Tỷ Phú Trời Cho

Chương 44



Chương 44: Cuộc gọi từ ông Hùng.

Lúc này Chu Doãn thay quần áo xong bước ra.

Cô mặc bộ âu phục thường ngày vừa rồi lên người, phía dưới là một chiếc quần ống côn màu xám đậm phẳng phiu, để lộ mắt cá chân trắng như tuyết, nhỏ nhắn, yêu kiều, mang thêm đôi giày da nhỏ màu nâu được Lục Nguyên chọn.

Toàn thân như được ánh hào quang rực rỡ vây quanh, trông rất tươi tắn.

“Đẹp không?” – Chu Doãn còn hơi thiếu tự tin, dù sao cô đã quen với việc làm một cô bé lọ lem.

“Thật xinh đẹp.” – Lục Nguyên nói lắm bẩm.

Hai người rời khỏi thành phố Chung Ngô, chuẩn bị quay về trường.

Lục Nguyên vốn định đón taxi, nhưng Chu Doãn lại kiên quyết muốn ngồi xe buýt: “Taxi đắt lắm, bọn mình ngồi xe buýt đi. Còn nữa, tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu.”

Lục Nguyên cũng không nói gì, Chu Doãn nói muốn trả thì cứ để cô ấy nói đi, đến lúc đó mình không nhận là được.

Ngay lúc hai người đang ngồi ở trạm chờ xe buýt.

Một chiếc Passat tạt ngang qua trước trạm xe buýt, đằng sau cửa kính xe, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lục Nguyên và Chu Doãn, chủ nhân của ánh mắt, đang thầm cười nhạt trong lòng, ha ha, Lục Nguyên, giả bộ gượng gạo thế mà xứng với tôi? Tiền đoạt giải lần này chắc xài hết sạch rồi chứ gì, nghèo đến nỗi phải ngồi xe buýt, ha ha.

Tốt thôi, tôi sẽ chống mắt lên xem tương lai các người ra sao?

Coi thử sau này anh lấy đâu ra tiền cho bông hoa ở cạnh anh đây.

Chờ đến khi anh bị đá đi, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đến bên cạnh “an ủi” anh, ha ha.

Lại nói, hai người Lục Nguyên và Chu Doãn xuống xe trước cổng trường học.

Ban đầu Lục Nguyên định dẫn Chu Doãn đi siêu thị mua thêm ít đồ dùng, Chu Doãn vừa chuyển đến biệt thự, đương nhiên cần phải mua một số nhu yếu phẩm hằng ngày.

Nhưng đang trong lúc chờ, điện thoại di động của Lục Nguyên đột nhiên reo lên.

“Alo, ông Hùng?”

“Cậu Ba, trường đại học Kim Lăng các cậu hôm nay sẽ có một buổi dạ tiệc, được tổ chức tại đại sảnh của tòa nhà Cần Thư, người tham gia đều là các sinh viên có gia cảnh khá giả, còn có một số con em nhà giàu sang, gia tộc hy vọng cậu có thể đến tham dự.” – Ông Hùng nói.

“Hả, cháu không muốn đi.” – Lục Nguyên thật lòng không muốn tham gia cái dạ tiệc bỏ đi đấy, càng có nhiều sinh viên gia cảnh tốt, Lục Nguyên càng không muốn đi.

Bởi vì, hiện tại đang giả vờ trước quá nhiều người, nhất là chỉ có chút tiền.

“Cậu chủ, không đi không được đâu, coi như là bài kiểm tra đánh giá của gia tộc đi.” – Dường như ông Hùng đã sớm đoán được Lục Nguyên sẽ nói vậy, cho nên lập tức thuyết phục.

“Không thành vấn đề, cứ coi như tôi trượt bài kiểm tra lần này đi.” – Lục Nguyên không hề để trong lòng.

“Cậu Ba, cậu…”

Ông Hùng bị Lục Nguyên chặn họng cũng không biết nên nói thế nào nữa, ông nhìn Lục Nguyên khôn lớn, hiểu rõ Lục Nguyên, cậu Ba không giống với mấy cô cậu chủ khác trong gia tộc.

Gia tộc đã tồn tại trên thế giới này lâu lắm rồi, từ thời xa xưa đã luôn được duy trì và gìn giữ cho đến tận bây giờ.

Cho nên, trước đến nay vẫn lưu truyền một bộ gia quy và phương thức giáo dục hoàn chỉnh.

