Ta mở cửa sổ ra, đêm đã khuya, gió đêm thổi vào mặt, cảm thấy mát lạnh.
Trước đây khi ta không ngủ được, cũng thường dẫn Hỷ Nhi lẻn ra sân sau hóng gió.
Ban đêm trong phủ cũng có thị vệ trực, nên cũng an toàn.
Ta để Hỷ Nhi xách đèn đi trước, cẩn thận theo sau bước chân của nàng ấy.
Phía tây sân sau, dây hoa leo kín giàn tre. Bên cạnh là những chậu hoa cảnh được bài trí rất gọn gàng.
Đầu cánh hoa quỳnh hơi cong ra ngoài, phủ đầy những giọt nước long lanh, trông như ngọc, thanh tao động lòng người.
Hỷ Nhi xách đèn tiến lại gần hơn, vui mừng nói: "Nô tỳ còn tưởng giờ này trời đã tối, nó đã tàn rồi chứ! Này, nở đẹp lắm."
Nghe vậy, tâm trạng ta cũng thoải mái hơn nhiều.
Cũng tiến lại gần quan sát cánh hoa, dưới ánh đèn ấm áp của đèn lồng, những cánh hoa màu trắng toát lên vẻ đẹp huyền ảo.
Chỉ là... có vài vết m.á.u đỏ li ti trên đó sao?
Nếu không nhìn kỹ, lại là ban đêm, căn bản không nhìn ra gì.
Mí mắt ta giật giật, có một dự cảm chẳng lành.
"Hỷ Nhi, ta mệt rồi, chúng ta mau về thôi." Ta nắm chặt cánh tay Hỷ Nhi.
Nhưng Hỷ Nhi lại run rẩy đứng im, nhỏ giọng nói bên tai ta: "Tiểu thư, tiểu thư có nghe thấy tiếng gì không?"
Ta lúc này mới để ý đến điểm khác thường ở sân sau.
Vào giờ này trước đây, sân sau sẽ có nội thị tuần tra, mỗi góc sân cũng sẽ có thị vệ trực.
Đêm nay lại không có một ai.
Con người ở trong bóng tối lâu rồi, luôn muốn chạy ra chỗ sáng.
Ta dẫn Hỷ Nhi đi đến một căn phòng ở sân sau vẫn còn sáng đèn, dựa vào tường từ từ ngồi xổm xuống, vừa định thần vừa quan sát động tĩnh xung quanh.
Hỷ Nhi đột nhiên kinh hãi chỉ vào căn phòng sau lưng chúng ta.
Ta không khỏi căng thẳng toàn thân, đang định kéo Hỷ Nhi bỏ chạy, thì cửa sổ phía sau đột nhiên bị mở ra, một luồng khí nóng nồng nặc mùi m.á.u tanh ập vào mặt.
Ta chỉ có thể nhìn thấy cổ Hỷ Nhi bị một thanh kiếm kề vào.
Người nam nhân đứng bên cửa sổ quay lưng về phía ánh sáng, ta không nhìn rõ mặt hắn. Nhưng trong phòng có ánh sáng ấm áp, trên giá gỗ trói một người nam nhân toàn thân đầy máu.
Một tiếng động nhẹ, lưỡi kiếm đã đ.â.m vào người hắn.
Một người nam nhân khác cầm dao, dưới ánh nến lay lắt lộ ra nụ cười lạnh thấu xương, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nho nhã của hắn.
Là Thẩm Lâm Chiếu...
Hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ta, khẽ giật mình.
Vào thời khắc mấu chốt, ta lại dẫm phải vạt váy loạng choạng, trong ánh mắt hoảng hốt của Thẩm Lâm Chiếu, ta ngã nhào qua lan can hành lang, ngã xuống con đường lát đá xanh bên ngoài.
Ngay lập tức, một cơn đau dữ dội ập đến.
Ta lại không đúng lúc nhớ đến lời tỷ tỷ nói: Gần đây phải cẩn thận một chút, đặc biệt là khi đi đường phải xem dưới đất có chỗ nào bị lún không...
4
Ta bị đau đến mức đầu óc choáng váng, mặt đất ẩm ướt, lòng bàn tay chưa lành hẳn của ta dính chặt xuống đất, dính nhớp máu.
Cơn đau ở tay và chân ập đến cùng lúc, còn nhìn thấy những thứ không nên thấy, ta thầm nghĩ: Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ?
Khi Thẩm Lâm Chiếu chạy đến, đầu tiên là quan sát vết thương trên người ta, sau đó vòng tay rắn chắc qua eo ta, nhẹ nhàng bế ta lên.
Đêm tối mịt mùng, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được cơ thể hắn run nhẹ.
Ta khẽ nhíu mày: Tuy ngày thường hắn trông gầy yếu, không giống người tập võ, nhưng những vết chai dày trên lòng bàn tay đã tố cáo hắn, hắn quả nhiên che giấu rất kỹ...
Hắn lặng lẽ đưa ta về phòng, không kinh động đến ai.
Ta nằm trên giường, vì đau đớn mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Lâm Chiếu lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, đột nhiên nói: "Xin lỗi Nhị tiểu thư."
Sau đó, hắn bóp má ta nhét viên thuốc vào miệng ta.
Ta bị hành động đột ngột này làm cho ho sặc sụa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Thẩm Lâm Chiếu vừa vỗ lưng ta, vừa cho ta uống nước, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi Nhị tiểu thư."
Hắn đi rồi, Hỷ Nhi vội vàng chạy vào: "Nhị tiểu thư, nô tỳ đã sai người đi gọi đại phu rồi."
Ta nắm lấy tay Hỷ Nhi: "Thế nào, bọn họ không làm gì muội chứ?"
"Nhị tiểu thư, tiểu thư đang nói gì vậy? Cái gì mà... bọn họ?" Hỷ Nhi khó hiểu, rồi lại hối hận, "Đều tại nô tỳ không tốt, lúc nãy không nên đề nghị đi xem hoa quỳnh, như vậy cũng sẽ không đến nỗi tối om om, khiến tiểu thư bị ngã..."
Nghe vậy, đầu ta ong lên, đột nhiên hiểu ra tất cả.
Ta gục xuống thành giường, liều mạng dùng tay móc họng, cuối cùng cũng nôn ra được...
Sáng hôm sau, tỷ tỷ hốt hoảng chạy đến, sắc mặt tái nhợt.
"Sao lại thế này? Không phải tỷ đã dặn muội đi đường phải cẩn thận sao?"
Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, ta không khỏi rùng mình, lắc đầu: "Không phải, muội không phải bị ngã khi đi đường."
"Sao lại thế được? Tỷ nhớ kiếp trước, muội nói với tỷ là do ham chơi bất cẩn nên mới bị ngã mà!"
Lời còn chưa dứt, sống lưng ta lạnh toát: Thì ra... lúc đó hắn đã để mắt đến ta rồi.
Viên thuốc đó chắc chắn có vấn đề.
Ta kể hết mọi chuyện hôm qua cho tỷ tỷ nghe, đôi mắt đen của tỷ tỷ phủ lên một tầng lạnh lẽo.