Tỷ Phú Trời Cho

Chương 82



Chương 82. Lại đi tới khu rừng nhỏ.

Lý Mộng Dao ngắng đầu lên, cô ta nhìn thấy Lục Nguyên.

Lục Nguyên vẫn là Lục Nguyên đó, cả người mặc quần áo cũ  nát, vẫn là đứa nghèo trong lòng Lý Mộng Dao.

“Tại sao lại là anh?” – Lúc này Lý Mộng Dao chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng không chân thật, về phần xấu hỗ và mát mặt,  trong chốc lát cô ta không thèm quan tâm nữa.

“Anh là ông chủ của cửa hàng này?” – Lý Mộng Dao đã quá  khiếp sợ, quá sốc, lúc này còn lộ vẻ hơi bối rồi.

Chợt nhìn qua, hình như cô còn rất trần định, nhưng mà thật sự  lòng của cô đã bị phát hiện gây khiếp sợ này chia năm xẻ bảy.

“Không sai, tôi là ông chủ cửa hàng, cả cái cửa hàng này là của tôi.”

Nếu như đã đến nơi này và đã tới mức này rồi, Lục Nguyên  muốn che giấu tiếp cũng không còn cách nào.

Dù sao mình và Lý Mộng Dao đã biết rõ mặt của nhau, lúc này gặp nhau không còn như trước mà còn có chỗ trống để vòng  qua vòng lại, lúc này đã không còn cách nào để che giấu.

Toàn bộ cửa hàng là của anh?

Lý Mộng Dao thật sự khó mà tin nỗi, có thể ở trong thành phố  mở ra một cửa hàng như này, tầm một triệu hoàn toàn không  đủ làm.

Cho nên, từ trước đến nay anh không phải chỉ có một triệu?

Chẳng lẽ, là năm triệu? Mười triệu ư?

“Tôi không trúng thưởng, một đồng tiền cũng không đặt vào.”

Lục Nguyên đã nhìn ra suy nghĩ của Lý Mộng Dao, đến thời điểm này, dùng kế trúng thưởng để che giấu đã không còn bắt  kỳ tác dụng nào nữa.

“Anh là con cháu thừa kế gia tài?”

Cuối cùng Lý Mộng Dao đã hiểu được sự thật mà cô ta vô cùng  không mong muốn.

*Xem như vậy đi.” – Lục Nguyên còn khiêm tốn nói một câu.

Vì vậy, Lý Mộng Dao đã nghe được câu trả lời cô ta cực kỳ  không muốn nghe tháy.

“Tôi không tin, tôi không tin.”

Lý Mộng Dao đứng lên, chỉ vào cái mũi của Lục Nguyên: “Sao  anh có thể là con cháu thừa kế gia tài được? Tôi cũng không phải không biết, anh mặc đồ nghèo khổ tồi tàn như vậy, ăn tiết kiệm tới thế, đồ dùng đều là hàng tiện nghi rẻ tiền, sao anh có thể là con cháu thừa kế gia tài được chứ? Lý Mộng Dao tôi đây là người tuyệt đối không nhìn lầm người, tuyệt đối sẽ không,  tuyệt đối sẽ không…”

Nói xong lời cuối cùng, cô ta đã ngồi liệt dưới đất, có vẻ giống  như có hơi điên rồi.

Đúng vậy, nói nhiều hơn nữa thì có tác dụng gì đây? Cửa hàng này rõ ràng chính là của người ta rồi, mình tiếp tục lừa gạt bản  thân đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Tiểu Đào, thống kê giá trị của những quần áo này đi, trả lại tiền  cho cô ấy đi.” – Lục Nguyên nói.

“Ông chủ, cái này…, chẳng lẽ không trừ phí khấu hao sao?”

“Không cần.”

Lục Nguyên xua tay, nếu như Lý Mộng Dao đã thế này rồi, mình cũng sẽ không so đo với cô ta nữa, cứ trả lại cho cô ta hết đi.

Đương nhiên, tuy rằng làm vậy cũng là giúp Lý Mộng Dao,  nhưng Lục Nguyên chắc chắn sẽ không cho cô ta mượn tiền.

Cô ta, sau bài học này có lẽ sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thật  sự sẽ làm một con người thật sự.

Động tác Tiểu Đào cũng rất lưu loát, rất nhanh đã thống kê  xong.

“Mười hai bộ quần áo, tổng cộng có giá ba mươi chín nghìn  tám trăm, đây là tiền mà chị trả hàng, xin cầm đi.”

Hai tay Tiểu Đào cầm tiền, đưa cho Lý Mộng Dao đang ngồi  chán chường dưới đất, hai mắt mê man.

“Cút ra.”

Đột nhiên Lý Mộng Dao vung tay đánh rớt tiền Tiểu Đào đang  cầm trên tay, tiền rơi đầy đất, bay lả tả.

