Tỷ Phú Trời Cho

Chương 108



Chương 108: Ngày mai đi đến bữa tiệc cùng em đi.

Lục Nguyên cũng không muốn để Chu Doãn hiểu lầm điều gì, hơn nữa bản thân cũng sẽ không cắt đứt tình cảm với Chu Doãn.

Với tính cách của Viên Linh, nói không chừng chạm mặt với Chu Doãn lại còn xảy ra mấy chuyện không nghĩ tới, nhưng mặc kệ là chuyện gì, đều là chuyện Lục Nguyên không muốn thấy.

Cho nên từ chối đi vẫn là tốt hơn.

Nói xong, Lục Nguyên đi về phía tòa nhà dạy Âm nhạc.

Nhưng phía sau đột nhiên có tiếng bước chân.

Trong lòng Lục Nguyên thầm kêu một câu mẹ kiếp, anh liền biết mình sai rồi, cực kỳ sai lầm. Đúng vậy, với tính cách của cô gái này thì sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

“Sao nào, đôi chân tôi dài đó, tôi muốn đi đâu thì đi, anh quản được chắc?”

Viên Linh lại như lúc đầu, khoảng cách không gần không xa đi theo Lục Nguyên.

Thế nhưng rất rõ ràng, cô ấy chính là muốn đi theo Lục Nguyên.

Lục Nguyên cũng bắt lực, dứt khoát một ý kiến, tùy ý cô đi, dù sao tôi cũng không thể đáp ứng yêu cầu làm bạn trai của cô.

Nghĩ xong rồi, Lục Nguyên cũng không bận tâm nữa, liền đi thẳng đến tòa nhà dạy Âm nhạc.

Lục Nguyên không đi vào bên trong mà đứng ở bức tường cách đó không xa chờ Chu Doãn tan học.

Nghĩ đến những lời chế giễu của Trịnh Huyền Nhã sáng nay, trong lòng Lục Nguyên lại cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói là cười nhạo mình, chỉ là cười ha ha rồi đi qua.

Quan trọng là Chu Doãn đi cùng mình còn bị cười nhạo như vậy, Lục Nguyên cảm thấy đau lòng, vừa mới mắt đi mẹ nuôi, Chu Doãn lúc này không thể lại bị tổn thương nữa.

Mẹ nó, chờ con Ferrari của mình đến xem bọn họ còn cười ra tiếng được nữa không.

Đến lúc đó, mình ngồi trên con xe đẳng cấp đưa Chu Doãn đi một vòng quanh trường học, cho các người trợn to mắt chó lên nhìn.

“Ôi, bạn gái anh học ở đây sao?”

Cuối cùng Viên Linh cũng không nhịn được, chủ động mỉm cười tiền về phía trước.

Vốn dĩ cô nàng này đi theo Lục Nguyên tới tòa dạy Âm nhạc, thấy Lục Nguyên dừng lại cô cũng dừng theo.

Lục Nguyên đứng ở chỗ này chờ, cô ta cũng đứng cách Lục khoảng mười mét mà chờ, dáng vẻ không quấy nhiễu lẫn nhau.

Chỉ là cuối cùng cô cũng không nhịn được tính tò mò của mình.

“Đúng vậy.”

Lục Nguyên gật đầu.

“Thật hay giả vậy?” – – Viên Linh chớp chớp đôi mắt to tròn, cô nàng này thoạt nhìn trông thật thông minh lanh lợi: “Đây chính là Giảng đường Âm nhạc đó, bên trong đều là học sinh nghệ thuật học, hát Bel canto này, vũ đạo này, vẽ tranh này,… Đừng nói với tôi bạn gái anh là học sinh nghệ thuật đấy, nhìn anh có chút tầm thường thế này, làm sao có thể tán được em gái học nghệ thuật được chứ?”

Lục Nguyên trợn mắt, không để ý đến cô ta.

Cô nàng này một khi đã mở mồm thì sẽ nói không ngừng, Lục Nguyên cũng không muốn nói chuyện nhiều cùng cô ta để tạo cảm giác thân thiết hay gì đó, tránh để khi Chu Doãn ra lại nhìn thấy.

“Không đúng nhỉ, sao tôi thấy đã đợi lâu như vậy rồi mà bên trong người vẫn chưa đi ra?” – Viên Linh còn nói thêm.

Bị cô nàng này nói, Lục Nguyên cũng không nén nồi gợn sóng trong lòng.

Đúng vậy, theo lý mà nói thì bây giờ đã hơn năm giờ chiều rồi, Chu Doãn phải đi ra rồi chứ, buổi sáng cô ấy còn bảo trước năm giờ chiều đến đón mình mà.

