Chấp pháp sứ áo bào màu máu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Quá phận, hôm nay là muốn diệt toàn bộ Sùng thị thế gia, tự nhiên bao gồm tiểu gia hỏa này. Ngươi là khách khanh ‘Phi Tuyết giới thần’ của Sùng thị thế gia nhỉ, trong tình báo ghi lại, ngươi còn là sư phụ của Sùng Ngôn này? Hừ hừ, thế nào, ở trước mặt đồ đệ muốn biểu hiện một chút cốt khí?”
Vị chấp pháp sứ này căn bản không để đối thủ vào mắt, hơn nữa nay thế cục toàn bộ chiến trường hoàn toàn nghiêng về một phía.
“Phi Tuyết giới thần, giới thần tứ trọng thiên, không có chiến tích nổi danh.” Chấp pháp sứ áo bào màu máu cười nhạo đọc ra ghi chép trong tình báo.
“Sư phụ.” Sùng Ngôn khẩn trương vạn phần.
“Tiểu Thất, ngươi ở bên cạnh nhìn.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng rút ra thần kiếm sau lưng.
“Choeng.”
Thần kiếm ra khỏi vỏ.
Cầm một thanh kiếm, Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chấp pháp sứ áo bào màu máu, lạnh lùng nói: “Ta là chưa có chiến tích nổi danh, nhưng từ hôm nay trở đi, ta đã có chiến tích nổi danh.”
Sùng Ngôn khẩn trương đứng ở phía sau Đông Bá Tuyết Ưng, dù sao từ nhỏ đã ở môn hạ Đông Bá Tuyết Ưng, nhiều năm qua tự nhiên có cảm tình cực sâu. Hắn vừa lo lắng vừa bất an, truyền âm nói: “Sư phụ, Sùng thị gia tộc con hiện tại không ngăn được, nếu sư phụ và gia tộc bọn con liên lụy quá sâu, làm Thiên Hỏa cung phẫn nộ, chỉ sợ Thiên Hỏa cung sẽ giận chó đánh mèo đến sư phụ.”
Một giới thần tứ trọng thiên, nếu Thiên Hỏa cung thật sự giận chó đánh mèo, theo nhân quả, hoàn toàn có thể đuổi giết!
“Sư phụ, mặc kệ con đi, cho dù con bị giết, phụ thân cũng có thể từ trong dòng sông thời gian hồi sinh con.” Sùng Ngôn lo lắng cho sư phụ mình, dù sao hắn đã đem Đông Bá Tuyết Ưng coi là người thân.
Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn nhìn đồ đệ mình một cái, trong lòng ấm áp, cười nói: “Yên tâm, xem cho kĩ sư phụ con dùng kiếm như thế nào đi. Nhiều năm như vậy, ta còn chưa từng thi triển tử tế.”
“Ngươi chưa từng giao thủ với chấp pháp sứ Thiên Hỏa cung nhỉ?” Chấp pháp sứ áo bào màu máu thấy thế cười lạnh, “Đợi lát nữa đồ đệ ngươi sẽ nhìn thấy bộ dáng ngươi chết đi.”
“Chuẩn bị xong rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi, “Chuẩn bị xong, ta sẽ xuất kiếm.”
“Đủ kiêu ngạo!”
Chấp pháp sứ áo bào màu máu nhất thời tức giận, “Nhận lấy cái chết!”
Oành!
Hắn cầm một cây chùy lớn màu đen, cây chùy lớn lúc vung liền có dòng khí vô hình vờn quanh, hơn nữa bởi vì tốc độ cây chùy lớn cực nhanh ở dưới quy tắc thế giới này áp chế cũng xuất hiện lôi hỏa.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã động, một đạo hỏa diễm kiếm quang lấy tốc độ siêu nhanh đánh về phía cây chùy lớn màu đen kia, xẹt qua thân thể chấp pháp sứ áo bào màu máu. Trong mắt chấp pháp sứ áo bào màu máu còn có sự kinh ngạc cùng với khó có thể tin: “Sao có thể, sao có thể nhanh đến ta chạm cũng không chạm tới?” Mà uy lực khủng bố ẩn chứa trong kiếm làm thân thể chấp pháp sứ áo bào màu máu cũng nổ tung trong nháy mắt, mà Đông Bá Tuyết Ưng thu kiếm đứng, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, thân thể vỡ vụn của đối phương ở dưới vô số sợi tơ kiếm quang quấn quanh, nhanh chóng hủy diệt.
Chấp pháp sứ áo bào màu máu, chết!
Đông Bá Tuyết Ưng rất bình tĩnh. Hắn tu luyện Vạn Ma Chân Thân, cho dù ở trong tôn giả của thần giới thâm uyên, thân thể cũng có được ưu thế vô cùng lớn. Cũng chỉ các hộ pháp Mẫu Tổ giáo tới từ một vũ trụ khác, còn là hộ pháp đứng đầu trong đó mới có thể vượt qua hắn trên lực lượng. Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn có ưu thế cực lớn ở trên cảnh giới.