Lý Mộng Dao hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lục Nguyên, chạy  ra cửa tiệm.

Tiểu Đào sửng sốt.

Lục Nguyên cũng có chút sửng sốt, thật không ngờ có một

ngày người như Lý Mộng Dao mà không cần tiền bạc.

Chẳng qua anh còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì một bóng đen từ cửa ra vào, Lý Mộng Dao thế mà quay lại nhặt tiền rơi  trên mặt đất, sau đó tông cửa xông ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Lý Mộng Dao rời đi, Lục Nguyên giật mình trong chốc lát, rất khó đoán rốt cuộc trong lòng Lý Mộng Dao  đang suy nghĩ cái gì.

“Ông chủ, hình như anh biết cô ấy?” – Tiểu Đào tò mò lại gần,  hỏi.

“À, cô ta là bạn gái cũ của tôi.” – Lục Nguyên thuận miệng nói.

“Hả?” – Tiểu Đào hơi giật mình, nhớ tới mấy lời vừa rồi mà Lý  Mộng Dao nói, cô không nhịn được: “Đàn ông cặn bã.”

Đúng vậy, phụ nữ chính là như vậy, đối với mấy người đàn ông tồi, bội bạc đều căm thù như vậy, thậm chí còn dám trách cứ  ông chủ đang ở trước mặt mình.

Lục Nguyên cũng không quá để ý Tiểu Đào nói cái gì, anh đi ra  ngoài.

Được rồi, nhìn thời gian cũng sắp giữa trưa, đi tìm Chu Doãn  cùng nhau ăn cơm thôi.

Giờ thì nói tiếp tới Lý Mộng Dao. Quay về trường học, cô ta vẫn  còn khó chấp nhận sự thật này, tên đó thế mà là lại là con cháu  thừa kế gia tài sao?

Hơn nữa, lúc ở quán bar Đông Ly, anh rõ ràng có tiền, nhưng  không cho mình mượn.

Lúc thì Lý Mộng Dao hận Lục Nguyên vô tình vô nghĩa, lúc thì hận bản thân không có mắt.

Nhưng mà cô ta còn chưa hận bản thân mình vô tình vô nghĩa, chẳng những cô ta không hận mà hiển nhiên cô ta còn không  cảm thấy bản thân vô tình vô nghĩa.

“Bạn học ơi, có thể giúp tôi bỏ một phiếu bầu không? Sẽ có quà  hậu ta.”

Đột nhiên, ven đường, một trong hai học sinh gọi Lý Mộng Dao  lại.

Hóa ra trong trường học đang cử hành một giải thi đấu video ngắn, bây giờ đang là giai đoạn chọn giọng, số lượng bình  chọn đương nhiên cũng chiến một phần rất lớn.

Vì vậy có vài người đã ra đây bỏ phiếu.

Nói sơ qua, hai người lấy ra một loại kem dưỡng ẩm  Mentholatum và xem như là quà tặng đưa cho Lý Mộng Dao.

Một cái kem dưỡng ẩm Mentholatum cũng hai ba mươi đồng.

Tuy rằng tâm trạng Lý Mộng Dao chỉ toàn là dục vọng muốn trút giận như đánh người mắng người, nhưng mà tính cách tham tài khiến cho cô ta nhận kem dưỡng ẩm Mentholatum, bắt đầu theo sự hướng dẫn hai học sinh, chú ý tới số công khai của giải  thi đấu video ngắn, sau đó đăng kí xong lập tức đi vào.

“Ừ, số sáu mươi bảy chính là tác phẩm video của chúng tôi, dưới đó có chỗ cho điểm đấy, từ một đến năm điểm, phiền bạn học chung giúp chúng tôi cho năm điểm nhé.” – Hai học sinh ấn mở video, dù sao cũng là do chính mình quay, nhìn thấy Lý Mộng Dao lớn lên cũng rất đẹp, bèn không nhịn được giới thiệu: “ Bạn học chung, xem một lát không, chủ đề video mà chúng tôi quay là về các đoạn ngắn ấm áp trong trường học  đấy, rất cảm động luôn.”

Lý Mộng Dao ngại mặt mũi, nên tùy ý kéo một thanh process.

Sau đó, cô ta lập tức sững sờ, không thể không ngây ngốc mà  nhìn hình ảnh trong video.

“Thế nào, bạn học, có phải rất cảm động hay không?” – Hai tên  nam sinh nhìn thấy Lý Mộng Dao nhìn chằm chằm vào hình ảnh, trong lòng lập tức cực kỳ đắc ý. Đúng vậy, người đẹp này nhất định là bị tác phẩm của mình làm cảm động, nói không  chừng còn có cơ hội làm quen một chút nữa.

