm cho Tiểu Nhã trợn mắt nhìn hắn, né sang một bên, sửa lại đầu tóc mình.

Lâm Phong thấy bộ dáng đáng yêu của Tiểu Nhã liền cười cười. Dốc bình rượu uống một ngụm.

- Phù…

Phun ra một hơi rượu nóng, sắc mặt Lâm Phong càng đỏ lên, chuyện cô ả kia e rằng còn chưa xong. Hắn phải sớm giải quyết chuyện thực lực bị dược lực giam câm, khôi phục chân nguyên mới tốt nhất.

Rượu mạnh Phần Nguyên kích thích chân nguyên, không thể nghi ngờ là tăng nhanh khôi phục, lúc này Lâm Phong đã có lực lượng khoảng tầm Huyền Vũ cảnh tầng hai, chỉ là dùng phương pháp ẩn dấu, không làm cho người khác nghi ngờ.

Đúng như Lâm Phong suy đoán, chuyện này không kết thúc nhanh như vậy.

Không qua được bao lâu, một vùng xung quanh Lâm Phong, trên hư không, yêu thú lượn lờ.

Mấy người Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một thân ảnh đỏ như lửa đang ngồi trên đầu yêu thú, ánh mắt không ngừng dò xét phía dưới, cuối cùng cũng tập trung lên người Lâm Phong.

Thấy Lâm Phong, cô ả liền lạnh mắt, quát lớn:

- Nơi đó!

Ả vửa nói ra, yêu thú đang quanh quẩn trong hư không liền lập tức tập trung tại một chỗ, khóa lấy ba người Lâm Phong.

- Rất nhiều cường giả, đều có thực lực Huyền Vũ cảnh tầng bốn trở lên.

Lâm Phong cùng Vân Phi Dương đưa mắt nhìn mấy người phía trên, trong những người này lại còn có không ít cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu. Đúng như lời suy đoán của Vân Phi Dương, thế lực này không đơn giản.

Xung quanh mấy người Lâm Phong, những người đi đường thấy thân ảnh trên hư không liền hấp tấp tránh đi rất xa, kinh dị nhìn ba người Lâm Phong.

Ba người này cũng thật lớn gan, ngay cả người của Thái Thúc gia tộc cũng dám trêu chọc.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, nơi trong Mê thành này, có vài thế lực là tồn tại không thể trêu chọc.

Trong đó có một thế lực chính là Thái Thúc gia tộc, một trong bốn đại gia tộc của Mê thành.

Mê thành chỉ là một tòa thành thị mênh mông, không có hoàng thất, chỉ có năm thế lưc mạnh nhất, bốn đại gia tộc, cũng chính là chúa tể ở bốn đại khu vực trong Mê thành.

Mấy người Lâm Phong đúng là muốn chết mới trêu chọc người Thái Thúc gia tộc.

- Bây giờ ngươi có cảm giác sợ hãi, hối hận hay không?

Cô ả ngồi trên yêu thú đưa mắt nhìn Lâm Phong, được rất nhiều cường giả vây quanh, giờ phút này, ả lộ ra bộ dáng cao cao tại thượng, quát sát mấy người Lâm Phong.

Ngày hôm nay ả rất có hứng trí, thúc ngựa chạy chồm, nhưng không nghĩ tới lại đụng phải kẻ dám gây hấn với ả, hơn nữa còn đốt chết ngựa của ả, quả thực to gan lớn mật.

- Hối hận, sợ hãi?

Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ, hắn hối hận cái gì? Hối hận ngăn cản cô ả này xuất thủ với Tiểu Nhã? Để một roi của ả quất lên người Tiểu Nhã?

Về phần sợ hãi, kinh nghiệm quá nhiều, tâm của Lâm Phong đã sớm như nước lặng.

- Ta thật sự hối hận!

Lâm Phong nói tiếp:

- Hối hận không mạnh mẽ quất cho ngươi hai cái bạt tai!

Thiếu nữ khựng người, sắc mặt càng trở nên băng hàn, người này quả thật không biết sống chết. Lúc này rối mà hắn vẫn còn dám nhục mạ ả, làm ả cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

- Bây giờ ngươi quỳ xuống cho ta, nói ngươi hối hận vẫn còn kịp!

Giọng nói lạnh lùng, cô ả muốn nhìn Lâm Phong bò lổm ngổm dưới chân ả, ả chán ghét ánh mắt trong suốt không sợ hãi của Lâm Phong.

- Xem ra kêu ngươi cút đi thật sự quá tiện nghi cho ngươi rồi.

Lâm Phong cười lạnh nói, sắc mặt cô ả càng lạnh hơn:

- Đã vậy, các ngươi đều chết đi!

- Giết bọn chúng!

Phất tay, cô ả hạ lệnh.

Ông, ông…

Đôi cánh chớp động, một đầu lại một đầu lao xuống, giết về phía Lâm Phong, cặp móng nhọn chụp xuống đầu Lâm Phong.

- Nghiệt súc!

Lâm Phong dẫm mạnh lên mặt đất, nhục quyền đấm thắng lên trời, một cơn lốc khủng bố gào thét cuốn về phía yêu thú.

Ầm…

Bị một quyền của Lâm Phong đánh lên, yêu thú bị đập bay ngược ra ngoài.

- Éc…

Con Huyền yêu cấp ba kia gào thét một tiếng, vậy mà nó đã không còn sức bay nữa, rơi xuống phía dưới.

- Ồ!?

Những người kia đều trợn mắt, lực lượng kẻ này thật là khủng khiếp, vậy mà trực tiếp ngạnh kháng với yêu thú, còn giết chết yêu thú.

- Giết, giết hắn đi!

Cô ả kia quát lên, nhất thời, toàn bộ yêu thú khủng bố đều đâm xuống phía Lâm Phong, cả thiên địa dường như mờ đi.

Vân Phi Dương bước ra một bước, một luồng uy áp thiên địa phủ xuống.

- Ta tới!

Nhưng lúc này Lâm Phong lại nói một câu, làm cho khí thế của Vân Phi Dương hạ xuống, sau đó uy áp kinh khủng tiêu tán, Lâm Phong muốn tới, vậy thì để Lâm Phong đi.

Cả người duỗi ra, chân nguyên lực trên người lưu động, lúc yêu thú hạ xuống, Lâm Phong ngửa đầu, từng ngụm rượu mạn trong hồ lồ bị hắn nuốt xuống bụng, nhất thời, chân nguyên lực càng chấn động kiệt liệt.

Trên toàn thân Lâm Phong, phảng phất như bao trùm một tầng quang mang chân nguyên.