Từ Phượng Niên sáng sớm mới tỉnh lại, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp thoải mái mà chăn đệm mang tới, điều này làm cho hắn cảm thấy vừa đủ, vừa không đói vừa không chịu gió lạnh, rất khó để nói ăn no, hạnh phúc, trị được bách bệnh. Dù cho cha mẹ yêu thương giảng dạy bao nhiêu cũng không ra ý vị này. Ở Hoàng Hạc, Từ Phượng Niên cùng Lý Hàn Lâm, Nghiêm Trì Tập nói về ba năm du hành, hai người đếu cực kỳ hóng hớt nhưng hiếu kỳ nhất vẫn là tin đồn võ lâm giang hồ, đối với ăn đói mặc rách lại không có có bất kỳ cảm xúc gì, cho nên dù hai tay hai chân Từ Phượng Niên đầy vết chai sạn mãi không phai, vẫn cảm thấy may mắn vì đã quay về Lương Châu, vừa mới ngồi dậy, Đại a đầu Khoai Lang liền tiến đến giúp đỡ mặc quần áo, Từ Phượng Niên không có cự tuyệt, am hiểu sâu phố phường gian khổ là chuyện tốt, uốn cong thành thẳng liền không ổn.
Cánh tay nhỏ Khoai Lang làm nhanh nhẹ, nhẹ giọng nhắc nhở trên bàn có một phong mật thư, Từ Phượng Niên ừ một tiếng. Bên trong Hào Tộc Môn Phiệt, vượt quá quy củ là tối kỵ, lại là nha hoàn thị thiếp được sủng ái, cũng không dám phớt lờ, Từ Phượng Niên xuống giường súc miệng rửa mặt, nhẹ nhàng cầm thư, chuyện như vậy không có thông thường, Ngô Đồng uyển không phải là ai cũng có thể ra vào, phong thư ra viết một cái tên nhỏ, “Dần”.
Đối với lần này Từ Phượng Niên không quá kinh ngạc, bên người cha có thập tử sĩ ẩn náu, mỗi người đều giống như hồn ma dường như không nhìn qua ánh mặt trời, đi bàng môn tả đạo, giết người như vô hình.
Từ Phượng Niên phát hiện phong thư này là một loại thuật về hành trình, đều là chuyến đi của Lão Hoàng đến Đông Hải, vấn đề không được ghi chép chi tiết từng việc một.
Ban đầu đều là chuyện vụn vặt như lông gà, Từ Phượng Niên nhìn thấy buồn cười, nghĩ đến lúc đó mình du hành như thế nào, cũng đều bị cha biết được toàn bộ, Từ Phượng Niên thấy lão Hoàng đi đến vùng Đông Lâm Kiệt Thạch giáp bên khu vực trục thuộc biển Vũ Đế Thành, bởi vì "Dần" thêm vào một vài bí văn cho lão Hoàng, tỷ như mấy vị kiếm đạo danh gia trong thiên hạ đều biết cũng đã sớm tiến vào Vũ Đế Thành, ngoại trừ Việt Vương Kiếm Trì, còn có hai gã Ngô gia Kiếm Trủng cũng xuất sơn tiến vào Đông Hải, mỏi mắt mong chờ đầu trận đánh này, trang tiếp theo lại nhắc tới cửu phụ nổi danh nhất phẩm cao thủ đều thuê nguyên một tòa Quan Hải lâu ở Vũ Đế Thành mà quan sát.
Từ Phượng Niên dù không tận mắt chứng kiến, nhưng lại cảm nhận rõ ràng sự ngột ngạt như một áng mây đen gây mưa to gió lớn cho cả thành phố, gần cuối trang thứ hai có kể về việc lão Hoàng nghỉ chân chốc lát ở một quán rượu cách Chủ Thành không xa, muốn hai lượng rượu, nửa cân thịt, một đĩa đậu phộng.
Cái này lão Hoàng này vẫn là người hiền lành, bất ôn bất hỏa.
"Dần" chỉ để lại một vài chữ ở trang cuối cùng.
