Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 613: Tĩnh Thu thành thần (2)



“Yên tâm, hai đứa bọn nó thực lực rất mạnh, tâm tính tôi luyện một chút nữa là được.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. Cho dù rất quy củ tiến hành khảo nghiệm Hồng Thạch sơn, con cái của mình cũng đủ rồi, bản tôn mình là sau khi đem Vạn Kiếp Hỗn Nguyên Thể tu luyện đến tầng thứ tư mới có con, cho nên huyết mạch Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao cực kỳ lợi hại.

So với bất cứ thâm uyên ác ma, thái cổ sinh mệnh nào cũng cường đại hơn rất nhiều! Lúc bọn họ trưởng thành có thể so với tân tấn thần linh, trải qua năm trăm năm tu hành, có Đông Bá Tuyết Ưng Giới Thần này chỉ điểm, thực lực con cái càng tốt hơn, muốn thông qua khảo nghiệm là rất nhẹ nhàng, hơn nữa bởi vì thân thể cực kỳ cường đại, dựng dưỡng linh hồn cũng đủ mạnh, thông qua linh hồn khảo nghiệm thật ra cũng có nắm chắc.

Càng quan trọng hơn là... Đông Bá Tuyết Ưng chính là chủ nhân Hồng Thạch sơn! Con cái đi xông vào? Sao có thể thất bại? Hắn chỉ là làm cho thê tử xem, làm cho hai vị sư huynh xem mà thôi!

“Chàng dù sao từng trải qua khảo nghiệm, rất rõ ràng đối với nguy hiểm của Hồng Thạch sơn. Bản thân chàng nắm chắc chứ, cảm thấy Ngọc Nhi và Thanh Dao có thể xông qua rồi hãy để bọn nó đi vào.” Dư Tĩnh Thu nói.

“Yên tâm, ta không có khả năng hại bọn nó.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười.

“Đúng rồi Tuyết Ưng, ta có một việc vui muốn nói cho chàng.” Dư Tĩnh Thu nói.

“Việc vui?” Đông Bá Tuyết Ưng mắt sáng lên nhìn về phía bụng thê tử, “Nàng lại có rồi?” Bản tôn mình cũng đã thành Giới Thần, lại có con dễ dàng như vậy?

“Nghĩ cái gì thế!” Dư Tĩnh Thu bất đắc dĩ nói. “Ta là nói, ta đã nắm giữ nhị phẩm thần tâm ‘Nguyên Hàn Thần Tâm’.”

“Nguyên Hàn Thần Tâm?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc nói, “Đây là thần tâm gì?”

Mình làm chủ nhân Hồng Thạch sơn, biết rất nhiều bí mật, còn chưa bao giờ nghe nói Nguyên Hàn Thần Tâm.

“Là ta sau khi ngưng kết thần tâm vừa đặt tên.” Dư Tĩnh Thu nói, “Nó chính là đỉnh điểm của hàn băng, ta quyết định cái tên này, ta cảm giác chỉ cần tiếp tục tu hành tiến hóa, Nguyên Hàn Thần Tâm là có hi vọng hướng ‘Hỗn Độn Thần Tâm’ tiến hóa. Nhưng còn rất xa xôi, ta hiện tại mới bước đầu nắm giữ nhị phẩm thần tâm, cách Thần cấp đỉnh phong còn kém xa.”

“Từ sau Triều Thanh, ta, Hạ tộc ta cuối cùng lại sắp sinh ra một vị thần linh.” Đông Bá Tuyết Ưng rất vui vẻ, “Nàng cách đại nạn tuổi thọ cũng gần, ta luôn sợ, sợ nàng trước khi đại nạn cũng ngộ không ra.”

“Không phải ngộ rồi sao? Ta chuẩn bị đêm nay đột phá.”

“Được, ta hộ pháp cho nàng.”

...

Đêm đó.

Trên bầu trời thế giới Hạ tộc lại xuất hiện hư ảnh biển cả khổng lồ, trong trời đêm hư ảnh biển cả mênh mông, phạm vi chừng mười vạn dặm, hiển nhiên là nhị phẩm thần tâm thành thần.

Dư Tĩnh Thu một thân áo bào màu lam nhạt, bình tĩnh khoanh chân ngồi ở trong một gian tĩnh thất trong Tuyết Thạch thành bảo, Đông Bá Tuyết Ưng thì ở ngoài phòng thủ.

Lấy Nguyên Hàn Thần Tâm làm chủ, đặt làm bản tôn thần tâm.

Mở thần hải...

Sinh ra thần lực!

Khí tức Dư Tĩnh Thu dần dần xảy ra biến hóa, một cỗ khí tức thần lực băng hàn bắt đầu tỏa ra, mặt đất tĩnh thất cũng bắt đầu đông lại.

“Hả?” Bỗng, Dư Tĩnh Thu mở mắt.

Nàng nhíu mày lại, kìm lòng không được ôm đầu, sau mấy nhịp thở, lông mày nàng mới giãn ra mới bình tĩnh nhìn phía trước, chỉ là ánh mắt lại lạnh lẽo sâu thẳm.

