Phía trên cùng phía dưới phi thuyền hỗn độn phân biệt xuất hiện hai pháp trận khổng lồ, một pháp trận là hắc ám hỏa diễm, một pháp trận khác thì là một mảng băng lạnh màu trắng, hai pháp trận đều đang xoay tròn, lực lượng hoàn toàn tương phản tác dụng ở trên phi thuyền hỗn độn, muốn tầng tầng trói buộc khóa chặt phi thuyền hỗn độn. Huyết Nhận thần đế cũng biết khó có thể trực tiếp công phá, cho nên tính trực tiếp nhốt đối phương trước.
“Hắn vừa thành Hư Không Thần đã mạnh như vậy?” Cốt Kiền La cảm giác được uy lực phi thuyền hỗn độn phải chịu, không khỏi biến sắc.
Hắn còn chưa biết.
Huyết Nhận thần đế kiêm tu hai đại hệ thống, một là hệ thống quy tắc ảo diệu, một là hệ thống ‘Vu’ sở trường pháp trận, luyện khí.
Hệ thống quy tắc ảo diệu là chỉ thẳng bản chất, nắm giữ quy tắc.
Hệ thống Vu, thì ngược lại, nghiên cứu vạn vật.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng cho rằng hệ thống ‘Vu’ là không thua gì hệ thống quy tắc ảo diệu, cũng cực phức tạp cực cường đại! Huyết Nhận thần đế lần này đột phá chính là hệ thống Vu, luận chiến lực so với một số hệ thống tương đối đơn giản khác như hệ thống Mẫu Tổ giáo mạnh hơn không ít. Nếu là tương lai quy tắc ảo diệu lại đột phá, hai cái kết hợp, sẽ càng thêm khủng bố.
“Đi mau, ta không thể kéo dài chém giết.” Cốt Kiền La căn bản không dám dừng lại.
“Soạt!”
Phi thuyền hỗn độn đột nhiên hóa thành bán trong suốt, ‘Vù’ hướng xa xa bay đi, hơn nữa một chỗ hư không nơi xa xôi bắt đầu xé rách ra tầng tầng vách ngăn, giống như kéo tấm rèm, lộ ra một mảng hỗn độn hư không bên ngoài càng thêm mênh mông băng lạnh! Mảng hỗn độn hư không đó nhìn tựa như trống rỗng, lại có lực lượng hủy diệt rất mạnh.
“Hắn muốn đi?” Đám người bọn Huyết Nhận thần đế hiểu.
“Phi thuyền hỗn độn này quá lợi hại, ta vừa đột phá thật sự không ngăn được.” Huyết Nhận thần đế cũng hiểu điểm ấy.
Mà trong Tu Mộc Chiến Thuyền của Mẫu Tổ giáo, đám giáo chủ kia hoàn toàn tuyệt vọng nhìn một màn này. Lúc trước Đông Bá Tuyết Ưng thi triển hắc hồ lô cướp đi tế tháp thứ nhất bọn họ đã có chút dại ra, Huyết Nhận thần đế thế mà trở thành Hư Không Thần càng làm bọn họ tuyệt vọng. Chỉ riêng tế tháp bị đoạt còn có thể luyện chế lại, nhưng một vị Hư Không Thần sinh ra... quyết định bọn họ xong rồi.
Nhưng bọn họ còn ôm một tia hy vọng, hy vọng Cốt Kiền La cứu bọn họ đi, nhưng giờ phút này Cốt Kiền La căn bản không để ý tới bọn họ.
...
“Chủ nhân, mang tộc nhân của ta rời khỏi đi, bảo vật của bọn họ cho ngươi hết, cho ngươi hết.” Tang Đan giáo chủ nhìn pho tượng Cốt Kiền La khổng lồ trước mắt khẩn cầu.
“Thương thế của ta rất nặng, không thể nán lại nữa.”
Cốt Kiền La lạnh lùng nói.
Giờ phút này thương thế của hắn quả thực rất nặng, linh hồn đau đớn như xé rách từng trận, hắn nhịn không được muốn lâm vào ngủ say, chỉ là đang cắn răng chống đỡ, hiện tại căn bản không có tâm tư lãng phí ở trên người Mẫu Tổ giáo, các bảo vật đó của Mẫu Tổ giáo? Theo hắn biết còn giấu ở trong tòa thành lũy kia! Hắn căn bản không có thời gian lãng phí, hơn nữa hắn cũng sợ, sợ Huyết Nhận thần đế có thủ đoạn đối phó linh hồn hắn. Phi thuyền hỗn độn không ngăn được linh hồn công kích, quá khứ linh hồn hắn phòng hộ còn cực mạnh, nhưng hiện tại linh hồn hắn chính là điểm yếu lớn nhất... Thương thế quá nặng, sắp lâm vào ngủ say, một khi bị thương nữa, chỉ sợ phải xong đời.