Từ Phượng Niên không có vội vã nhìn xuống tiếp, chỉ nhớ lại ba năm qua phát sinh rất nhiều chuyện, to lớn nhất thì đụng phải cướp đường hại dân hại nước, băng đảng cắt đường, tiểu nhân liền đếm không hết, không khác những người tị nạn thường gặp vấn đề ăn và mặc là mấy, lừa đảo bắt cọc và trộm cắp, ai có thể nghĩ mánh khóe gì đều bày trò ra hết, đáng tiếc thường không có nói ra ngoài, ăn vạ thì phải. Lúc đầu khi mới gặp mấy bị tiếu nương tử xinh đẹp, chỉ để có thể nhìn thêm vị cô nương này một chút mà cứ đường vòng mà đi, từ chọn ba lấy bốn, thịt này không đủ tinh tế, rượu này không đủ tinh khiết và thơm, càng về sau chỉ cần có trà nóng uống có chút mùi vị cũng liền cám ơn trời đất, khác biệt một trời một vực.
Hai người mượn được hai bộ đạo bào giả trang phương sĩ nghèo, bịa chuyện Đoán Mệnh. Ở trong các con hẻm, mở chín đạo cờ vây mà trong dân gian chưa có lưu truyền, kết quả không những không kiếm được tiền, trái lại bị mấy người tinh vi cáo già lừa ngược lại mất vài đồng. Bán qua tranh chữ, cũng giúp thôn phu, dân phụ trong thôn viết thư giùm. Trộm đạo, cũng thiếu chút nữa bị hương dân truy đuổi.
————
Đại thiếu gia, trộm được quả dưa chuột ở vườn nhà người ta mà ăn sống.
Phi phi phi, ai có thể ăn như vậy chứ?
Thế tử điện hạ ngồi ở Tiểu Thổ đầy bụi đất, miệng gặm một trái dưa chuột rồi ném ra xa, nhịn hết thời gian một nén hương, Thế tử điện hạ hữu khí vô lực vẫy tay điên cuồng ngoắc tay vẫy Lão Hoàng bên cạnh: Ai, lão Hoàng, giúp ta đem quả dưa chuột kia về, ta thực sự không có khí lực đứng dậy.
Đại thiếu gia, đây là cây ngô, phải nướng chín, so với ăn sống dưa chuột chung quy sẽ tốt hơn một chút.
Bằng nói lời vô ích, ăn!
———— lão Hoàng, từ trong đất đào ra một thứ.
Khoai lang.
Có thể ăn sống?
Có thể!
Con mẹ nó thật giòn thật ngọt.
Đại thiếu gia, ta có thể nói thêm một câu được không?
Nói!
Kỳ thực nướng chín lại thơm hơn ngon hơn nhiều.
Mẹ ngươi! Sao không nói sớm? !
———— tuy nói chuyện trộm gà này suýt chút nữa liên lụy cái mạng nhỏ này! Nhưng thịt gà một điểm không thua bất kỳ loại thịt vàng nào.
Là hương thơm.
Lão Hoàng, lúc mới vào thôn, lúc nào cũng nhìn mông của mấy mụ bà đó. lần trước còn nhìn một cô thôn nữ cho con ti, người, có thể bị ngươi nhìn một chút liền cho ngươi xem một lúc.
Không dám sờ, chỉ dám nhìn.
Tiền đồ!
———— lão Hoàng, ta không phải là muốn chết. Sớm biết không nên động chạm vào bọc hành lý của ngươi.
Sẽ không! Đại thiếu gia có thể đừng có đoán mò, mọi người toàn là vì bản thân tự mình sợ hãi. Thiếu gia, ngươi nên suy nghĩ về rượu ngon thịt ngon và nương tử xinh đẹp thì hơn.
Càng nghĩ thì càng muốn chết.
Đừng, đại thiếu gia vẫn thiếu ta vài hồ rượu vàng. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, bốn con bò, năm con lừa và sáu con ngựa cũng kéo trở về, tiếng xì hơi ở quê của tôi còn tạo ra một cái hố xí.
Lão Hoàng, thực sự không vui chút nào.
Hay tôi đổi chuyện cười khác cho đại thiếu gia nghe nha?
Đừng, ngươi toàn kể mấy truyện cũ rích, nói qua nói lại hơn một ngàn tám trăm lần, lỗ tai ta sắp đóng mạng nhện. Không nói, ngủ một chút, yên tâm, không chết được.
Bên trong.
———— lão Hoàng, sao ngươi chưa hỏi vợ?
