Tỷ Tỷ Ta Là Người Trọng Sinh

Chương 10



Đến Khiêm Châu cũng mới được mấy tháng, dưới sự giúp đỡ của Thư lâu chủ, tuy ta đã có thể đi lại, nhưng chân vẫn chưa được linh hoạt như trước.

Nhìn mật đạo vô cùng kín đáo và chật hẹp kia, ta cắn răng chui vào, đi vào phòng của Thẩm Lâm Chiếu.

Mật đạo này không chỉ có một, chằng chịt phức tạp, có rất nhiều cạm bẫy. Ta dựa theo ký ức, miễn cưỡng tìm được lối ra. Cuối cùng chui vào một cái rương lớn thường ngày chỉ để quần áo cũ trong phòng Thẩm Lâm Chiếu.

Trốn trong không gian bí bách này, chỉ có thể dựa vào khe hở nhỏ đó để quan sát tình hình bên ngoài.

Ta không ngờ, ta không chỉ đợi được Thẩm Lâm Chiếu, mà còn đợi được phụ thân.

Thuộc hạ của phụ thân áp giải Thẩm Lâm Chiếu vào, ném hắn xuống đất.

"Chuyện hôm nay, Tiết đại nhân đã bắt đầu nghi ngờ ngươi. Thẩm Lâm Chiếu, ta đã thay ngươi che giấu trước mặt Tiết đại nhân một lần, nhưng nếu ngươi thật sự có dị tâm, đừng trách ta không khách khí."

Thẩm Lâm Chiếu nằm trên mặt đất, hướng về phía ta, chậm rãi nhắm mắt lại.

Phụ thân tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Ta che miệng, không dám phát ra tiếng động.

Hình như... Ta đã hiểu ra điều gì đó.

11

Sau khi phụ thân được điều đến Khiêm Châu, quan hệ với Tiết gia trở nên vô cùng mật thiết. Không khó để nghi ngờ rằng, việc điều động đến Khiêm Châu chính là do Tiết gia sắp đặt. Còn về phần Thẩm Lâm Chiếu, bề ngoài là làm việc cho ông, nhưng thực chất lại nghe theo lệnh của Tiết gia.

Vậy năm xưa Thẩm thị nhất tộc gặp nạn, có phải cũng liên quan đến Tiết gia hay không?



Dù sao kiếp trước, Thẩm Lâm Chiếu đã cùng Lý Đức hợp sức, tốn không ít công sức lật đổ Tiết gia, khiến cho Tiết gia phải chịu chung kết cục bi thảm như Thẩm thị năm xưa.

Không được... Dù thế nào đi nữa... Ta nhất định phải giúp phụ thân bình an vô sự giữa vòng xoáy này.

Sau khi phụ thân cùng đoàn người rời khỏi phòng Thẩm Lâm Chiếu, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hắn.

Ta trốn trong rương, nhìn không rõ lắm, nhưng cũng có thể thấy vết m.á.u loang lổ trên quần áo hắn.

Đang phân vân có nên ra ngoài hay không, thì Thẩm Lâm Chiếu đột nhiên lên tiếng: "Nhị tiểu thư."

Hóa ra, hắn đã sớm phát hiện ra ta...

Ta khó khăn bò ra khỏi rương, đến bên cạnh hắn: "Thẩm Lâm Chiếu, ngươi... còn ổn chứ?"

Hắn vẫn nhắm mắt: "Nhị tiểu thư, người hãy đi đi."

Ta giả vờ như không nghe thấy lời hắn, dùng mu bàn tay chạm vào trán hắn, rồi hỏi: "Trong phòng ngươi có thuốc không?"

Chưa đợi hắn trả lời, ta chợt nhớ kiếp trước Thẩm Lâm Chiếu từng bôi thuốc cho ta, hình như là lục lọi trong cái tủ gần cửa sổ.

Lòng như lửa đốt, ta sợ Thẩm Lâm Chiếu oán hận phụ thân, sau này sẽ trả thù, vội vàng chạy đến tủ lục lọi, quả nhiên, ta tìm thấy một số lọ thuốc giảm đau, tiêu viêm.

Nhưng ta lại bỏ qua ánh mắt kinh ngạc và dò xét của Thẩm Lâm Chiếu.

Sau khi xử lý vết thương cho Thẩm Lâm Chiếu, dưới ánh mắt phức tạp của hắn, ta quay trở lại đường cũ, rón rén chui vào mật đạo...

12



Hiện tại, ta và tỷ tỷ có hai lựa chọn: một là khuyên phụ thân đừng tiếp tục làm việc cho Tiết gia nữa, rời khỏi Khiêm Châu; hai là nhờ đến mối quan hệ của Thư lâu chủ ép phụ thân phải rời khỏi Khiêm Châu.

Phải nói rằng, phụ thân mới là mắt xích khó giải quyết nhất, haiz... Con đường phía trước còn dài...

Tiệm mì Dương Xuân Vương Ký đã dần đi vào quỹ đạo, ta và tỷ tỷ cải trang nam tử, đến xem xét tình hình.

Ta kinh ngạc phát hiện ra rằng, dù tỷ tỷ không có ở đây, tiệm mì vẫn hoạt động rất trật tự.

Tỷ tỷ đắc ý nhìn ta: "Muội không hiểu rồi! Cho dù là tiệm mì nhỏ đến đâu, cũng phải đặt ra quy tắc, lúc nào cho hạ nhân làm việc gì, làm tốt thì thưởng gì, làm không tốt thì phạt gì... Ngoài quy tắc thưởng phạt, còn có thể thưởng thêm cho hạ nhân vào cuối năm, nhưng nhớ là đừng thưởng hết, phải đợi đến tháng bảy năm sau mới thưởng hết phần thưởng của năm nay."

"Làm như vậy không chỉ giữ chân được hạ nhân, mà còn có thể khuyến khích bọn họ làm việc chăm chỉ hơn. Dù sao, quy tắc không tốt cũng có thể biến hạ nhân tốt thành hạ nhân xấu."

Nghe những lời lẽ chí lý này, ta gật đầu, khen ngợi tỷ tỷ một phen.

Nhưng tỷ tỷ lại nói: "Đây đều là Thư lâu chủ dạy ta."

Quản lý theo quy trình có thể khiến một tiệm mì tự vận hành ngay cả khi không có chủ, đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến Vương Ký Dương Xuân Mì có thể mở được nhiều chi nhánh như vậy.

Bỗng nhiên trong tiệm náo loạn, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cái thứ gì thế này, đưa cho bổn thiếu gia thứ đồ gì thế này, dở c.h.ế.t đi được."

"Này, ngươi còn chưa trả tiền!"

Tiểu nhị định giữ Tiết Tài lại, đề phòng hắn chạy trốn quỵt nợ, không ngờ thuộc hạ của Tiết Tài lại đạp tiểu nhị bay ra ngoài.

Ta lập tức bước tới đỡ tiểu nhị dậy, tỷ tỷ mở quạt giấy, cười nói với Tiết Tài: "Đây không phải là Tiết công tử của Tiết phủ sao, sao lại đến cái tiệm mì nhỏ bé này của ta chiếu cố việc buôn bán vậy?"

Tiết Tài nhìn tỷ tỷ từ trên xuống dưới, khinh thường đảo mắt: "Biết bổn thiếu gia rồi, vậy còn không mau cút đi."
— QUẢNG CÁO —