Tỷ Phú Trời Cho

Chương 133



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 133: Tìm kiếm toàn thành phố.

“Cho nên, là cô ngồi lên chai rượu vang, sau đó chai rượu đâm vào cơ thể cô khiến nơi đó của cô bị rách, đồng thời chảy nhiều máu như vậy phải không?”

Bác sĩ gật đầu: “Chuyện này không khác lắm với phán đoán của tôi. Bởi vì theo kinh nghiệm nhiều năm hành nghề y của tôi thì thứ có thể khiến nơi đó bị thương thành như vậy chỉ có thể là chai rượu mà thôi, chứ đàn ông không thể nào làm ra được.

Dựa theo như lời cô nói thì hôm qua cô và bạn trai không xảy ra quan hệ phải không?”

“Nói nhảm, lúc đó tôi đau muốn chết, sao có thể quan hệ được nữa?”

Trịnh Huyễn Nhã căm tức nói.

Trong lòng cô ta vô cùng buồn bực, mẹ nó, sao bà đây là đen đủi như vậy cơ chứ. Cơ hội ngàn năm có một trước mắt, cô ta có thể cá nước thân mật với Lục Nguyên nguyên một đêm, vậy mà kết quả lại xảy ra chuyện như thế.

Nếu lúc đó cô ta không vào phòng vệ sinh tắm là tốt rồi. Nhanh chóng làm một trận với cậu Lục luôn thì đâu có chuyện gì xảy ra.

Dù sao tác dụng của thuốc này cũng rất mạnh, lúc cô ta đang tắm trong phòng vệ sinh thì hiệu quả của thuốc trong người bắt đầu phát tác.

Lúc này hai mắt cậu Lục đỏ bừng, tâm trạng vô cùng hưng phấn. Cho nên khi nhìn thấy mấy cô người mẫu chân dài xuất hiện trên TV thì nhất thời không nhịn được, bày ra tư thế tiến công với cái TV.

Ôi trời, nói gì đi nữa cũng đã muộn rồi.

Tuy sau khi Trịnh Huyền Nhã bị chai rượu vang đâm cho một phát, trong lòng định chạy nhanh đến bệnh viện. Nhưng mưu kế trong lòng cô gái này rất nặng, suy nghĩ vừa lóe lên một cái thì lập tức chuyển sang tương kế tựu kế không đi bệnh viện nữa, chịu đựng cơn đau điếng người này, để máu cứ chảy ròng ròng như vậy.

Làm vậy thì ngày mai cô ta có thể lừa gạt Lục Nguyên là hai người đã xảy ra quan hệ rồi. Mà khi Lục Nguyên nhìn thấy máu chảy đầy trong đùi cô ta thì sẽ càng thêm đau lòng và áy náy.

Để đạt được hiệu quả đến mức đó, cô ta lại xé mở một bao cao su ra, ném vào trong thùng rác, tạo thành hiện trường giả.

Ngay cả Lý Lộ Lộ và Thẫm Tây cũng bị cô ta lừa gạt.

Tuy hai người đó là bạn của Trịnh Huyễn Nhãn, nhưng cô ta hiểu rõ, có một số chuyện càng ít người biết thì càng tốt.

Chuyện cô ta và cậu Lục không xảy ra quan hệ, tốt nhất chỉ mình cô ta biết là được.

Hơn nữa, Lý Lộ Lộ và Thầm Tây còn hiểu lầm rằng đêm qua Lục Nguyên và Trịnh Huyễn Nhã điên cuồng đến mức khiến cô ta kêu rất lớn.

Thế nhưng thật ra là do Trịnh Huyễn Nhã bị chai rượu đâm trúng nên mới kêu lên thảm thiết như vậy.

“Nào người đẹp, mời nằm xuống, tôi bôi thuốc cho cô.”

Bác sĩ đứng lên, ý bảo Trịnh Huyễn Nhã nằm trên giường mở hai chân ra.

