Tỷ Phú Trời Cho

Chương 122



Chương 122: Lời thề dây chuyền hồng ngọc.

“Cô biết? Mau nói cho tôi biết.”

Diệp Vô Song nhìn Trịnh Huyền Nhã.

Mặc dù anh ta hoàn toàn có thể yêu cầu đàn em lục soát tất cả những người có mặt ở đây một lần, nhưng làm vậy quá lãng phí thời gian, nếu Trịnh Huyền Nhã biết ai là người lấy trộm, vậy đương nhiên không thẻ tốt hơn.

“Vâng.”

Trịnh Huyền Nhã gật đầu, sau đó cô ta bắt đầu đảo mắt nhìn những người xung quanh.

Cô ta nhìn về hướng nào, mọi người liền nhìn theo hướng đó, dù sao tất cả mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là kẻ nào tự tìm đường chết như vậy, dám trộm nhẫn của cậu Diệp.

Não tên đó úng nước rồi sao?

Mặc dù chiếc nhẫn đó rất có giá trị, đủ để người bình thường sống mấy chục đời, nhưng đây là món quà cầu hôn mà cậu Diệp tặng Kim Đới San, tên đó nghĩ mình trộm nó rồi, thì nó có thể thật sự thuộc về mình sao?

Trịnh Huyền Nhã nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người Chu Doãn.

“Không phải ai khác, chính là cô ta.”

Ngón tay mảnh khảnh của Trịnh Huyền Nhã chỉ vào Chu Doãn.

“Đúng vậy, tôi sớm đã nghĩ là cô ta trộm, những người ở đây đều là những người nỗi tiếng là giàu có, người có trình độ cao sao có thể làm ra loại chuyện trộm cắp như vậy được.”

“Không sai, chắc chắn là đứa con gái quê mùa này, nhìn dáng vẻ của cô ta liền biết nhất định cô ta là loại phụ nữ tham lam.”

“Vừa nhìn đã thấy thấp kém đê tiền.”

“Phi.”

Có người nhỗ mạnh một bãi nước bọt lên người Chu Doãn.

“Không phải tôi, tôi không trộm, đến hình dáng của chiếc nhẫn kim cương đó tôi còn được thấy…”

Chu Doãn muốn khóc, lúc này trong lòng cô lúc đó rất bất lực, cũng rất sợ hãi.

“Lục soát người cô ta đi.”

“Đúng vậy, cởi sạch quần áo cô ta ra kiểm tra.” – Một người phụ nữ mặc chiếc váy cô thấp, lộ bộ ngực 36D hào hứng nói, vì quá phần khích, bộ ngực thỏ trắng của cô ta vô cùng sống động.

“Cũng không cần đâu.”

Trịnh Huyền Nhã cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi đoán không sai, chiếc nhẫn đang được giấu trong đôi giày dưới chân cô ta, bởi vì chỉ có ở đó mới là nơi tết nhát để giấu chiếc nhẫn.”

“Không thể nào, tôi tuyệt đối không trộm, không tin các người cứ xem.”

Chu Doãn vội vàng cởi giày của mình ra, tay cô run lên vì sợ, vì vậy mấy lần đều không cởi ra được.

Lúc này hai người đàn ông lực lưỡng ban nãy đã sớm vươn tay ra, thô bạo lấy mát giày trong tay Chu Doãn.

“Các người kiểm tra đi, tôi thật sự không trộm, thật sự không trộm…”

Lúc này trong lòng Chu Doãn vẫn thấy yên tâm, trộm hay không trong lòng cô biết rõ, đừng nói không trộm chiếc nhẫn, thậm chí cô còn không hè biết chuyện Diệp Vô Song tặng chiếc nhẫn cho Kim Đới San.

“Quả nhiên ở dưới đề giày.”

Ai ngờ, hai tên đàn ông lực lưỡng kia lật đề giày lên, mọi người vội vàng thò đầu lại xem.

Quả nhiên bên trong hoa văn dưới đế giày có một chiếc nhẫn được nhét trong đó, phía trên chiếc nhẫn gắn một viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu, vừa vặn gắn vào một cái khe dưới đề giày.

“Ò, thật sự không ngờ.”

“Thật xảo quyệt, vậy mà cô ta lại giấu dưới đề giày.”