Con cháu sẽ dựa vào đó tiền hành che giấu thân phận và trải nghiệm khoảng thời gian nghèo khó.

Đám con cháu khác, trên cơ bản đều liên tục kêu khổ, chỉ hận không thể nhanh chóng chấm dứt, có trường hợp còn không chịu nổi, cầu xin gia tộc kết thúc rèn luyện.

Chỉ có cậu Ba, chẳng những không có cảm giác gì với kiểu rèn luyện trải nghiệm nghèo khó này, hình như còn rất hưởng thụ, luôn vui vẻ đón nhận.

Về bài kiểm tra của gia tộc, thật lòng mà nói cũng rất quan trọng, xét cho cùng còn liên quan đến địa vị tương lai của con cháu trong gia tộc.

Nhưng mà cậu Ba vẫn vậy, không để trong lòng.

Lục Nguyên không có vấn đề, ông Hùng rất quan tâm đến Lục Nguyên, dĩ nhiên là có vấn đè.

“Cậu Ba, bài kiểm tra của gia tộc rất quan trọng, liên quan đến việc cậu có thể thừa kế vị trí nào trong tương lai, còn có quan hệ với…”

“Được rồi, ông Hùng, cháu đi là được mà.”

Lục Nguyên biết chắc ông Hùng lại sắp thao thao bát tuyệt dặn đi dặn lại mấy lời dạy bảo.

“Ha ha, tốt, cậu Ba, đoạn tin nhắn mời đã gửi vào di động của cậu rồi. Đúng rồi cậu Ba, tham gia dạ tiệc có thể mang theo bạn gái, có muốn tôi giúp cậu tìm một cô gái có khí chất cao quý, cử chỉ ưu nhã hay không?”

“Cài này không cần đâu, ông Hùng.” – Lục Nguyên nhìn sang Chu Doãn bên cạnh, cúp điện thoại.

“Đi, Chu Doãn, đưa cậu đến nơi này.”

Lục Nguyên quan sát bộ trang phục sáng sủa trên người Chu Doãn, thật đúng dịp, mới mua quần áo thì nhận được điện thoại từ ông Hùng, Chu Doãn ăn mặc kiểu này dự tiệc thật quá thích hợp.

Tòa nhà Cần Thư là nhà sinh hoạt ở đại học Kim Lăng.

Đại sảnh dưới lầu một của tòa nhà Cần Thư có thể chứa hơn mười ngàn người, đồng thời còn tổ chức được nhiều hoạt động.

Buổi dạ tiệc hôm nay diễn ra tại đại sảnh của tòa nhà Cần Thư.

Đương nhiên không phải ai cũng được tham dự, kiểm soát viên đứng ở cửa, chỉ những người có thư mời và tin nhắn mời mới được phép vào trong.

Lúc này trước cửa đã đứng thành hàng dài, theo thứ tự bước vào.

Hầu hết sinh viên đều mặc quần áo chỉnh chu, đeo đồng hồ ni tiếng, mang giày hiệu, tóm lại người tham gia đều có gia cảnh khá giả.

Chỉ có điều khi thấy Lục Nguyên và Chu Doãn bước vào, không ít người phút chốc quay đầu khinh thường.

“Mau nhìn kìa, hai người họ là một đôi tình nhân?”

“Ôi trời, nữ bạch phú mĩ, còn nam chỉ đơn thuần là một thằng vô dụng.”

“Trời ơi, cô nàng đó rõ ràng là một tiểu thư nhà giàu, cuối cùng lại nhìn trúng thằng nhà quê bên cạnh.”

“Mẹ kiếp, tức muốn hộc máu.”

Thấy Lục Nguyên và Chu Doãn đi cùng nhau, mọi người bàn tán sôi nổi, ngắm ngầm cảm thấy tò mò.

Sau khi vào đại sảnh, bên trong có không ít người, sân bãi được bài trí hoàn toàn mới, sân khấu ở sâu bên trong, nhân viên làm việc vẫn bận rộn điều chỉnh âm hưởng của nhạc cụ và trang trí sân khấu.

Trong đại sảnh có mấy chục cái bàn lớn, trên mỗi bàn cũng bày chút đồ ăn vặt và thức uống.

Người bước vào đều tự nhiên ngồi quanh bàn.

Vừa ăn vặt vừa chờ dạ hội bắt đầu.

“Lần này không lỗ nhỉ, vẫn có ăn, Chu Doãn lại đây.” – Thấy có đồ ăn, Lục Nguyên cảm thấy đây là dạ tiệc duy nhát đáng để tham dự.

