Tỷ Phú Trời Cho

Chương 32



Chương 32: Có thể ngồi xe của cậu không

Lúc này, vẻ mặt nhân viên bãi đỗ xe rất kích động, vội vàng chạy nhanh đến trước mặt bọn người Điền Khôn.

“Này, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại đụng trúng chiếc xe này cơ chứ?”

Toàn bộ lực chú ý của nhân viên đều tập trung trên thân chiếc G500, không để ý đến Lục Nguyên và Phong Linh đang sóng vai rời khỏi đó.

Dù sao lúc đến chỉ có một mình Lục Nguyên, giờ lại có thêm Phong Linh đi cùng nên nhân viên bãi đỗ xe cũng không để ý đến.

“Chú, tôi xin lỗi, xin lỗi.” – Điền Khôn nói.

“Nói xin lỗi cái rắm, cậu không biết chiếc xe này đắt như thế nào à?” – Vẻ mặt nhân viên vô cùng khó coi, tuy không phải xe của anh ta, nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra ở bãi đỗ xe của mình.

Hơn nữa, dù chủ xe không trách tội thì anh ta cũng phải đi lấy lòng người ta.

Cho nên đối với mấy người Bạch Nhiễm và Điền Khôn, trong lòng nhân viên vô cùng căm giận.

“Mấy người, một đứa cũng đừng hòng chạy. Thành thật đứng một bên cho tôi.” Nhân viên bãi đỗ xe chỉ vào bọn họ, vẻ mặt hung ác nói.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, người nhân viên này cũng chỉ có thể giữ bọn họ lại, chờ chủ nhân của chiếc xe đến giải quyết.

“Hai người bọn họ cũng đi cùng chúng tôi.” – Bạch Nhiễm đột nhiên chỉ tay vào Lục Nguyên và Phong Linh đang rời đi.

Lúc này Bạch Nhiễm cảm thấy không hài lòng với Phong Linh, dù cô là bạn thân của mình cũng vậy.

Đúng vậy, vốn dĩ Bạch Nhiễm định giới thiệu Phong Linh cho Điền Khôn, nếu hai người bọn họ thành đôi thì sẽ có công lao của cô ta. Thế nhưng Phong Linh chẳng những hờ hững với Điền Khôn, mà còn có quan hệ mập mờ với cái tên Lục Nguyên thấp kém kia nữa.

Tất nhiên Bạch Nhiễm chưa từng thích Lục Nguyên.

Cho nên nhìn nhân viên bãi đỗ xe giận dữ, cô ta lập tức bán đứng Lục Nguyên và Phong Linh.

Hừ, chờ chủ nhân của chiếc xe này đến, các người cũng phải chịu trách nhiệm cùng.

Một câu này rất đúng lúc nhắc nhở người nhân viên kia.

“Này hai người kia. Đừng có chạy Đứng lại cho tôi.”

Anh ta hô to về phía Lục Nguyên và Phong Linh.

Lúc này anh nhân viên cũng nhận ra, vừa nãy anh ta nhìn thấy hai người Lục Nguyên và Phong Linh hình như đang nói chuyện với đám người này, nên càng chắc chắn bọn họ chung một tụ.

“Lục Nguyên, đứng lại.”

*Ê, Lục Nguyên, cậu đừng có đi.”

Mọi người cũng hùa theo hô to.

Con người chính là như vậy.

Bản thân mình bị gì thì cũng muốn kéo người khác xuống nước cùng.

Dù kéo người khác xuống theo cũng không giúp ích được gì, nhưng dường như làm vậy thì trong lòng họ cũng được cân bằng hơn rất nhiều.

“Tiêu rồi, Lục Nguyên, chạy mau. Nếu bị chú ấy đuồi kịp, lại kêu chúng ta chịu trách nhiệm không chừng.”

Phong Linh vừa quay đầu lại nhìn thấy anh nhân viên đang đuổi theo, hình như cô cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, lập tức kéo Lục Nguyên chạy như bay.

Trong lòng Lục Nguyên cười thầm, dù sao đi nữa được Phong Linh nắm tay, anh dường như cảm nhận được một sức lực nhẹ nhàng mềm mại đang kéo mình, thế là không tự chủ cùng chạy với Phong Linh.

“Các người đuỏi theo cho tôi. Nhất định phải tóm được bọn họ, một đứa cũng không để thoát.” – Nhân viên bãi đỗ xe hô to với đám người Bạch Nhiễm.

Không cần anh ta nói, đám người Tôn Giam và Điền Khôn đã bắt mãn với Lục Nguyên từ lâu, lúc này chắc chắn chủ động ngăn Lục Nguyên lại.

Vì thế xảy ra cảnh tượng nhân viên bãi đỗ xe dẫn theo một đám người đuổi theo, Phong Linh và Lục Nguyên cắm đầu chạy về phía trước.