Sau đó bác sĩ bắt đầu cởi quần.

*Ôi trời, ông làm gì vậy?” – Đột nhiên Trịnh Huyễn Nhã cảnh giác hỏi.

“Ha ha, đây là phương thuốc có một không hai của tôi đấy, bảo đảm cô sẽ mau chóng lành lại.” – Tên bác sĩ cười một cách đáng khinh.

“Lành mẹ nó chứ lành, ông có biết tôi là ai không hả, ba tôi là Trịnh Trạch Thiên đó.” – Trịnh Huyễn Nhã hung tàn tát cho tên bác sĩ đó một cái.

*Ơ, hóa ra là con gái của Tổng Giám đốc Trịnh, xin lỗi, thật sự xin lỗi.” – Gã đó sợ hãi nói. Trịnh Trạch Thiên là một kẻ có tiếng ở thành phố Kim Lăng này, ông ta là trùm bắt động sản, lấy địa Vị của người ta thì dư sức xử đẹp một bác sĩ như gã ta.

Vốn dĩ tên bác sĩ bỉ ổi này rất muốn nhìn thấy cảnh Trịnh Huyễn Nhã mở hai chân ra, sau đó định nhào vô làm một trận luôn, kết quả lại đụng phải bức tường lớn như thế.

Lúc rời khỏi bệnh viện, trong lòng Trịnh Huyễn Nhã hơi nôn nóng. Không biết cậu Lục đang ở đâu, còn Chu Doãn bên kia sao rồi, có phải đã bị Mã Thiếu chơi rồi không. Nếu bị chơi thật thì tốt rồi, nói không chừng Lục Nguyên sẽ ghét bỏ mà đá Chu Doãn, lúc đó cô ta có cơ hội rồi.

Nghĩ vậy, Trịnh Huyễn Nhã lập tức gọi cho Mã Thiếu.

Điện thoại reo hơn mười lần thì Mã Thiếu mới nhận điện thoại.

“Hì hì, Mã Thiếu, sao lâu như vậy mới nhắc máy thế, không phải là không đứng dậy nổi chứ? Thế nào, có phải hôm qua thoải mái lắm không hả?” – Tâm trạng Trịnh Huyễn Nhã rất tốt, cười hì hì nói.

“Tiêu rồi Huyễn Nhã, tiêu rồi, cô gái kia chết rồi. Không phải tôi làm đâu, đừng trách tôi, cô ta chết không phải lỗi của tôi.”

Giọng của Mã Thiếu vô cùng sợ hãi và yếu ớt, nghe có vẻ rất mệt mỏi. Xem ra tối qua sau khi Chu Doãn xảy ra chuyện thì e là gã ta không thể ngủ được.

“Chết rồi?” – Trịnh Huyễn Nhã cũng vô cùng sửng sốt: “Không phải là anh cho cô ta uống thuốc quá liều chứ, hay do chơi mạnh bạo quá làm cô ta chết rồi?”

Trịnh Huyễn Nhã biết cái tên Mã Thiếu này đam mê nhất là làm mấy chuyện đó với phụ nữ, đó là sở trường của gã ta.

Nói không chừng là do chơi không tốt, kê đơn quá liều nên Chu Doãn mới chết như vậy.

“Sao có thể, tôi còn chưa chạm vào cô ta nữa là. Chuyện là, cô ta đột nhiên tỉnh dậy, sau đó…”

Thế là Mã Thiếu kể lại chuyện đêm qua, đột nhiên Chu Doãn tỉnh dậy, sau đó chạy ra khỏi khách sạn rồi bị một chiếc xe chạy nhanh tông trúng với Trịnh Huyền Nhã.

“Ý anh là, anh cũng không nhìn coi cô ta có chết chưa mà đã bỏ chạy rồi?” – Trịnh Huyễn Nhã hỏi.