Không có lý, lúc còn trẻ chỉ biết làm việc nặng nhọc, không biết tiết kiệm đồng tiền. Về sau lớn tuổi, không cô nương nào lọt vào mắt xanh.
Cuộc đời thật tẻ nhạt và không thú vị.
Nhưng cũng may, tựa như lão Hoàng đời này chưa từng nếm qua Tổ Yến Hùng Chưởng, ta cũng sẽ chưa từng nếm qua tư vị của họ, nhiều lắm cũng bắt lấy cơ hội xem vài lần cho đã, đại thiếu gia, cái lý này có đúng hay không?
Nhìn không ra lão Hoàng là ngươi còn hiểu một chút đạo lý a.
Hắc, đang nghĩ về nó thôi.
———— lão Hoàng, ngươi nói tiểu tử ôn hòa này suốt ngày nghĩ đến luyện kiếm, có thể nhìn tư thế của hắn, tựa hồ không phải là người có thiên phú luyện kiếm.
Đại thiếu gia, cái này nhìn không biết chính xác được, tựa như khi còn bé lên núi đốn củi, những người đàn ông khác khí lực khỏe mạnh hai canh giờ sẽ xong, tay chân tôi thì ngu ngốc, nên tôi mài gươm thật sắt, thật bén, chém ... nữa sáu bảy canh giờ, tôi sẽ luôn mang nhiều củi xuống núi hơn củi họ làm. Hơn nữa lên núi đốn củi, trên núi lâu, không chừng là có thể thấy gỗ tốt, chém một đoạn là có thể kiếm được đồng.
Biện pháp này quá ngu ngốc.
Bản nhân cũng phải dùng biện pháp ngốc, nếu không liền sống không nổi. Thật vất vả đầu thai đến cuộc đời này một lần, ta cảm thấy cũng không thể cái gì cũng đều không làm.
Ai, thật không chịu nổi cái đạo lý của ngươi. Được rồi, lão Hoàng, ta nếu như học kiếm, có tiền đồ hay không?
Không phải tương lai sẽ là cao đỉnh thiên sao? !
Lão Hoàng, cái từ khích lệ từ trong miệng ngươi nói ra, quả nhiên một điểm cảm giác thành tựu cũng không có. Này này này, nói bao nhiêu lần, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta!
———— Đại nha hoàn Khoai lang nhìn thần sắc của Thế tử điện hạ, khóe miệng của nàng cũng theo hướng hơi nhếch lên.
Từ Phượng Niên thu đi dòng hồi tưởng, rốt cục mở ra trang cuối.
"Kiếm Hoàng Cửu khiêng hạp vụt lên tường đầu, cách đó hai mươi trượng Vương Tiên Chi đứng nghiêm, hạp trong Ngũ Kiếm ra hết, bát Kiếm thức ra hết một lần. Vương Tiên Chi đưa quả đấm ứng đối. Tổng cộng sáu mươi tám chiêu. Cuối, Kiếm Cửu xuất ra. Vương Tiên Chi tay trái động. Kiếm Cửu, như hàng ngàn thanh kiếm trút xuống nghìn dặm, hủy tẫn cánh tay phải của Vương Tiên. Vương Tiên Chi khuynh lực mà chiến, Kiếm Cửu hoàng một tay kiếm phá vỡ bốn mươi chín chiêu, cho đến bỏ mình.
Phụ một: Kiếm Cửu hoàng kinh mạch đều đứt, ngồi xếp bằng lại đầu tường, đầu ngắm bắc, chết mà không ngã.
Phụ hai: Trải trận này, thiên hạ không người dám nói Kiếm Cửu hoàng thua Kiếm Thần Đặng Thái A. Quan Hải bên trong lầu thừa nhận Kiếm Cửu một chiêu xuất ra, kiếm ý Hạo Nhiên, thiên hạ lại không kiếm chiêu cao minh bằng.
Phụ ba: Kiếm Cửu danh Lục Thiên Lý, là Kiếm Cửu hoàng chính mồm thuật.
Phụ bốn: Kiếm Cửu hoàng trước khi chết đã từng có di ngôn, chỉ có Vương Tiên Chi nghe được."
Từ Phượng Niên vẫn cúi đầu nhìn lá thư này, tịnh không khác thường, trầm mặc nửa ngày, rốt cục nhẹ giọng nói: "Khoai lang, nấu rượu Hoàng tửu."