“Đúng vậy, cô ả quê mùa này, đầu tiên là hung ác đánh người, sau đó phá tan bữa tiệc, giờ lại lấy trộm chiếc nhẫn mà cậu Diệp tặng cho cô Kim, đúng là tội ác tày trời, loại người này còn để cô ta sống làm gì, đánh chết cô ta đi.”

“Đúng, đánh chết cô ta, đánh chết cô ta.”

Bỗng chốc, toàn bộ sảnh lớn bắt đầu xôn xao hẳn lên.

Mọi người tức giận, lớn tiếng kêu gào.

Cảm giác này giống như bị bao quanh bởi một nhóm tín đồ tôn giáo thời trung cỗ độc ác, sau đó những người độc ác này hét lên “Đánh chết cô ta, đánh chết cô ta” vậy.

Trong tình huống này, có vẻ như đám người đã mắt hết năng lực suy nghĩ.

“Mọi người hiểu lầm rồi, thật sự không phải tôi.”

Trong sự kích động tức giận của đám đông, giọng nói của Chu Doãn rất nhỏ, cũng không có sức lực gì.

Cô không thẻ tin được, càng không thể hiểu được.

Nhưng đột nhiên Chu Doãn nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trịnh Huyền Nhã, trong lòng cô chợt hiểu ra, chính là Trịnh Huyền Nhã, là cô ta lấy trộm chiếc nhẫn, sau đó giấu nó trong giày của mình.

Chả trách cô ta muốn trộm giày của mình, thì ra là để hãm hại mình.

“Không phải tôi, là cô ta trộm.”

Chu Doãn dùng chút sức lực còn lại của bản thân, chỉ vào Trịnh Huyền Nhã.

Chát.

Một cái tát vang dội.

Kim Đới San hung dữ cho Chu Doãn một cái tát.

Cái tát này trực tiếp khiến Chu Doãn ngã nhào xuống sàn.

Cái tát này cũng đánh đổ hoàn toàn mọi quyết tâm phản kháng của Chu Doãn.

“Đứa con gái hèn hạ này, dám cả gan trộm chiếc nhẫn cầu hôn mà anh Diệp tặng tao.” – Kim Đới San không nhịn được giận dữ nhìn Chu Doãn. “Hơn nữa mày còn để chiếc nhẫn dưới đôi giày bản thỉu và thấp kém của mày, thật là khiến tao tức chết mà.

Vậy mà còn dám giẫm chiếc nhẫn của tao dưới lòng bàn chân mày nữa.”

Vừa nói Kim Đới San vừa đá một cú: “Thật sự là tức chết tôi rồi, nhẫn của tôi, bảo bối quý giá như vậy mà bị một con người thấp hèn giãm dưới chân lâu đến thé.”

*Tôi hiểu rồi.”

Trịnh Huyền Nhã đột nhiên lại chỉ vào Chu Doãn nói: “ Tôi đà hiểu tại sao ban nãy cô ta lao vào đánh tôi như người điên rồi.

Bởi vì cô ta đã trộm chiếc nhẫn. Cho nên cô ta mới cố ý phá hoại bữa tiệc, cô ta biết nếu mình quậy phá trong bữa tiệc thì cậu Diệp sẽ đuổi cô ta ra ngoài, như vậy cô ta có thể mang chiếc nhẫn ra. Suýt chút nữa chúng ta đã bị cô ta lừa, may mà cô Kim kịp thời phát hiện ra chiếc nhẫn biến mắt, nếu không thì đứa con gái thấp hèn mưu mô này đã được như ý rồi.”

Mọi người nghe xong, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

“Đúng vậy, đứa con gái thấp kém này lại có tâm tư thâm sâu như thế, thật khiến người ta không rét mà run.”

“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên không sai.”

“Nếu vừa rồi cậu Diệp đánh gãy tay chân cô ta rồi ném ra ngoài, nói không chừng lại đúng ý cô ta, làm vậy sẽ giúp cô ta mang được chiếc nhẫn ra ngoài.”

“Ngay cả cậu Diệp mà cũng dám trêu vào, cô ta đúng là to gan bằng trời.”

Lúc này Diệp Vô Song cũng tức đến nỗ đom đóm mắt.

“Trộm nhẫn của thiếu gia đây đã đành, còn dám lừa tao nữa.

Nếu không phải San San phát hiện ra chiếc nhẫn biến mắt, vừa nãy ném mày ra ngoài, không phải đã trúng kế của mày rồi sao?”

