Tới câu lạc bộ đêm rồi, ba người bị máy sưởi mạnh mẽ bên trong hun nóng, tranh nhau cởi áo khoác ra.
Bên trong Tần Nùng mặc thiếu vải, vừa cởi áo khoác ra đã lập tức trở thành tiêu điểm của đám người. Cô quá gợi cảm, khiến người ta không nhịn được phải nhìn nhiều thêm vài lần, ngay cả Kỳ Chí cũng không ngoại lệ, nhìn tới không thể dời mắt đi được, bị Lâm Tiếu đánh mạnh vài cái mới hồi phục tinh thần lại.
Kỳ Chí nhận được điện thoại của bạn, nói đêm nay Liêu tổng cũng ở đây, hỏi xem anh ta có muốn tới chào hỏi hay không. Lâm Tiếu nghe xong vội vã kéo tay Tần Nùng: “Đương nhiên phải tới, lần trước đã bỏ lỡ cơ hội, lần này nhất định phải nắm chặt lấy.”
Kỳ Chí lại hỏi phòng bao cụ thể của Liêu tổng, sau đó dẫn theo Lâm Tiếu và Tần Nùng tới.
Một đường đi qua, Tần Nùng căng thẳng vô cùng. Trước đó cô hoàn toàn dựa vào xung động mới dám tới khách sạn một mình. Lúc ấy mới vừa bị bạn trai đá, trong lòng khó chịu cực kỳ, lại bị Lâm Tiếu cổ động cô mới quyết định đi, sau đó lại gặp anh rể Lý Thần Niên.
Mấy ngay nay cô đã điều chỉnh lại tâm tình, xung động muốn tìm kim chủ cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, nếu không phải Lâm Tiếu quá nhiệt tình, Tần Nùng đã sớm từ bỏ.
Liêu tổng ở trong phòng bao xa hoa nhất, đang uống rượu nói chuyện với mấy lão tổng khác.
Liêu tổng quen thân với Kỳ Chí, vừa nghe nói anh ta tới đã kêu anh ta vào ngồi chơi chung.
Lúc tới, Tần Nùng đi theo phía sau Kỳ Chí và Lâm Tiếu, hơi không được tự nhiên, mỗi lúc bước đi lại không nhịn được kéo váy một lần.
Sau đó, chờ khi cô ngẩng đầu lên, thình lình nhìn thấy một gương mặt anh tuấn quen thuộc.
Anh… Anh rể!!!
Ngay nháy mắt nhìn thấy Lý Thần Niên, Tần Nùng thiếu chút nữa nhanh chân bỏ chạy. Nhưng bị đám người nhìn chằm chằm, cô thật sự không dám làm ra hành vi thất lễ, vì thế cô chỉ có thể căng da đầu đi theo sát phía sau Lâm Tiếu.
Tần Nùng giương mắt nhìn trộm anh rể, chỉ thấy anh ấy nhíu chặt mày kiếm, sắc mặt hơi thối, hẳn là đã nhìn thấy cô. Trái tim Tần Nùng lập tức vọt lên tới cổ họng, này mẹ nó quá dọa người, khó khăn lắm cô mới có can đảm làm chút chuyện xấu, vì sao lần nào cũng gặp phải Lý Thần Niên!
Trường hợp như vậy, nếu Lý Thần Niên không chủ động nhận thân, Tần Nùng cũng không dám gọi anh rể trước mặt mọi người.
Tình huống này quá xấu hổ. May mà Lý Thần Niên cũng không chủ động nhận thân, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn cô sau đó lại tiếp tục uống rượu của mình.
Dưới sự giới thiệu của Kỳ Chí, cuối cùng Tần Nùng cũng nhìn thấy Liêu tổng trong truyền thuyết. Ông ta chừng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan có thể tính là đoan chính, dáng người cũng ổn, tối thiểu cũng không phát phì như mấy ông chú trung niên khác.
Nhưng ông ta có một khuyết điểm chí mạng, khiến Tần Nùng cảm thấy mình không thể nhịn nổi, đó chính là ông ta bị hói đầu! Hói ngay chính giữa đầu! Nếu ông ta cạo trọc đầu luôn thì cũng thôi, nhưng Liêu tổng lại giống với tuyệt đại đa số người bị hói đầu, còn giữ lại vài cọng tóc, để nó nằm ngang trên cái trán sáng bóng.
Này… Có đánh chết cô cô cũng không thể hạ miệng được!
Đặc biệt là khi bên cạnh Liêu tổng còn có một thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp như minh tinh. So sánh hai người với nhau, Liêu tổng này thật không có chút phần thắng.