Không biết tại sao Lục Nguyên lại có suy nghĩ, mình và Phong Linh là một đôi nam nữ đang chạy trốn trong lâu đài ma quỷ, sau lưng là một đám yêu quái đang đuổi theo.

Dường như trong khoảnh khắc này, vận mệnh giữa anh và Phong Linh đã buộc chặt vào nhau rồi.

Thật sự có cảm giác cùng chung hoạn nạn mà.

Thật ra đối với Phong Linh mà nói, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn. Dù sao cô cũng không biết chủ nhân chiếc G500 là Lục Nguyên. Cô chỉ muốn lôi kéo Lục Nguyên trốn thoát đám người đang đuổi theo phía sau thôi.

“Đứng lại, đứng lại.”

Rốt cuộc Lục Nguyên và Phong Linh cũng bị tóm.

Dù sao anh chàng nhân viên đó cũng dốc hết sức đuổi theo, mà Phong Linh lại là con gái, chạy không nhanh được.

“Thằng nhóc kia, còn dám chạy à. Cậu cho là mình chạy thoát được hả?” – Anh ta tóm bả vai Lục Nguyên, dùng sức vặn ra sau.

Điền Khôn, Tôn Giam, Bạch Nhiễm và đám người Vương Đại Lục cười lạnh nhìn Lục Nguyên, cái tên thấp kém này, chắc trong lòng bị dọa sợ rồi.

Kẻ vui sướng khi người gặp họa nhát là Bạch Nhiễm, vừa nãy kêu cậu ởi thì cậu không đi, giờ hay chưa, bị tóm lại rồi.

Sau đó anh nhân viên ngắn người ra.

Tuy chỉ gặp qua Lục Nguyên một lần, nhưng anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc đối với Lục Nguyên, dù sao người ta mặc quần áo cũ nát lại lái chiếc xe hơn ba trăm vạn thì ai mà quên được chứ.

[email protected])GaU,CHU là (12/Ca0/2”

“Ôi trời.” – Lục Nguyên thở dài, ông trời đúng là đùa với anh mà, anh tốn bao nhiêu tâm sức đề không bị lộ, mà bây giờ lại thành ra như thế này đây.

“Cậu chủ, thật xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa rồi tôi nhận làm người, tôi nghĩ cậu là… nghĩ cậu là..” – Nhân viên bãi đỗ xe vội vàng sợ hãi nói.

“Chú à, sao chú lại nói xin lỗi. Chú không nhận lầm đâu, cậu ta chính là người đi cùng bọn tôi.” – Bạch Nhiễm hơi hoang mang, nhất thời không để ý đến cách xưng hô của nhân viên, cũng không hiểu ý tứ của anh ta, tưởng rằng người nhân viên này cho rằng Lục Nguyên không phải đồng bọn của mình.

Đương nhiên không ai để ý cô ta.

“Cậu chủ, chìa khóa của cậu, với cả xe của cậu…” – Nhân viên bãi đỗ xe cung kính đưa chìa khóa cho Lục Nguyên, còn muốn nói thêm gì đó nữa.

Lục Nguyên khoát tay, chuyện này anh biết rõ hơn nhân viên bãi đỗ xe: “Chuyện của chú xong rồi, chú có thể đi.”

Ơ? Nhân viên sửng sốt, mình, mình có thể rời đi à2 Cậu chủ sẽ không trách anh ta không nhận ra mình chứ?

“Không sao đâu chú, không còn việc của chú nữa rồi, chú mau đi đi, trên người tôi không mang tiền, không thể gửi chú tiền típ được.” – Lục Nguyên cười cười nói.

Lúc này nhân viên mới tin tưởng Lục Nguyên nói thật.

Lục Nguyên cũng không trách anh ta, trong lòng thầm may mắn không thôi, sao còn dám đòi tiền típ nữa chứ, anh ta vô cùng cảm tạ luôn ây.

Nhân viên bãi đỗ xe đi rồi.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Lục Nguyên.

“Lục Nguyên, chiếc xe kia là…là của cậu hả?” – Bạch Nhiễm không thể tin được, lúc này cả đám hơi hoang mang nhẹ, trong đầu không thể liên hệ Lục Nguyên với chiếc xe đắt tiền kia một chỗ được.

Nhưng mà, tất cả chuyện này đều bày ra trước mắt bọn họ…

Lục Nguyên không trả lời, bóp nhẹ điều khiển trên chìa khóa, chiếc xe đang đậu cách đó không xa vang lên hai tiếng, mọi thứ không còn gì để nghi ngờ nữa.

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, các cậu đi đi, nên đi ca hát thì đi, nên đi chơi thì đi, vậy mà các cậu cố tình không đi.”

– Lục Nguyên nói xong câu đó thì im lặng, lập tức đi đến bên chiếc G500, mở cửa nhảy vào.

