Một vị hầu phủ nguyên lão lưng còng mở miệng: “Nhung Tinh Lan, ngươi lần này mang thai bao lâu?”
“Mang thai mười lăm năm.” Nhung Tinh Lan lập tức đáp, thời gian mang thai mỗi một đứa trẻ mới sinh đều sẽ ghi lại, như Đông Bá Tuyết Ưng con cưng của trời như thế càng được ghi lại.
“Mười lăm năm?” Hỏa Liệt hầu cả kinh.
“Sao có thể ngắn như vậy?” Bên cạnh, hai vị tông gia nguyên lão cũng nghi hoặc.
“Quá ngắn, mới mười lăm năm?” Hầu như toàn bộ cao thủ hầu phủ chung quanh vây xem đều cảm thấy giật mình vạn phần, bởi vì đứa nhỏ sinh ra càng kinh mới tuyệt diễm, ở trong thai sẽ càng lâu, cái này hầu như đã là thường thức! Nếu Đông Bá Tuyết Ưng ở lại trong thai ba bốn trăm năm, bọn họ cũng không kinh ngạc, ngược lại chỉ mười lăm năm, bọn họ cảm thấy giật mình.
“Ta vốn sẽ không đi ra nhanh như vậy.” Một thanh âm thanh thúy vang lên.
Nhất thời ánh mắt toàn bộ cao tầng đều dừng ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, nhìn đứa bé môi hồng răng trắng đi chân trần thịt múp míp này, đứa bé này lại có chút giận dữ nói: “Ta ở trong bụng mẫu thân đang rất thoải mái, lại nghe thấy bên ngoài có một kẻ gọi là Điền quản sự, muốn cường hành đem thuốc độc rót vào trong miệng mẫu thân ta, mẫu thân ta liều mạng cũng không thể ngăn cản, ta cảm ứng được tất cả xảy ra bên ngoài, biết không ổn, lúc này mới lập tức đoạn tuyệt liên hệ với phôi thai, chỉ có thể sinh ra sớm, không tin các ngươi tự mình xem xét, nhất định có thể phát hiện nọc độc kia.” Nói xong chỉ hướng quả cầu thịt tách ra.
“Cái gì?”
“Bị ép sinh ra sớm?”
“Nọc độc?”
Ở đây mỗi người kinh hãi, sắc mặt Hỏa Liệt hầu càng xanh mét, thậm chí có các nguyên lão cũng thời gian hồi tưởng điều tra, tuy thời không quấy nhiễu không nhìn thấy một màn Điền quản sự bức bách, cũng chính bởi vì quấy nhiễu... Mới không bình thường! Hơn nữa thời gian hồi tưởng cũng làm bọn họ xác định, quả thực chỉ mang thai mười lăm năm.
“Quả thực mới mười lăm năm, mười lăm năm đã thai nghén ra thiên tư như thế, lại bị ép chào đời sớm, nếu bình thường thai nghén mấy trăm năm hơn một ngàn năm, sợ là huyết mạch phải nồng đậm hơn nhiều, sinh ra đã là Hợp Nhất Cảnh nhỉ.” Ở đây người người run sợ, thậm chí không ít cũng nghiến răng nghiến lợi.
Sinh ra đã là Hợp Nhất Cảnh?
Toàn bộ Nam Vân quốc, sinh ra đã là Hợp Nhất Cảnh cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều được dốc sức bảo hộ dốc sức bồi dưỡng, mỗi người đều dễ dàng trở thành Hỗn Độn Cảnh, người người đều bất phàm, phong vương đã có hai vị!
“Lớn mật!” Tông gia nguyên lão cao gầy càng quát lên giận dữ, “Con cưng của trời như thế của Ứng Sơn thị ta, lại bị bức bách chỉ mười lăm năm đã sinh non, nếu không tiền đồ tiểu oa nhi Ứng Sơn Tuyết Ưng còn lớn hơn rất nhiều! Hỏa Liệt hầu, hầu phủ này của ngươi thế mà có kẻ dám phạm tộc quy Ứng Sơn thị ta.”
Hỏa Liệt hầu cũng lửa giận ngập trời.
“Ứng Sơn Liệt Hỗ đâu? Hắn kẻ làm phụ thân này ở đâu?” Hỏa Liệt hầu lửa giận ngập trời, bỗng ánh mắt đảo qua hắn cũng không thấy được con của hắn.
“Hắn, hắn hẳn là còn ở Yên Vân lâu.” Bên cạnh có một vị lão nhân thấp giọng nói.
Ứng Sơn Liệt Hỗ, thực lực yếu, lưu luyến hưởng lạc. Tinh anh cao tầng thật sự trong tộc là khinh thường lui tới với hắn, tự nhiên cũng không ai sẽ chuyên môn truyền âm với hắn, đứa nhỏ cũng sinh ra rồi, làm phụ thân còn ở nơi yên hoa hưởng thụ, cũng thật là trò cười. Nhưng cũng ba trăm bốn mươi đứa nhỏ rồi, Ứng Sơn Liệt Hỗ cũng không quá để ý.