“Thành thần rồi.”

“Thật tốt.” Dư Tĩnh Thu bỗng nở nụ cười, cười vui vẻ trong sáng, “Tuyết Ưng, Ngọc Nhi, Thanh Dao, ông trời đối đãi ta thật tốt.”

Dư Tĩnh Thu đứng dậy, cửa tĩnh thất mở ra.

Nhìn thê tử từ bên trong đi ra, Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh diễm. Thê tử cười rất vui vẻ, đó là nụ cười phát ra từ đáy lòng cực có sức cuốn hút.

“Tĩnh Thu, xem nàng cười.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

Dư Tĩnh Thu đưa tay ôm lấy cánh tay Đông Bá Tuyết Ưng, vô cùng thân thiết: “Thành thần rồi, đương nhiên vui vẻ, có thể cùng chàng và con gái ở cùng một chỗ thật dài thật lâu. Tuyết Ưng, ta luôn muốn bầu bạn chàng xem chàng tham gia thần đình Vạn Hoa yến, nhưng lúc trước mãi chưa thể thành thần, hiện tại thành thần rồi! Ta muốn tu hành phép phân thân, để đến thần giới bầu bạn chàng.”

“Tu hành phép phân thân?” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói, “Như vậy sẽ có ảnh hưởng đối với việc tu hành của nàng.”

“Không có việc gì, chẳng lẽ chàng để ta vĩnh viễn ở lại vật chất giới? Hoặc là để bản tôn ta đi thần giới?” Dư Tĩnh Thu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Tuyết Ưng, Tuyết Ưng sư huynh!”

Đông Bá Tuyết Ưng cân nhắc, gật đầu cười nói: “Được rồi, ta dẫn nàng đi gặp hai vị sư huynh.”

...

Trong Hồng Thạch sơn.

Thanh niên áo bào dày Qua Bạch cùng thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi Hạ Phi Vân đều giật mình vô cùng.

“Tiểu tử ngươi vô thanh vô tức tham gia thần đình Vạn Hoa yến?” Qua Bạch nói.

“Không phải năm đó sớm nói sao, lão tổ phân phó, ta đương nhiên phải tham gia.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Các ngươi còn nói đệ tử Hồng Thạch sơn không thể tu hành phép phân thân, ta chỉ có thể ở bên ngoài nghĩ cách học. Đúng rồi, thê tử ta Tĩnh Thu cũng chuẩn bị đi thần giới, các ngươi truyền thụ nàng phép phân thân đi, nàng cũng không phải là đệ tử Hồng Thạch sơn, hẳn là có thể học chứ.”

Hai vị sư huynh nhìn nhau.

“Được rồi.” Hạ Phi Vân ở bên nói, “Nhưng Tuyết Ưng sư đệ, ngươi nên đem tin tức ngươi tham gia thần đình Vạn Hoa yến kịp thời nói cho chúng ta biết.”

“Yên tâm yên tâm.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.

“Cám ơn hai vị sư huynh.” Dư Tĩnh Thu cũng ở một bên nói.

“Các ngươi một đôi vợ chồng này, thật sự là làm người ta hâm mộ.” Ở bên, thanh niên áo bào dày Qua Bạch cười cười.

...

Rất nhanh, Dư Tĩnh Thu sau khi tu hành phép phân thân, ở dưới thời gian tăng tốc của Hồng Thạch sơn hỗ trợ đào tạo phôi thai, rất nhanh đã luyện thành một phân thân.

Lập tức một phân thân này của Dư Tĩnh Thu liền rời khỏi thế giới Hạ tộc, có đủ thần tinh, tự nhiên dễ dàng đến Ngô Sơn tinh vực Ngô Sơn thành.

“Ngươi là thê tử của Đông Bá?” Cửa chính phủ đệ tinh vực tuần thú, các binh sĩ kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt đẹp áo bào lam đậm này. Thật xinh đẹp, bọn họ thân là thần linh, cũng khó được gặp nữ tử xinh đẹp như vậy.

“Ta lập tức đi thông truyền.” Một thủ vệ vội nói.

Rất nhanh.

Đông Bá Tuyết Ưng và Vân Hải đều chạy tới, vừa thấy thê tử, Đông Bá Tuyết Ưng không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng vội đi qua.

“Ngươi chính là Tĩnh Thu pháp sư à.” Bên cạnh, Vân Hải cười nói, “Vừa rồi Đông Bá hắn còn đang luận bàn với Đệ Thất Mai Vũ điện hạ, biết ngươi tới, liền lập tức bỏ lại Đệ Thất Mai Vũ điện hạ chạy tới.”

“Ra mắt Vân Hải tiền bối.” Dư Tĩnh Thu vội hướng tiền bối Hạ tộc hành lễ.

“Đừng đừng đừng, đều thành thần rồi, luận giao cùng thế hệ, mọi người đều luận giao cùng thế hệ.” Vân Hải vội nói.

Đông Bá Tuyết Ưng thì kéo tay Tĩnh Thu đi vào trong phủ đệ: “Đừng đứng ở cửa phủ đệ, thủ vệ đều đang nhìn chúng ta đấy.”