Đây cũng không phải là tiết trời để nấu Hoàng tửu, trong hồ giải lư đều còn ít, Vì vậy Đại nha hoàn ôn nhu nói: "Điện hạ, lúc này liền uống?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Muốn uống."
Khoai Lang tâm can lung linh, cũng không hỏi câu nào, đi xuống hầm Ngô Đồng uyển chọn một bình rượu Hoàng tửu, đun cho Thế tử điện hạ một bầu, mang bầu rượu đến chiếc bàn bằng tre nhỏ lên lầu hai.
Từ Phượng Niên uống hai chén rượu, phất tay một cái, truyền Khoai Lang Lục Nghĩ ở bên trong rời đi, toàn bộ tầng hai toàn tranh cổ và thư pháp có giá trị, Từ Phượng Niên rót hai ly rượu, yên lặng một ngày, hầu như trên mặt không đưa ra bất cứ biểu tình buồn vui hoan hỉ bi ai, tới gần hoàng hôn, thoáng nhìn thấy chuôi Xuân Lôi Đao đang treo trang trí trên tường.
Từ Phượng Niên rời khỏi ghế trúc, tháo thanh Xuân Lôi đao ra khỏi tường, rút đao ra khỏi vỏ, hàn khí thấm vào da thịt. Lần đó, không biết sống chết trộm kiếm hạp của lão Hoàng, cùng ngày liền nửa chết nửa sống, đủ thấy hạp bên trong kiếm khí ngưng trọng, thanh Xuân Lôi này cũng vậy, đều là những thanh kiếm tốt, mấy vị quản gia người hầu vào phủ muộn một chút cũng không thể tưởng tưởng được vị Thế tử điện hạ suốt ngày chỉ biết tìm trò mua vui, lần đầu tiên sờ vào thanh kiếm cũng sớm, mới sáu tuổi.
Từ Phượng Niên đưa đao đi xuống, thấy một đám nha hoàn tụ ở trong viện, khuôn mặt ưu sầu, Từ Phượng Niên cười nói: "Tất cả đều kiếm việc mà làm, làm sao ra dáng một chút. Nếu bị Trầm Đại Tổng Quản nhìn thấy, lại muốn nói thầm Ngô Đồng uyển chúng ta không có quy củ."
Từ Phượng Niên bước nhanh đi vào ngọa thất, từ đáy giường mang ra hộp cơ quan, tìm ra tranh vẽ kiếm thế bằng than củi, nó bây giờ giống như hộp đựng hồng y, đều là di vật.
Không cho người quấy rối, Từ Phượng Niên chăm chú nguyên một đêm. Đem cuốn sách kiếm phổ đơn giản trở lại vào hộp, Từ Phượng Niên ngẩng đầu đã thấy Từ Kiêu chẳng biết lúc nào đã ngồi ở một bên.
Từ Kiêu hỏi: "Ngươi hiểu không?"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói: "Không hiểu, lão Hoàng vẽ quá kém, ta ngộ tính kém hơn."
Từ Kiêu nở nụ cười, "Ngươi muốn học kiếm?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Học."
Hiểu con không ai bằng cha, Từ Kiêu hỏi: "Học kiếm, đi Vũ Đế Thành cầm lại Kiếm Hạp lục kiếm?"
Từ Phượng Niên bình tĩnh nói: "Không để ý tới gì, ta không muốn đặt nó ở đó làm trò cười cho thiên hạ."
Từ Kiêu lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi có dám chắc trước năm mươi tuổi dám đưa nó quay về sao "
Từ Phượng Niên thở dài nói: "Có trời mới biết."
Từ Kiêu không có chút an ủi, mà cứ thản nhiên đứng dậy rời đi, lưu lại một câu không mặn không nhạt: "Nghĩ rõ ràng lại nói với cha."
Từ Phượng Niên nhìn bóng lưng của phụ thân, hỏi: "Lão Hoàng cuối cùng đã nói điều gì."
Từ Kiêu dừng bước lại, không có xoay người, nói rằng: "Chờ ngươi học thành tài rồi nói."
Kỳ thực, lão Hoàng nói gì đó, không trọng yếu.
Người cũng đã mất.
Lục thiên Lý mây gió, đầu tường dựng thẳng Kiếm Hạp.