“Tra cho ta, tra, điều tra ra, rốt cuộc ai đã hạ thủ, còn có, đem Ứng Sơn Liệt Hỗ ngu xuẩn kia bắt về cho ta.” Thanh âm Hỏa Liệt hầu vang vọng bầu trời, mỗi người chung quanh đều không dám hé răng, trong lòng Thiện Ngọc Nhạn Chân càng phát run.
Yên Vân lâu, là nơi tiêu tiền lớn nhất toàn bộ Hỏa Liệt thành, rất nhiều con em vương hầu gia tộc, cao thủ tu hành đều thích đến nơi này, chỉ cần có đủ nhiều Vũ Trụ Tinh, bảo bối hiếm có nữa Yên Vân lâu cũng sẽ hỗ trợ tìm được.
Trên một đài chiến đấu phong bế, hai gã Chân Thần Chúa Tể đang điên cuồng đánh nhau, bọn họ chiến lực rất mạnh, đều là có thể vượt giai chiến Hư Không Thần.
Mà chung quanh đài chiến đấu, là một số con em vương hầu gia tộc, tu hành giả cường đại phân tán chung quanh, bọn họ hầu như mỗi một người đều mang theo tôi tớ mỹ thị (mỹ thị: thị nữ xinh đẹp), cho dù tu hành giả cường đại độc lai độc vãng, bên người cũng sẽ có một hai vị mỹ nữ Yên Vân lâu hỗ trợ rót rượu hầu hạ.
Rất nhanh một trận chiến chấm dứt.
Một vị thắng, một vị khác thân thể cuối cùng hủy diệt sụp đổ, không thể ngưng tụ nữa.
Chân Thần... Chỉ có thể xem như giai tầng rất bình thường, mặc dù ‘Ứng Sơn Khê Nguyệt’ có huyết mạch vương hầu gia tộc bởi vì chỉ là Chân Thần, cũng chỉ có thể tính là một bình dân. Càng đừng nói những người xuất thân càng kém hơn, bọn họ chỉ có thể làm một số công việc cấp thấp, vận khí tốt, có thể bình an sống. Vận khí không tốt, trêu phải đại nhân vật, sợ sẽ đánh mất tính mạng.
Cho nên thật sự có chí, đều sẽ liều mạng, khiến bản thân trở thành cường giả.
Mà đi lên ‘đài chiến đấu sinh tử’ chính là một con đường phiêu lưu cực lớn, tiền lời cũng cực lớn, chiến mỗi một trận đều tất có một bên chết, mà một bên sống thì kiếm được lượng lớn Hỗn Độn Thạch, có tài nguyên, tu hành tự nhiên cũng nhanh hơn nhiều.
“Thật sự là phế vật, phế vật, uổng phí khí lực lớn như vậy của ta, một chút tác dụng cũng không có.” Ứng Sơn Liệt Hỗ vung mạnh lên cái chén trong tay, tức nghiến răng.
“Liệt Hỗ công tử, xin bớt giận, đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi tìm một môn khách tốt, tuyệt sẽ không vô dụng như phế vật này.” Bên cạnh, một mỹ nữ giúp hắn uống rượu õng ẹo nói.
“Phù Nhi, lần trước nàng đã từng nói như vậy, lần này ta còn dám tin nàng sao?” Ứng Sơn Liệt Hỗ xoay người, ngón tay gảy cằm mỹ nhân này. Nữ tử hầu hạ trong Yên Vân lâu hầu như mỗi một người đều tu hành một ít pháp môn mị hoặc, dù các tu hành giả cường đại cũng không khỏi đắm chìm ở trong ôn nhu hương, quả nhiên là hưởng thụ.
“Liệt Hỗ công tử, ngươi yên tâm, Phù Nhi tìm trước, tìm được rồi, ngươi lại đi xem. Ngươi không tin Phù Nhi như vậy, Phù Nhi thật sự rất đau lòng.”
Ứng Sơn Liệt Hỗ ở lúc liếc mắt đưa tình cùng mỹ nữ, bỗng nhiên xa xa một vị nam tử mập mạp đạp vân lộ đi đến.
Nam tử mập mạp này từ thật xa đã cười vang nói: “Ha ha ha, Ứng Sơn Liệt Hỗ công tử, chúc mừng chúc mừng.”
“Chúc mừng?” Ứng Sơn Liệt Hỗ sửng sốt, có chút được yêu mà sợ.
Chung quanh, một ít con em vương hầu gia tộc khác, các tu hành giả cường đại đều có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ đều nhận ra người tới là chủ nhân Yên Vân lâu, cũng là người tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Hỏa Liệt thành—— ‘Thuần Ngự Phong’, huynh trưởng ‘Thuần Ngự Vệ Nhất’ của Thuần Ngự Phong chính là một trong hai đại đầu sỏ của toàn bộ Hỏa Liệt thành.