Nghĩ tới đây, Lục Nguyên không khỏi có chút nôn nóng.

Anh đứng dậy đi vào đại sảnh giảng đường.

Viên Linh cũng làm như rất quen thuộc với mọi người, đi theo sau anh.

Lục Nguyên đi đến cửa phòng luyện vũ đạo, vừa muốn nhìn vào bên trong, đột nhiên lại ngây ngắn cả người, cửa phòng luyện vũ đạo vậy mà lại bị khóa rồi.

Không phải chứ?

Điều này sao có thể?

Nói như vậy thì Chu Doãn sớm đã tan học rồi?

Thế nhưng nếu như nói Chu Doãn tan học rồi, cô ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình trước, Lục Nguyên có thể chắc chắn rằng bản thân không hề nhận được cuộc gọi nào từ Chu Doãn.

Trong lòng anh đột nhiên có chút hỗn loạn.

Vội vàng lấy điện thoại di động ra, quả nhiên không có bắt kỳ cuộc gọi nhỡ nào, Lục Nguyên không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ấn số gọi cho Chu Doãn.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được…”

Giọng nói lạnh như băng của nhân viên tổng đài lại làm cho Lục Nguyên càng cảm thấy hoảng hối.

Chu Doãn, em rốt cuộc lại làm sao vậy chứ?

Lục Nguyên muốn gọi điện thoại cho Lâm Văn Quyên, nhưng lại nhớ ra mình không có số điện thoại của cô ấy, những cô gái khác trong nhóm, Lục Nguyên lại càng không có cách để liên lạc.

Lúc này Lục Nguyên thực sự rất lo lắng.

Anh rất lo cho Chu Doãn, thực sự rất lo lắng, dù sao thì mẹ nuôi Chu Doãn vừa mới mát đi, lại biết được thân thế bi thảm của mình, cô ấy đã ở trong phòng khổ sở ba ngày rồi.

Hôm nay là ngày đầu tiên ra ngoài, có phải cô ấy lại đau khổ rồi hay không?

Thậm chí Lục Nguyên nghĩ đến một chuyện làm anh thực sự cảm thấy đáng sợ, có phải Chu Doãn nghĩ không thông hay không?

Nghĩ vậy, tâm tình Lục Nguyên căng thằng đến mức muốn nhảy dựng lên.

“Này này này, tôi nói này, bạn gái anh đâu, người đâu, ở chỗ nào rồi? Anh nói cô ấy ở trong này, thế sao mà cửa đều khóa hết lại rồi thế, nếu như bạn gái anh ở chỗ này, làm sao có thể không đợi anh tới đón chứ? Tôi đoán anh chỉ là gạt người thôi.”

Viên Linh lại bắt đầu.

Chẳng qua là lúc này Lục Nguyên thực sự không muốn để ý tới cô ta.

Anh không để ý tới Viên Linh, trực tiếp chạy ra khỏi Giảng đường Âm nhạc.

“Này này.”

Viên Linh thật đúng là bám mãi không tha, vội vàng đuỏi theo sau Lục Nguyên.

Cô gái này cũng khá thông minh đấy, cô nhìn ra lúc này Lục Nguyên có vẻ không đúng lắm, người phụ nữ thông minh biết khi nào nên quyền rũ đàn ông, khi nào nên giữ yên lặng.

Cho nên lúc này Viên Linh lấy ra một tờ giấy ghi chú, lướt lướt viết mấy dòng chữ rồi trực tiếp nhét vào tay Lục Nguyên: “Này, trên giấy là địa chỉ nhà tôi, tám giờ sáng ngày mai anh đến địa chỉ kia chờ tôi, sau đó hai ta đi tham dự một bữa tiệc, có được không?”

Nói xong Viên Linh cũng không đi theo Lục Nguyên nữa, cũng không định tiếp tục quấy rầy Lục Nguyên, cô nhìn Lục Nguyên, nhưng lại lùi về phía sau.

Có lẽ lúc này cô đã nhìn ra Lục Nguyên đúng là đã có bạn gái, hơn nữa biểu cảm lo lắng khác thường của Lục Nguyên lúc này cũng khiến Viên Linh nhìn ra tình cảm của bọn họ nhất định là rất tốt.

Cho nên, mặc dù cô gái này lúc nào cũng cực kỳ tự tin, nhưng lúc này cũng có chút buồn bực, sau đó còn nói thêm một câu: “Nếu như anh cảm thấy tôi không tồi, thì ngày mai đến đi.”

Nói xong, Viên Linh quay người rời đi, dáng vẻ kiên quyết.

Thành công hay thất bại có lẽ đều dựa vào những dòng chữ trên tờ giấy kia.