“Gặp chuyện như vậy thì chết chắc rồi. Do đường vắng nên chiếc xe kia chạy rất nhanh, tông văng ra cả mười mét, sao tôi dám chạy tới nhìn nữa chứ? Thấy chuyện như vậy thì tôi lập tức bỏ chạy, bây giờ đang ở trong biệt thự Đằng Vương. Ngay cả ra khỏi cửa tôi cũng không dám, Huyễn Nhã, cô nói xem tôi phải làm gì bây giờ?”

Mã Thiếu khóc nức nở nói, tuy mấy kẻ này là con nhà giàu, nhưng với những chuyện liên quan đến mạng người như thế này thì chắc chắn phải trả giá lớn rồi đây.

“Không sao đâu, cô ta là đứa nhà quê không cha không mẹ, trong nhà không có bối cảnh gì cả, chết thì chết thôi. Hơn nữa không phải bị anh đâm chết, anh sợ gì chứ? Nếu đến lúc đó anh bị điều tra thì anh cũng đừng có khai tôi ra đấy, đừng có nói là tôi giới thiệu cô ta cho anh, biết chưa?”

Trịnh Huyễn Nhã ngừng lại một chút, vừa uy hiếp vừa khuyên bảo: “Ba tôi vẫn có chút địa vị ở thành phố Kim lăng, nếu anh không khai tôi ra thì tôi có thể nhờ ba tôi móc nối quan hệ mà giúp anh. Hơn nữa nếu cảnh sát thật sự mò đến thì anh có thể nói là hai người các anh có tình cảm với nhau, hai bên tự nguyện. Nói là do Chu Doãn muốn tăng thêm hứng thú nên tự dùng thuốc, sau đó thì kích động nên chạy ra ngoài. Ba tôi sẽ giúp anh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Thế nhưng mấy ngày nay anh cứ trốn trong nhà đi, đừng có đi ra ngoài là được.”

_ Cúp điện thoại, tâm trạng của Trịnh Huyễn Nhã không hiểu sao lại rất tốt.

Ha ha, chuyện này tốt lắm, vậy mà con nhỏ Chu Doãn kia chết rồi, cái này gọi là chết không đối chứng.

Xem ra ông trời cũng muốn giúp cô ta.

Sau khi cúp điện thoại của Mã Thiếu thì Trịnh Huyễn Nhã gọi cho ba của mình.

“Ba, con muốn về nhà một chuyến, có chuyện con cần nói với ba đây.” – Trịnh Huyễn Nhã biết, nếu cảnh sát điều tra thì thế nào cũng sẽ rờ đến Mã Thiếu. Trước hết cô ta về nhà hỏi ba có quan hệ với cảnh sát hay tòa án gì không, đến lúc đó thế nào cũng có tác dụng.

“Con gái, hôm nay là con khoan hãy về đã, ba có việc phải làm rồi.” – Trịnh Trạch Thiên nói.

*Ơ, ba à, hôm nay là cuối tuần mà, không phải cuối tuần ba hay ở cùng với con sao?” – Trịnh Huyễn Nhã làm nũng nói: “Hơn nữa, ba còn là người có máu mặt ở ngành bát động sản này, có chuyện gì thì có thể giao hết cho cấp dưới làm mà.”

“Chuyện này khác con ơi, hôm nay ba nhận được thông báo của ông Thẩm, bạn gái của cậu chủ gia tộc ông ấy mắt tích rồi.

Con cũng biết đó, ông Thẩm chính là thần tài của chúng ta, bình thường không có chuyện gì ba còn phải đi lấy lòng người ta, huống chỉ hôm nay ông có có việc nhờ ba làm. Đương nhiên ba không thể chậm trễ được rồi. Bây giờ chỉ sợ những người có quyền có thế ở thành phố Kim Lăng này đều muốn được ông Thâm nhờ vả đấy. Ba muốn ra ngoài điều tra cô gái mất tích kia, hy vọng sẽ là người đầu tiên tìm được manh mối. Vậy nên đêm nay con khoan hãy về đã.”