Hai người vừa ngồi xuống chưa được bao lâu.

“Ơ, cậu là…” – Lúc này, một nữ sinh ăn mặc trông rất thời thượng ngồi xuống bên cạnh Chu Doãn, quan sát Chu Doãn máy hồi, gần như không dám thừa nhận, cuối cùng, mới kinh ngạc hỏi: “Chu Doãn?”

“Triệu Yến, cậu cũng tới sao?”

Thấy Triệu Yến, Chu Doãn tỏ ra rất vui vẻ, suy cho cùng lại gặp được người quen mà.

Chỉ là, Triệu Yến thì không vui mừng như Chu Doãn, ánh mắt cô dán chặt vào bộ quần áo Chu Doãn mặc trên người, không nhịn được sờ thử, sau đó Triệu Yến đột nhiên trợn to mắt: “Chu Doãn, bộ đồ cậu mặc là mua ở Cầm Phường Lục Bộ?”

“Ừ, đúng vậy, đẹp không?”

Con gái ai mà chẳng thích đẹp, Chu Doãn mặc bộ đồ này cảm thấy rất tự tin, vui vẻ, nên không nhịn được hỏi.

“Ha ha, đẹp.” – Mặc dù Triệu Yến nói Vậy, nhưng trong mắt vẫn loáng thoáng chút ghen tị.

“Cái này, là cậu mua?”

Triệu Yến không kìm được hỏi.

“Không phải, bạn mua cho tôi.” – Chu Doãn cười cười, đáp lời.

Lục Nguyên phát hiện, từ sau khi mặc bộ quần áo này Chu Doãn có vẻ thích cười hơn trước kia.

Chà, xem ra tự mua quần áo, còn mua đúng bộ đáng giá.

“ừ”

Triệu Yến gật đầu, nhưng trong lòng lại càng ghen tị hơn.

Quần áo ở Cầm Phường Lục Bộ, bất cứ món nào cũng có giá trên một ngàn đấy.

Có thể mua cho Chu Doãn quần áo ở Cầm Phường Lục Bộ, chẳng lẽ Chu Doãn câu được con nhà giàu nào sao?

“Vậy bạn cậu đâu, anh ta không tới à?” – Triệu Yến thầm ghen tị, ngẳng đầu nhìn khắp nơi, muốn xem thử con em nhà giàu bị Chu Doãn câu được, rốt cuộc là người thế nào.

“À, là cậu ấy.” – Chu Doãn vừa nói, vừa nhích lại gần Lục Nguyên.

Triệu Yến thoáng chốc ngây ngắn, chính là nam sinh vô dụng nghèo rách này?

Khó trách cô ta không tưởng tượng nổi, mặc dù Lục Nguyên vẫn ngồi bên cạnh Chu Doãn, nhưng Triệu Yến quả thật không thể ướm bọn họ vào chung một chỗ.

Thằng vô dụng này, nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể mua nỗi trang phục ở Cầm Phường Lục Bộ.

“Lục Nguyên, đây là bạn đồng hương của tôi, Triệu Yến, là sinh viên ở học viện kinh tế, hai chúng tôi ở cùng quê nên biết nhau, có thể nói là cùng huyện luôn đấy.”

Chu Doãn không suy nghĩ nhiều, thoải mái giới thiệu.

“Ừ, chào cậu.” – Lục Nguyên mở lời.

“Chào cậu, cậu tên gì2” – Tuy rằng Triệu Yến liếc qua, hơi xem thường Lục Nguyên, nhưng chưa có hiểu biết gì về Lục Nguyên, Triệu Yến không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chu Doãn vừa định giới thiệu.

“Nó hả, nó tên Lục Nguyên.”

Ngay lúc đó, bỗng nhiên có người chen ngang lời Chu Doãn.

Lục Nguyên ngắng đầu nhìn lên, nam sinh đứng trước mắt mặc một chiếc áo khoác denim sáng bóng, quần harem cạp trễ, dáng vẻ trông khinh khỉnh.

Mang gương mặt khinh bỉ nhìn Lục Nguyên.

“Lý Hoành Phi?”

Lục Nguyên không ngờ mình cũng gặp phải người quen, Lý Hoành Phi trong lớp chính là anh Phi, “Cậu ấm hung ác ở Kim Lăng” trong buổi phát sóng trực tiếp lần trước của Doãn Y.