Vì mạng của mình, hắn nào để ý Mẫu Tổ giáo!
“Ta cái gì cũng không chiếm được, thương thế nặng thêm, vũ trụ tu hành giả... Các ngươi cũng đừng nghĩ dễ sống.” Lúc phi thuyền hỗn độn sắp dọc theo thông đạo bay ra, bỗng nhiên vù vù vù vù vù... Ước chừng chín luồng sáng bay ra khỏi phi thuyền hỗn độn, bay đi phương hướng khác nhau, mỗi một luồng sáng đều mang theo uy năng vô cùng khủng bố.
“Chín món đồ chơi nhỏ này của ta các ngươi cẩn thận thưởng thức đi, hơi sơ ý, một kỷ nguyên này của các ngươi sẽ không còn nữa.” Trong đôi mắt Cốt Kiền La tràn đầy điên cuồng, hắn chịu đau khổ, cũng không để phe tu hành giả dễ chịu.
...
Đông Bá Tuyết Ưng, Huyết Nhận thần đế bọn họ nhìn phi thuyền hỗn độn kia bỏ chạy căn bản không thể chặn lại, nhưng bỗng chín luồng sáng từ trong phi thuyền hỗn độn bay ra, bay về phía khác nhau.
“Đây là?” Lấy sự cảm ứng đối với hư không của Đông Bá Tuyết Ưng, có thể dễ dàng cảm ứng mỗi một luồng sáng. Chín luồng sáng này... Trên thực tế là chính quả cầu màu đen, bên trong đều ẩn chứa uy năng cực đoan khủng bố, chúng nó không có sự thuần túy của Thái Dương Kim Diễm, nhưng cuồng bạo hơn hỗn loạn hơn, những uy năng đó giờ phút này đều không ổn định, tựa như lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Uy năng này so với kim diễm còn cuồng bạo hơn, một khi tất cả đều bùng nổ, thương tổn đối với vũ trụ quả thực không thể tưởng tượng.” Đông Bá Tuyết Ưng biến sắc.
Huyết Nhận thần đế cảm ứng càng thêm sâu sắc.
Đến một cảnh giới này của hắn, cảm ứng đối với toàn bộ vũ trụ bổn nguyên cũng rất sâu sắc, hắn mơ hồ có thể phán đoán, để mặc cho chín quả cầu này bùng nổ, đủ khiến một kỷ nguyên vũ trụ này phá diệt, điều này làm Huyết Nhận thần đế cũng có chút sợ cùng với phẫn nộ, phẫn nộ bởi Cốt Kiền La hung tàn.
“Tuyết Ưng, ngươi dùng hắc hồ lô phóng ra kim diễm bao vây chúng nó, tận lực suy yếu uy lực của chúng nó, nếu không một kỷ nguyên này của chúng ta xong rồi.” Huyết Nhận thần đế cũng không tự tin, lúc này chỉ có thể liều mạng, bắt đầu thi triển pháp trận muốn dốc sức làm suy yếu.
Mà Bàng Y, Thanh Quân, thâm uyên thuỷ tổ, Nguyên Sơ chủ nhân, Kiền Hợp nương nương… mỗi người nhìn chín luồng sáng đó... Bọn họ cảm ứng mơ hồ hơn.
Bọn họ chỉ có một loại cảm giác.
Chính là sợ hãi!
Sợ hãi phát ra từ sâu trong lòng, tuyệt vọng sợ hãi.
“Nếu không một kỷ nguyên này xong rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng nghe được sư tôn truyền âm lòng cũng run rẩy. Thê tử Tĩnh Thu còn chỉ là Giới Thần tứ trọng thiên, con cái càng yếu hơn nữa.
“Không!” Đông Bá Tuyết Ưng mặc kệ thống hận sát ý đối với Cốt Kiền La, vội điên cuồng nhổ nắp hắc hồ lô.
Huyết Nhận thần đế sốt sắng vô cùng, hắn tuyệt không muốn quê hương của hắn cứ như vậy bị hủy hoại.
Mà Đông Bá Tuyết Ưng chính là điên cuồng, bởi vì kỷ nguyên vũ trụ chấm dứt, cha mẹ, thê tử, con cái, đồ đệ của hắn đều phải cùng nhau kết thúc theo kỷ nguyên vũ trụ, hắn tình nguyện mình chết, cũng không muốn những người thân đều chết đi. Nếu là thế gian này chỉ còn lại có một mình hắn cô đơn, tu hành lợi hại nữa lại có ý nghĩa gì?
“Không” Đông Bá Tuyết Ưng phẫn nộ điên cuồng trợn mắt muốn nứt.
Nguyên Sơ chủ nhân, Bàng Y, Thanh Quân… mỗi người lúc này căn bản không thể ngăn trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.