“Vâng, con biết rồi.”

Trịnh Huyễn Nhã cúp điện thoại, tim trong lòng ngực không khỏi đập loạn nhịp.

Cậu chủ của gia tộc kia không cần nói nữa, chắc chắn là Lục Nguyên.

Thật không ngờ ngay cả ông Thẩm cũng là thành viên của gia tộc anh Ấy, nhà họ Lục này lớn mạnh tới cỡ nào vậy.

Qua miệng của Trịnh Trạch Thiên thì Trịnh Huyễn Nhã cũng biết một chút về ông Thẩm này, người này tên là Thằm Vạn Quán, có thể nói là một thương nhân có tiếng nhất thành phố Kim Lăng này.

Hơn nữa người này không chỉ làm ăn không thôi mà còn qua lại với không ít bang hội lớn.

Bây giờ trong lòng Trịnh Huyễn Nhã cũng có lo lắng.

Không ngờ Lục Nguyên vì muốn tìm Chu Doãn mà khiến cả thành phố Kim Lăng này náo loạn cả lên.

Cô ta hơi sợ hãi, có phải cô ta xem nhẹ tình yêu Lục Nguyên dành cho Chu Doãn rồi không?

Lúc này, ở Mai Lâm Tiểu Trúc.

Chủ xe nghe là cậu chủ của gia tộc người ta đến đây thì cũng không dám nói gì thêm, bèn lái xe rời đi.

Lúc này, trong phòng khách Mai Lâm Tiểu Trúc.

Lục Nguyên nôn nóng bất an đi qua đi lại, trên tắm thảm lông dê cao quý không hề phát ra một tiếng động nào.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Một người đàn ông trung niên mặt hình chữ quốc đi đến, đúng là Giang Nam Xuân.

“Cậu Ba, tôi đã phái người điều tra ở cửa khẩu sân bay. Đúng thật là cô Chu đã bị một chiếc xe chở đỉi, chúng tôi theo dõi thì nhìn thấy đó là một chiếc ô tô màu trắng mang biển số Su axxxx sản xuất năm 2017. Đây là chiếc BMW 5 Series Elite Edition, chủ xe tên Mã Bân ở tiểu khu Đằng Vương Các, chúng tôi đã phái người qua đó rồi.”

Giang Nam Xuân cung kính báo cáo với Lục Nguyên.

“Không báo cảnh sát chứ?” Lục Nguyên hỏi.

“Không có thưa cậu Ba, gia tộc chúng ta làm việc rất hiệu quả, hơn nữa chắc chắn sẽ không có người nào dám cản trở.” – Giang Nam Xuân cung kính nói.

“Cậu Ba, cậu yên tâm đi, nhất định cô Chu không có chuyện gì đâu.”

Giang Nam Xuân nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của Lục Nguyên, trong lòng ông ta cũng không biết có cảm giác gì nữa.

Cả đời ông ta mang ơn cậu Ba, là cậu Ba đã giúp ông ta ở lại bên Đội trưởng, là cậu Ba đã giúp ông ta có thể làm việc cho gia tộc một lần nữa.

Ông ta cũng có một chút cảm kích Chu Doãn nữa.

Dù sao lúc ấy Chu Doãn gặp chuyện không may ở thành phố Kim Lăng, địa bàn của Sở Giang Nam, Giang Nam Xuân ông không thể thoát khỏi trách nhiệm được. Nếu là cô gái khác có lẽ đã trách tội ông ta rồi, nhưng Chu Doãn thì không.

“Ừ, ông ra ngoài đi.” – Lục Nguyên phát tay.

“Đúng rồi cậu Ba, ở sân bay chúng tôi còn phát hiện một quyển nhật ký rơi dưới đất, hẳn là của cô Chu.”

Nói xong, Giang Nam Xuân trình lên một quyển sổ đã hơi ố vàng.