“Bạn học, cái này cũng không phải là do chúng tôi xép đặt rồi quay đâu, đây là hai người chúng tôi từ một tháng trước đang đi dạo ở phụ cận trường học, chính là vì thường phát hiện  những tình cảnh cảm động chân thật, nên chụp lại ấy.”

“Đây là một cặp tình nhân, lúc ấy bạn nữ chạy quá mệt mỏi, đi không nổi nữa nên nam sinh lập tức cõng cô lên, hai người bọn họ cũng chỉ mặc quần áo rẻ tiền thôi, từ đó có thể nhìn ra gia cảnh đều rất kém, nhưng mà bạn nhìn này, bọn họ ở cùng nhau thật ấm áp, hai người này tương trợ lẫn nhau, lại nhìn  bạn nữ trên lưng nam sinh đi, vẻ mặt ngọt ngào này…”

Hai người nam sinh còn đang đắc ý nói liên tục không ngừng  bên cạnh Lý Mộng Dao, giảng giải cho cô ta.

Nhưng cả hai người đều không chú ý tới nét mặt Lý Mộng Dao dần dần trở thành xanh mét.

Bởi vì hai người bên trong video không phải ai khác, chính là  Lục Nguyên và Chu Doãn.

Đây chính là lần đầu tiên Lục Nguyên dẫn Chu Doãn tới biệt  thự, vì một ngày trước Chu Doãn tìm phòng vô cùng vắt vả, tới khi đi được nửa đường thì chân đã mềm nhũữn hết rồi, muốn dừng lại nghỉ ngơi, sau đó Lục Nguyên cõng cô đến biệt thự, rồi  bị hai người này chụp được.

“Thế nào, bạn học cảm động rồi hả? Cho chúng tôi năm điểm  đi, thuận tiện, nếu không, lưu lại cái…”

“Ha ha, không cần.”

Lý Mộng Dao nói xong, rời đi.

Mãi cho đến khi thấy Lý Mộng Dao đi xa, hai nam sinh cái này mới thu hồi ánh mắt sỉ ngốc, trở lại trang video của mình từ trên  xuống.

“Ôi trời, một điểm? Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?”

Lúc này Lý Mộng Dao giống như một cô hồn dã quỷ, đi ở trong sân trường, đầu óc của cô ta rất hỗn loạn. Lúc ở trong tiệm, bởi vì đối mặt Lục Nguyên, cô ta còn bảo trì một loại sĩ diện nên có trấn định khó nói rõ, nhưng mà bây giờ chỉ còn một mình, cái loại cảm giác hối hận vô bờ bến và buồn nản cực kỳ sâu này,  hơi có cảm giác như là nước biển vây cô ta lại, khiến cho cô ta không hô hấp được.

Nhất là vừa rồi nhìn thấy hình ảnh Lục Nguyên cõng Chu Doãn, càng thêm giống như một cái búa tạ đập xuống ngực Lý Mộng  Dao.

Loại đau khổ và khó chịu lấp đầy, cùng với một loại ghen ghét, càng thêm giống như ngàn con kiến đang cắn xé lòng của cô ta, trong lòng giống như là mây đen trước mưa to, đè nặng  không thở nỗi.

Bất giác, Lý Mộng Dao nhận ra mình vậy mà đi tới rừng cây  của trường học.

Cô không thể không nhớ tới, lần đầu tiên mình và Lục Nguyên  xác định quan hệ chính là ở chỗ này đây.

Cô nghĩ đến, mình đã từng quen rất nhiều bạn trai, Lục Nguyên có lẽ cũng là một trong những người đối với mình có tắm lòng  chân thật nhất và cũng là người để ý mình nhát.

Hơn nữa, Lục Nguyên chưa từng nghĩ tới muốn được cái gì từ  mình.

Đúng vậy, có một lần nọ, có lẽ là mình cũng cảm thấy quen biết lâu như vậy, Lục Nguyên vì mình làm nhiều chuyện như thế,  mình cũng ngượng ngùng, hoặc có thể nói, có lẽ là vì khen thưởng Lục Nguyên.

Chính là ở chỗ này, mình dắt tay của anh, nhẹ nhàng luồn vào  trong quần áo của mình.

Hiện tại, Lý Mộng Dao vẫn như cũ có thể cảm nhận rõ ràng được bàn tay run rẫy của Lục Nguyên lúc ấy, cùng với cỗ họng  run run của anh.

Vẫn nhớ như in, sau vuốt ve, trong ánh mắt Lục Nguyên nhìn  mình có một loại gọi là yêu say đắm và vâng theo.

Và anh cũng là người đối xử với mình thật lòng nhát, luôn luôn bị mình xem thành một kẻ nghèo, thế mà lại chính là con cháu  kế thừa gia tài?.

Đột nhiên Lý Mộng Dao quỳ trên mặt đất, cô ta nhẹ nhàng  nhắm mắt lại, nước mắt đã chảy xuống khuôn mặt.