Nói thật, lúc này Lục Nguyên căn bản là không chú tâm nghe xem cô nói cái gì, dù sao Lục Nguyên cũng chỉ muốn Chu Doãn thôi.

Anh cầm tờ giấy Viên Linh vừa đưa, vo viên lại thành cục, tìm một chỗ Viên Linh không nhìn thấy liền trực tiếp vất tờ giấy vào thùng rác.

Sau đó anh liền rời đi.

Đúng vậy, cái gì mà địa chỉ, cái gì mà bữa tiệc, Lục Nguyên căn bản là không có hứng thú.

Cũng không muốn liên quan gì đến cô gái này nữa.

Không lâu sau khi Lục Nguyên rời đi, bên cạnh bụi hoa, Viên Linh chậm rãi đi ra, nhìn chằm chằm vào thùng rác, biểu cảm trên khuôn mặt có vẻ rất buồn bực.

“Được rồi, Linh Linh, mày không phải thực sự thích người đàn ông tầm thường kia phải không?”

Đột nhiên lại có một cô gái nữa từ canteen đi ra, chính là cô gái dùng máy bay Boeing cười nhạo Lục Nguyên.

Cô gái này tên là Trâu Nhan, là bạn thân của Viên Linh, hai người rất tâm đầu ý hợp.

Nếu đã là bạn thân, Trâu Nhan đương nhiên biết vì sao Viên Linh theo đuổi Lục Nguyên mãi không buông bỏ. Nhưng mà, nếu Viên Linh nhớ mãi không quên Lục Nguyên, thì Trâu Nhan lại cực kỳ chướng mắt với Lục Nguyên, hơn nữa cũng hiểu được cái này bạn thân làm không khỏi quá khoa trương rồi.

Từ ba ngày trước, Lục Nguyên quấy nhiễu màn tỏ tình của chàng trai Phan Thụy Tường, giải cứu bạn thân của cô Viên Linh.

Cô bạn thân này lôi kéo cô đến nơi tìm kiếm nam sinh lái xe taxi.

Rốt cuộc ở canteen buổi trưa hôm nay cũng tìm thấy rồi.

Mà lúc Viên Linh kéo Trâu Nhan đi qua, lại nghe được tên tầm thường nghèo khó này còn ấu trĩ gọi điện thoại mua công ty Ferrari.

Nói thật, Trâu Nhan còn nghĩ tên tầm thường này bị bệnh thần kinh.

Đúng vậy, nếu như không phải bị bệnh thần kinh thì một tên tầm thường làm sao dám xông vào nơi tỏ tình của cậu Phan, đem xe taxi chạy tới một trăm hai mươi km, sau đó biến màn tỏ tình của cậu Phan rối loạn như gà bay chó sủa sao?

Cậu Phan đó là ai chứ? Nhân vật nỗi tiếng toàn đại học Nam Kinh, trong nhà khai thác mỏ, là siêu cấp phú nhị đại đó.

Đắc tội với cậu Phan? Đó là đi tìm đường chết.

Huống chỉ còn là một học sinh bình thường.

Hơn nữa, nếu như không phải bị bệnh thần kinh, làm sao có thể ở canteen một bên ăn cơm rang mười đồng, một bên cầm điện thoại Oppo cũ kỹ, kêu là sao Ferrari của mình còn chưa tới, lại còn thần bí gọi điện thoại mắng người, muốn mua lại công ty Ferrari?

Chắc đây không phải bệnh tâm thần bình thường.

Đây phải là bệnh tâm thần giai đoạn cuối.

Cho nên Trâu Nhan không chịu nồi, cố ý giả vờ gọi điện cho cha mua máy bay Boeing, một mặt là cười nhạo Lục Nguyên, còn mặt khác, thực ra cũng là nhắc nhở cho Viên Linh tỉnh, ám chỉ với Viên Linh là tên tầm thường này bị bệnh thần kinh.

Dựa vào ý tưởng của Trâu Nhan thì tuy rằng Lục Nguyên đánh bậy đánh bạ, vô tình giúp được Viên Linh.

Thé thì Viên Linh tìm được anh ta cho ít tiền cảm ơn là được rồi.

Thế nhưng Trâu Nhan cũng không nghĩ tới, bạn thân của mình đây là đối tượng theo đuổi của toàn bộ nam sinh trong trường, bạch phú mỹ trong bạch phú mỹ, từ nhỏ đến lớn thấy đủ các loại theo đuổi, nhưng vẫn còn nguyên mối tình với nụ hôn đầu, thế mà lại muốn buông bỏ bản thân, muốn làm bạn gái của tên tầm thường kia?

Đây là cách cảm ơn kiểu gì chứ?