Diệp Vô Song nổi trận lôi đình.

Không sai, đúng là như vậy, đứa con gái ti tiện này quá nham hiểm, vừa rồi mình cũng bị rơi vào bẫy của cô ta.

Nghĩ mà xem, nếu vừa nãy mình đánh gãy tay chân cô ta rồi ném xuống sông thật, như vậy cô ả tỉ tiện này đã có thể cầm chiếc nhẫn của mình đi mắt rồi.

Sau đó mới phát hiện không thấy chiếc nhẫn, khi đó lục soát tất cả những vị khách ở đây cũng không tìm thấy, đương nhiên tất cả mọi người sẽ nghỉ ngờ là đứa con gái hèn hạ này trộm.

Mà nếu việc này bị truyền ra ngoài.

Diệp Vô Song lại bị một con hát không có danh tiếng gì đùa giỡn, lúc đó anh ta phải để mặt mũi vào đâu.

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vô Song vô cùng tức giận.

“Đánh gãy tay chân, ném xuống sông, dìm chết.”

Diệp Vô Song lạnh lùng nói.

Giải quyết dứt khoát.

“Đáng đời.”

“Loại người hèn hạ tâm địa xấu xa như vậy, tốt nhất là chết đi.”

“Thật hả lòng hả dạ.”

Diệp Vô Song đã nói như vậy, tất nhiên mọi người cũng thi nhau phụ họa.

Lúc này Chu Doãn cũng không còn chút sức lực phản kháng nào nữa, cô biết cầu xin cũng vô dụng, chỉ có thể mơ màng nằm trên mặt đất, nhìn gã đàn ông lực lưỡng kia vung chiếc búa trong tay lên.

“Đợi một chút.”

Đột nhiên, một người gọi lại.

Vậy mà lại là Trịnh Huyền Nhã.

Cô ta bỗng bước vọt tới bên cạnh Chu Doãn, sau đó dùng tay kéo trên cổ cô.

“Còn cái này nữa.”

Trịnh Huyền Nhã giật một sợi dây chuyền ra, đặt trong tay.

Sợi dây chuyền này rất đẹp, đặc biệt là phía dưới có gắn một viên đá hồng ngọc, nhìn rất chói mắt.

“Nhìn chất lượng sợi dây chuyền này cũng không tệ, chắc cũng phải máy trăm nghìn tệ, một người nghèo như cô lấy đâu ra đồ tốt như vậy, hơn nữa cô ta còn là một tên trộm, hừ, chỉ sợ sợi dây chuyền này cũng là do cô ta trộm được.” – Trịnh Huyền Nhã đắc ý đeo sợi dây chuyền đó lên cỗ mình, “Bây giờ, nó là của tôi.

“Trả lại cho tôi.”

Nhìn sợi dây chuyền hồng ngọc bị Trịnh Huyền Nhã cướp đi, không biết Chu Doãn lấy sức lực từ đâu ra, cô dùng hết toàn lực chống người lên, kéo cơ thể đã vô cùng yếu ớt, nhoáng cái đã đứng lên được.

Hôm nay mình sẽ chết ở đây, nhưng sợi dây chuyền này không ai được cướp đi.

Bởi vì sợi dây chuyền này là do chính tay Lục Nguyên đeo lên cho cô trên lầu Tùng Hạc lần đó, mặc dù là phần thưởng, nhưng đây là món quà đầu tiên Lục Nguyên tặng cô.

Bây giờ Chu Doãn vẫn còn nhớ rõ những lời Lục Nguyên nói khi đeo sợi dây chuyền này lên cho cô.

“Hôm nay anh tự tay đeo sợi dây chuyền này cho em, có nghĩa là anh sẽ bảo vệ em mãi mãi. Nhất định anh sẽ làm được, một ngày nào đó anh nhất định sẽ để mười ngón tay em đeo đủ mười chiếc nhẫn kim cương đắt nhát trên thế giới.”

Đây là dây chuyền Lục Nguyên tặng cô, cô không cho phép bắt kỳ ai lấy nó đi.

Bịch.

Chu Doãn vừa định giật lại sợi dây chuyền, một người đàn ông lực lưỡng đã đạp cô thật mạnh, Chu Doãn cảm thấy như bị súng bắn ở cự ly gần, cả người nhẹ nhàng bay lượn trong không trung giống như diều đứt dây.

Sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, cô gầy yếu như vậy, giống như một chiếc váy rơi xuống đắt.

Ngay sau đó, gã đàn ông to con kia lại đuổi theo hai bước, giẫm lên cánh tay của Chu Doãn.

Tiếp theo, một gã đàn ông to lớn khác, hai tay nắm chặt chiếc búa, giơ thẳng búa lên trần nhà, giống như đâm thẳng lên bầu trời.

Chu Doãn nằm ngửa trên sàn, khóe miệng cô chảy ra từng dòng máu tươi, buồn bã mờ mịt nhìn cái búa to lớn kia, trong mắt cô có nuớc mắt, có sự thảm thiết, có sự ly biệt.

Nhưng cũng có một nụ cười nhẹ…

“Lục Nguyên, anh đã tới chưa? Bây giò anh đang trên máy bay, hay đã tới Hàng Châu, hay đang ở trên du thuyền rồi? Nhưng mà Lục Nguyên à, cho dù anh đang ở đâu, thì em cũng không thể gặp lại anh nữa.”

“Lúc đeo cho em sợi dây chuyền này, anh đã nói anh sẽ bảo vệ em mãi mãi, mặc dù hôm nay anh không làm được, nhưng em không trách anh, không hề trách anh, hy vọng anh cũng đừng bao giờ tự trách mình, bởi vì em thật sự không trách anh…”

“Em chỉ cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì trong cuộc đời ngắn ngủi khi còn sống của mình có thể gặp được anh, quen biết anh và yêu anh, cũng nhận được tình yêu của anh dành cho Chu Doãn, cảm ơn anh, Lục Nguyên, em thật sự yêu anh… em, em chỉ tiếc là không thể đeo sợi dây chuyền anh tặng em chết giết “Tạm biệt anh, Lục Nguyên….”

Chiếc búa rơi xuống.

Nửa tiếng trước.

Kim Lăng, trên đường Kiến Ninh “Bác tài, làm phiền bác lái nhanh lên một chút nữa.” – Trong xe taxi, Lục Nguyên nói.

“Chàng trai trẻ, đừng nóng vội, chú Trương đây đảm bảo để cậu lên máy bay đúng giờ.” – Tài xế vỗ ngực nói: “Sao thế, cậu đi gặp bạn gái à?

“Ha ha, đúng vậy, sao chú biết?

“Nhìn dáng vẻ của cậu là biết.” – Tài xế nói.

Lục Nguyên cười ha ha, sau đó mở điện thoại ra xem giờ.

Đúng lúc nhìn thấy một đoạn video không biết ai gửi vào nhóm QQ của lớp.

“Mẹ kiếp, cái gì đây?

“Chuyện gì vậy? Tàn nhẫn quá.”

“Có chuyện gì vậy? Thật sự là quá đáng sợ, chuyện này xảy ra ở trong trường chúng ta sao? Nhìn qua rất giống quảng trường nỏ trong trường chúng ta vậy.” – Doãn Y nói.

“Đúng là trong trường chúng ta, kẻ đánh người là một tên nhà giàu rất lợi hại ở trường chúng ta, hình như tên là Phan Thụy Tường.” – Có người trả lời.

“Tại sao anh ta phải đánh một người đến chết như vậy, quá tàn nhẫn. Còn có cái tên to xác kia, đúng là quái vật, đánh người quá hung ác.”

“Ha ha, các cậu không biết sao, nghe nói kẻ bị đánh là người lái một chiếc taxi nghiền nát tất cả hoa hồng của Phan Thụy Tường lúc anh ta tỏ tình, trực tiếp phá tan nơi tỏ tình, khiến Phan Thụy Tường tỏ tình thất bại, Phan Thụy Tường dẫn theo đàn em tìm kiếm ngày đêm, tìm hơn một tuần liền, cuối cùng cũng tìm được tên đó, tất nhiên phải đánh đến chết rồi.”

“Bác tài.”

Đọc tới đây, trong lòng Lục Nguyên giật thót, đột nhiên kêu to.

“Sao thế chàng trai trẻ, đừng nóng vội nữa, cậu xem, tới sân bay rồi.” – Tài xế chỉ vào tòa nhà lớn phía trước.

“Cháu không đi nữa, chú quay đầu lại đi, đưa cháu quay về trường học.”