Tỷ tỷ cau mày: "Kiếp trước, Thư lâu chủ vì quan hệ với Vương ma ma nên đã gặp tỷ. Vừa gặp mặt, nàng ấy đã nói tỷ hợp nhãn duyên với nàng ấy, nhiều lần âm thầm giúp đỡ tỷ. Tuy tỷ cũng không biết tại sao, nhưng lần này tỷ cũng muốn thử vận may."
Thực ra, tỷ tỷ đã từng tiếc nuối nói với ta. Kiếp trước nếu sớm biết Vương ma ma có quan hệ với Thư lâu chủ, có lẽ kết cục của Hướng Linh sẽ khác. Nhưng tầm nhìn của Vương ma ma có hạn, bị mắc kẹt trong nhà cũ, tin lời cữu cữu cữu mẫu, lại tin vào lời nói dối Hướng Linh sống tốt như vậy, vì vậy đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cứu Hướng Linh.
8
Sau khi phụ mẫu dẫn tỷ tỷ đi dự tiệc về, ta nghe nói Tiết Tài say rượu gây chuyện ở Túy Phương lâu, chọc giận Lý Đức cải trang đến đó.
Buồn cười hơn là, Tiết Tài nhận ra Lý Đức, còn nói năng hồ đồ lúc say, mắng Lý Đức là tên thái giám, sao lại chạy đến chốn ăn chơi này xem người khác tìm vui, bản thân không thấy bức bối sao?
Đến nỗi Tiết lão gia cấm túc Tiết Tài, bồi thường rất nhiều quà cho Lý Đức để tạ tội.
Xem ra, trong thời gian ngắn, Tiết Tài sẽ an phận một chút.
Nhân cơ hội tốt này, tỷ tỷ dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, đi khảo sát địa điểm mở quán mì, đặc biệt là những nơi đông người qua lại như chợ, trạm dịch.
Còn vị Thư lâu chủ mà ta chưa từng gặp mặt này, cũng giúp đỡ tỷ tỷ chỉ đường dẫn lối.
Dần dần, hai tỷ muội chúng ta có hy vọng chưa từng có đối với việc phá giải bí ẩn kiếp trước.
Trong những ngày an tâm dưỡng thương ở Tống phủ, ta đã mơ thấy giấc mơ thứ ba...
Giấc mơ lần này, có chút kỳ lạ. Hoàn toàn không khớp với hai giấc mơ trước.
Một người nam nhân xa lạ đứng trước mặt ta, gầy trơ xương, nói năng chua ngoa cay nghiệt, nhưng ta lại gọi hắn là phu quân. Nghĩ lại, vị này hẳn là con trai thương nhân mà ta gả cho, tên là Trương Từ.
Trương Từ đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay hắn lại phá lệ chủ động đến tìm ta, ngượng ngùng nói: "Nàng còn nhớ người hầu tên là Thẩm Lâm Chiếu ở phủ nàng trước kia không?"
Ta mặt mày ủ rũ, uể oải nói: "Nhắc đến hắn làm gì?"
"Lần này có một lô hàng, hắn chủ động hợp tác với ta. Nghĩ lại... cũng là vì quan hệ của nàng." Hắn dừng lại, nhíu mày nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó ra lệnh cho người hầu, "Người đâu, hầu hạ phu nhân tắm rửa thay quần áo cho tốt, lát nữa có khách quý đến gặp."
Ta có chút tức giận, nhìn Trương Từ với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng Trương Từ nhếch môi cười: "Dù nàng có ân oán gì với hắn, lát nữa nhất định phải tiếp đãi cho tốt, nếu không ta sẽ khiến hai mẫu tử nàng không sống yên ổn được đâu."
Sau đó, phẩy tay áo bỏ đi.
Ta bị nha hoàn kéo đến ngồi trước bàn trang điểm, sau khi bôi một lớp phấn dày lên mặt, được dìu đến chính đường.
Vừa bước qua cửa, liền nhìn thấy cố nhân đã lâu không gặp, ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, ngón tay thon dài đặt trên chén trà, thong thả nhâm nhi thưởng thức. Buồn cười là, Trương Từ như một bà lão lải nhải, không ngừng nói những lời nịnh nọt với Thẩm Lâm Chiếu.
Thấy ta đến, hắn mới im miệng, giới thiệu với Thẩm Lâm Chiếu: "Vị này chính là thê tử của ta."
Theo ám hiệu của Trương Từ, ta khom người hành lễ với Thẩm Lâm Chiếu. Tuy ta không dám nhìn thẳng vào Thẩm Lâm Chiếu, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt lúc ẩn lúc hiện của hắn dừng trên người ta.
Trương Từ lại vội vàng nói với ta: "Còn không mau rót trà cho đại nhân."
Nghe lời Trương Từ, lòng ta dâng lên một tia lạnh lẽo. Cúi đầu chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Lâm Chiếu, cầm ấm trà lên, từ từ rót trà vào chén của Thẩm Lâm Chiếu, sau đó hai tay nâng chén, nói với Thẩm Lâm Chiếu: "Đại nhân, mời dùng trà."
Sau khi ta nói xong, sắc mặt Thẩm Lâm Chiếu hoàn toàn sa sầm. Khí thế trên người hắn khiến người ta sợ hãi.
Hắn mỉm cười nói với Trương Từ: "Trương chưởng quầy có thể bàn bạc với thuộc hạ của ta về chuyện lô hàng kia trước, lui xuống trước đi."
Trương Từ không hiểu sao Thẩm Lâm Chiếu lại nổi giận vô cớ, len lén lau mồ hôi lạnh trên trán, im lặng lui xuống.
Cửa vừa đóng lại, Thẩm Lâm Chiếu liền xắn tay áo ta lên, nhìn những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay ta.
Hắn yên lặng nhìn ta, mắt sâu thẳm như mực, dường như còn ẩn chứa một ngọn lửa nhạt không nhìn thấy: "Hắn đánh nàng?"
Nhìn bộ dạng u ám của hắn, ta thầm nghi ngờ: Ta và Thẩm Lâm Chiếu cũng chỉ có chút dây dưa ở Tống phủ, từ khi hắn đầu quân cho Lý Đức, liền không gặp lại nữa. Có thể nói, ta hoàn toàn không quen hắn, nhưng sao hắn lại có vẻ tức giận như vậy?
Thẩm Lâm Chiếu có lẽ nhận ra mình đã thất thố, dịu giọng nói: "Xin lỗi, ta quên mất nàng không nhớ ra rồi."
Chưa kịp để ta suy nghĩ kỹ đây là chuyện gì, Thẩm Lâm Chiếu đã sai thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa, muốn đưa ta về Tống phủ.
Hắn nói với ta: "Tỷ tỷ nàng đang đợi nàng ở phủ."
Tỷ tỷ đang ở phủ?
Nước mắt nóng hổi lập tức không kìm được tuôn rơi trên mặt ta. Sau khi Tiên đế băng hà, tỷ tỷ là phi tần của Tiên đế, đáng lẽ nên sống quãng đời còn lại ở hoàng lăng, hoặc là tuẫn táng cùng Tiên đế.