Bên cạnh Lý Hoành Phi còn có mấy đàn em bợ đít luôn đi theo gã, Hoàng Hoành và Đàm Lỗi, đều học cùng lớp với Lục Nguyên.

“Cục cưng, sao giờ này anh mới đến, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Thấy Lý Hoành Phi, Triệu Yến đột nhiên cất giọng nũng nịu nhào vào ngực gã, hôn cái chụt lên má Lý Hoành Phi.

Trông có vẻ nóng lòng muốn ân ái.

“Thằng này, tên Lục Nguyên.”

Lý Hoành Phi vuốt mông Triệu Yến, ôm Triệu Yến ngồi xuống.

“Là một thằng thất bại nguyên chất 24K trong lớp chúng ta, cả lớp không ai vô dụng hơn nó, em nhìn bộ đồ của nó đi, sợ rằng nó mặc từ thuở lọt lòng đấy, còn bẩn với nát hơn cả cái ghẻ lau trong ký túc xá bọn anh.”

Lý Hoành Phi bắt chéo hai chân, chẳng kiêng nể gì chửi Lục Nguyên bản thỉu.

XI.

Triệu Yến khoa trương bật cười: “Cục cưng, anh hài quá đi.”

Triệu Yến cười, tất nhiên có một phần là cố ý, cô ta vừa nhìn thấy quần áo Chu Doãn mặc còn xịn hơn mình, buồn bực ghen tị trong lòng vẫn chưa được trút bỏ.

Sau đó còn nghe nói là Lục Nguyên mua cho cô, mặc dù trông Lục Nguyên rách rưới, nhưng Triệu Yến hoài nghi Lục Nguyên giả heo ăn thịt hổ, chốc lát không dám xem thường, tưởng rằng con nhà giàu giả vờ nghèo.

Trong lòng đương nhiên vẫn ghen tị với Chu Doãn có thể câu được kẻ có tiền như vậy.

Bây giờ, Lý Hoành Phi đến bóc trần Lục Nguyên sạch sẽ, lòng ghen tị vừa rồi của Triệu Yến mới được thả ra, đối với cô ta, đó cũng coi như trút giận.

Dĩ nhiên là cười hơi lớn.

“Ơ kìa, Lục Nguyên, sao mày không đi nhặt rác, chạy ra đây làm gì?” – Đàm Lỗi là đàn em của Lý Hoành Phi, ỷ có Lý Hoành Phi che chở, bình thường ở trong lớp rất phách lối, vốn dĩ chẳng xem Lục Nguyên ra gì.

“Ha ha, mọi người không biết, thằng nhóc này còn nhặt rác trong trường đấy, có lần trong tiết quản lý, bọn tôi chính mắt nhìn thấy thằng nhóc này xách theo cái bọc ni lon màu đen to đùng, cột chặt để trong phòng học, hết giờ còn xách về, y hệt bảo bối.” – Hoàng Hoành nối gót a dua.

“Thật hả, ha ha ha.” – Lần này Triệu Yến cười run cả người.

Tiếng cười đầy sảng khoái.

“Nhưng mà, anh yêu, người ta còn mua quần áo hàng hiệu đắt tiền cho bạn gái kìa, anh xem, người ta đúng là cưng chiều bạn gái, anh chưa thương em tới vậy đâu.” – Triệu Yến nói với Lý Hoành Phi một lời hai nghĩa, chỉ vào Chu Doãn.

“Ò? Đây là bạn gái của thằng Lục Nguyên thảm hại?” – Lý Hoành Phi nhìn Chu Doãn, bất giác ngắn ngơ, ngay sau đó ánh mắt hiện lên vẻ ghen tị và tức giận.

Một thằng nhóc nghèo kiết xác, cái loại lóc chóc như nó sao vận khí lại tốt đến vậy, đoạn thời gian trước còn cua được Lý Mộng Dao, bây giờ lại hốt thêm một nữ sinh thanh tú rạng rỡ thế này?

Lý Hoành Phi ghen tị đến ngứa chân răng, một công tử nhà giàu như mình còn chưa cua được cô em đoan chính như vậy.

“Ha ha, nó mua quần áo đắt tiền? Nó cưng chiều bạn gái? Hề hề, đúng là thằng đần.”