“Không trách được vừa rồi chúng ta ăn cơm xong Lục Nguyên không chịu đi, hóa ra là xe cậu ta còn ở đây.”

“Vốn dĩ cậu ta có thể lái xe chở chúng ta, nhưng không, thật khiêm tốn mà.”

“Đúng vậy, hơn nữa vừa rồi Điền Khôn đụng phải xe cậu ta, qua một hồi lâu Lục Nguyên mới đến đây mà.

Không phải cậu ta đến hóng chuyện, mà chờ chúng ta đi rồi mới quay lại đây lấy xe.”

“Đúng đúng, nếu không phải Điền Khôn đụng phải xe cậu ta thì chúng ta đã sớm đi rồi. Chậc chậc, lái chiếc xe khủng như thế nhưng lại khiêm tốn thật.”

“Phải phải, còn nữa, lúc ăn cơm không phải Điền Khôn nói cậu ta tìm vị trí đậu xe nên mới tới muộn sao? Lúc ấy Lục Nguyên còn hỏi lại có phải ở bãi đỗ xe không có nhân viên hay không.”

“Này, cậu còn dám nói, lúc đó cậu còn nói Lục Nguyên không có kiến thức đấy.”

“Ôi, đều là tớ miệng thối, suy nghĩ cả buổi, người ta mua chiếc xe mấy trăm vạn, đương nhiên có nhân viên của bãi đỗ xe lo rồi, là do kiến thức của chúng ta hạn hẹp, không hiểu thế giới của người giàu.”

“Cơ mà cũng ghê gớm thật, Lục Nguyên gia nhập câu lạc bộ tennis nhiều năm rồi, không phải vẫn mang bộ dạng tháp kém hay sao?”

Vài người trong câu lạc bộ tennis nhìn bóng dáng Lục Nguyên, nhỏ giọng bàn tán.

Chuyện này như vả vào mặt bọn họ vậy.

Đương nhiên người bị vả nhiều nhất là Bạch Nhiễm.

Lúc này não Bạch Nhiễm không thẻ xử lý được tin tức động trời này, cô ta im lặng không biết nên nói gì.

Cô ta trợn mắt nhìn Lục Nguyên mở cửa chiếc Mercedes đắt đỏ đó.

SE Nên Kèn xe vang lên, ý nói Tôn Giam và Điền Khôn đang cản đường, hai người bọn họ hốt hoảng nhảy sang một bên.

Chiếc Mercedes vững vàng đậu bên cạnh Phong Linh, Lục Nguyên hạ cửa sổ xuống.

“Phong Linh, lên xe đi, tôi đưa cậu về trường học.” – Lục Nguyên mỉm cười nói.

“Được.” – Thật ra Phong Linh bình tĩnh hơn nhiều, cơ mà nhìn thấy ánh mắt Lục Nguyên như thế thì có hơi Vui mừng.

Lục Nguyên tận tình mở cửa ghế phó lái cho cô, tựa như Dương Mẫn mở cửa mình hồi lúc sáng.

“Linh Linh, không phải cậu nói thích ngồi phương tiện công cộng hơn ngồi xe sang sao?” – Bạch Nhiễm ghen tị nói.

“Hả?” – Phong Linh cười cười: “Đúng vậy, thế nhưng cũng có ngoại lệ, tớ thích ngồi xe sang do Lục Nguyên lái thôi.”

Nói xong Phong Linh cũng ngồi vào.

Dường như Bạch Nhiễm chưa từ bỏ ý định, đột nhiên nói với Lục Nguyên: “Lục Nguyên, có thể chở tôi một đoạn không?”

“Không phải cậu đi ca hát à?” – Lục Nguyên nói.

“Tôi không đi nữa.” – Bạch Nhiễm nghe vậy vội vàng nói.

Đúng vậy, ai còn muốn đi ca hát với bọn Tôn Giam, Điền Khôn nữa chứ.

Nếu cô ta có thể ngồi trên chiếc xe hơn ba trăm vạn này, chụp vài tắm ảnh tự sướng, chậc chậc, gửi bạn bè xem cho tụi nó lóa mắt.

Hơn nữa, cô ta có thể tâm sự với Lục Nguyên.

Không nghĩ tới cậu ta che giấu sâu thật.

“À, tôi thấy hay là thôi đi.” – Lục Nguyên đột nhiên cười nói: “Xe của tôi không có hệ thống ghế sưởi ấm như BMW, ngồi không thoải mái đâu, cậu vẫn nên ngồi xe của Điền Khôn đi.”

Nói xong, Lục Nguyên không thèm để ý tới Bạch Nhiễm nữa, đóng cửa xe, giãm mạnh chân ga, hệ thống động cơ mạnh mẽ rú lên, chiếc Mercedes Benz G500 ngầu lòi phóng đi.

Bạch Nhiễm cũng vội lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh đuôi xe.