Tùy ý một kiếm, trên tốc độ dễ dàng vượt qua đối phương, chém giết đối thủ.
“Cái gì.” Hình phạt sứ áo bào màu vàng trên trời cao biến sắc, quan sát một góc trong quần thể kiến trúc khổng lồ của Sùng thị thế gia phía dưới, nơi đó có một thanh niên đồ đen một tay cầm kiếm đứng ở phía trước thất điện hạ Sùng Ngôn, chính là thanh niên đồ đen này một kiếm đã tiêu diệt chấp pháp sứ.
“Cao thủ từ đâu toát ra vậy? Phi Tuyết khách khanh này không phải là một giới thần tứ trọng thiên ư, làm sao có thể giết một vị chấp pháp sứ?” Hình phạt sứ áo bào màu vàng biết tình huống không ổn, phải diệt trừ Phi Tuyết khách khanh này, nếu không thế cục hoàn toàn có thể thay đổi. Hắn lập tức hạ lệnh, “Năm người các ngươi cùng nhau liên thủ, diệt trừ hắn cho ta.”
“Vâng.”
Hiện nay nhị trưởng lão Sùng thị thế gia cũng đã chết, chỉ có Sùng thị lão tổ và đại trưởng lão còn đang chống đỡ.
Vù vù vù vù vù.
Năm vị chấp pháp sứ đồng thời đáp xuống.
Một mình hình phạt sứ áo bào màu vàng mượn dùng ‘Kim Sát Hỏa Vân Thuyền’ áp chế Sùng thị lão tổ, đại trưởng lão trong lúc nhất thời lại không ai đi đối phó hắn, hắn sững sờ nhìn chung quanh.
“Đại trưởng lão, mau đi cứu tộc nhân.” Sùng thị lão tổ vội truyền âm hạ lệnh, đồng thời hắn cũng chú ý tới Đông Bá Tuyết Ưng, trong mắt dâng lên một tia hy vọng.
...
“Giết.”
“Không ngờ Phi Tuyết khách khanh này còn cất giấu thực lực mạnh như vậy.”
“Liên thủ giết hắn.”
Năm vị chấp pháp sứ áo bào màu máu hóa thành năm luồng sáng, mỗi người có lôi hỏa quấn thân, trong mắt có sát khí, bay vồ tới vây công về phía Đông Bá Tuyết Ưng.
Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở nơi đó, thất điện hạ Sùng Ngôn phía sau hắn lại vẫn có chút không rõ, vừa rồi sư tôn mình một kiếm đã giải quyết kẻ địch, hắn đến nay cũng có chút không thể tin được.
“Thấy rõ chưa?” Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng vang lên, “Chưa thấy rõ, thì xem tiếp cho kĩ, xem sư phụ ngươi là dùng kiếm như thế nào.” Nếu ở thần giới thâm uyên, cấp độ đại năng giả giao chiến, thần cấp căn bản không nhìn rõ. Nhưng ở thế giới này, dưới quy tắc áp chế, tốc độ của các đại năng giả cũng bị áp chế mọi phương diện, lại có thể thấy rõ.
Lời còn đang vang.
Đông Bá Tuyết Ưng đã hóa thành luồng sáng chủ động đón đầu.
Oành!
Giữa không trung, một luồng sáng lôi hỏa cùng năm luồng sáng lôi hỏa khác trực tiếp va chạm.
“Chết.”
“Đấu với Thiên Hỏa cung ta?”
“Tiểu tử ở đâu toát ra?”
Năm vị chấp pháp sứ sát khí ngập trời, bọn họ không cho rằng năm người liên thủ còn chiến bại.
Bỗng nhiên.
Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng đón đầu chợt lóe, sát một thanh loan đao né tránh, đồng thời thần kiếm trong tay trực tiếp cắt về phía một vị chấp pháp sứ cao to. Chấp pháp sứ cao to còn phất mạnh cây rìu lớn trong tay, nhưng thần kiếm mơ hồ quỷ dị, tốc độ lại cực nhanh, ở dưới lôi hỏa quấn quanh cũng rất ‘mạo hiểm’ cọ qua cây rìu lớn, khiến cây rìu lớn không thể ngăn được, một kiếm cắt qua cổ đối phương, đầu bay đi.
Sau đó uy năng ẩn chứa trong thần kiếm ùa vào trong cơ thể đối phương, làm thân thể đối phương bắt đầu vỡ vụn, vô số sợi tơ kiếm quang tràn ra cũng không ngừng quấn quanh thân thể vỡ vụn của đối phương, nhanh chóng hủy diệt tất cả.
“Cái gì.”
Bốn vị chấp pháp sứ còn lại ban đầu cực kì tin tưởng giờ trong lòng phát lạnh.
Chỉ một cái đối mặt, bọn họ đã tổn hại một vị, thậm chí binh khí của bốn vị khác cũng chưa chạm đến thân thể Đông Bá Tuyết Ưng.