Lý Hoành Phi không hề sợ Lục Nguyên, há mồm chửi liên tục. Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là thằng thất bại, ông đây văng tục thì thế nào: “Thằng nhóc nghèo hèn này, cơm ăn còn không đủ no, lấy đâu ra tiền mua quần áo mắc như vậy, anh đoán chắc là kiếm được từ con đường bất chính, tiền này nói không chừng bản thỉu, chẳng sạch sẽ gì đâu. Sao yên tâm mà tiêu được.”

“Ôi chao, anh yêu, anh nói đúng.” – Triệu Yến lại khoa trương tỏ vẻ bắt chọt hiểu ra.

Sau đó, Triệu Yến còn giả vờ tốt bụng nói với Chu Doãn: “Chu Doãn à, cậu vừa nghe bạn trai tôi nói rồi đó, bạn trai cậu vốn dĩ không thể mua nổi quần áo đắt tiền như thế cho cậu đâu, tiền này nhé, nói không chừng kiếm từ việc bát chính, đến lúc trách nhiệm lòi ra đó, cậu phải làm thê nào? Hơn nữa, anh ta nghèo như vậy, còn tốn nhiều tiền cho cậu, nhất định là muốn lấy được nhiều thứ từ trên người cậu đó, cậu suy nghĩ xem, cậu có thể cho anh ta cái gì? Cơ thể2”

“Ôi, Chu Doãn à, dùng cơ thể xinh đẹp đổi lấy quần áo đắt tiền, còn đổi cho một kẻ vô dụng, cậu quá coi rẻ bản thân mình, cậu nghĩ tôi nên khuyên cậu thế nào mới phải đây, chúng mình đều là đồng hương ở cùng huyện, tôi không đành lòng nhìn cậu đắm mình trong trụy lạc đâu.”

“Ôi, Chu Doãn à, tôi nói cậu, nghèo thì không sao, nhưng người nghèo không cần hư vinh, nhà cậu rất khó khăn, huyện chúng ta nổi danh nghèo khó trong thôn, gia đình vất vả nuôi cậu học đại học, cậu xem lại mình đi, không phải nên cố gắng học tập chăm chỉ sao? Cậu ở đây để hưởng thụ chắc?”

“Hơn nữa, Chu Doãn, tôi biết gia cảnh nhà cậu nghèo, cậu muốn tìm bạn trai nhà giàu đề đổi đời, nhưng cậu không có bản lĩnh tìm được con nhà giàu chân chính, cậu cũng không thể tìm một kẻ thất bại, nghèo rớt còn làm bộ có tiền được, ôi…”

Nói xong lời cuối cùng Triệu Yến thở dài, dường như tiếc thay.

Nhưng đáy lòng còn ngọt hơn cả mật.

Tuy Triệu Yến và Chu Doãn là đồng hương, giao tình không tệ, thậm chí kỳ nghỉ còn cùng nhau về nhà, nhưng cô ta là con gái cán bộ trong huyện thành, mà Chu Doãn là con gái nhà nông nghèo khó trong thôn.

Ở trước mặt Chu Doãn, Triệu Yến tự nhiên có cảm giác ưu việt hơn nhiều.

Cho nên khi thấy Chu Doãn ăn mặc tốt hơn mình, cô ta rất ghen tị.

Bây giờ biết rõ mọi chuyện rồi, cô ta đương nhiên phải nói thật hăng, cơn tức vừa rồi mới lắng xuống.

Chu Doãn bị Triệu Yến nói một tràng, lúc thì bối rồi, lúc thì không biết nên phản bác thế nào.

Vả lại Triệu Yến đang sỉ nhục Lục Nguyên, trong lòng Chu Doãn càng sốt ruột hơn, muốn nói giúp Lục Nguyên mấy câu, nhưng lại không biết nói thế nào, tâm tư khổ sở, nước mắt lập tức trào ra.

Hà hà, đám người Lý Hoành Phi và Triệu Yến thấy vậy, trong lòng càng vui vẻ hơn.

Ngay lúc này.

Trên sân khấu đột nhiên phát ra tiếng báo, hội trường ồn ào phút chốc rơi vào yên tĩnh.

“Hoan nghênh các bạn học cùng lớp, thầy cô và các bạn thuộc các khoa đến tham gia buổi dạ tiệc của chúng ta ngày hôm nay, tôi nghĩ hẳn mọi người đều biết chủ đề của buổi dạ tiệc lần này là gì. Không sai, nhà trường tổ chức buổi dạ tiệc tri ân lần này chính là để cảm ơn đợt vừa rồi chúng ta đã gây quỹ cho trẻ em ở vùng núi Hi Vọng.”

MC lớn tiếng phát biểu.