“Không hề.” Cố Nhiễm không thừa nhận là bị anh nói trúng tim đen, đẩy Quý Thời Dục ra khỏi phòng live stream: “Đi ra đi ra.”
Quý Thời Dục bị đẩy ra khỏi phòng.
Anh nhếch môi nhìn khóe môi xìu xuống và biểu cảm như “Cục cưng hổng vui” trên mặt Cố Nhiễm, đưa Peppa Pig cho cô.
“Đổi cái khác được không?”
Cố Nhiễm lại nhét Peppa Pig vào tay Quý Thời Dục: “Cầm lấy cầm lấy, đã bảo cho anh là cho anh, em có ki bo thế đâu.”
Quý Thời Dục cười, chợt cúi đầu hôn hôn lên khóe môi đang xị xuống của Cố Nhiễm.
“Ý anh là đổi cái này.” Anh hôn xong, nhét Peppa Pig vào túi áo ngủ của Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt lại nóng lên.
……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đêm nay Cố Nhiễm ôm Peppa Pig và StellaLou lên giường.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà, lăn lộn mãi không ngủ được.
Cô nghe loáng thoáng có tiếng nước chảy ở phòng tắm.
Không biết đêm nay Quý Thời Dục tắm nước lạnh hay nước ấm.
Cố Nhiễm trở mình, móc điện thoại ra từ dưới gối.
Nhân viên bất động sản vừa gửi cho cô vài thông tin rao bán, nhắc cô là cô đã có thể mua một căn nhà rộng hơn.
Cố Nhiễm các qua các chi tiết của vài căn nhà được nửa tiếng đồng hồ, mí mắt cuối cùng cũng bắt đầu đánh nhau.
Cô lại mơ.
Ban đầu là giấc mơ lần này giống với lần trước, Quý Thời Dục dạy kèm tiếng Anh cho cô trong lớp học, Tần Văn Y đứng ngoài của nhìn anh hôn cô.
Rồi cô mơ đến đại hội thể thao, Quý Thời Dục bế cô đến phòng y tế, nhờ bác sĩ xử lý vết thương cho cô. Thuốc sát trùng chạm tới phần đầu gối bị trầy da rất đau, cả nửa người trên của cô đều cuộn tròn trong lồng ngực Quý Thời Dục, nắm chặt tay anh.
Cuối cùng cô mơ đến sân bóng rổ, Quý Thời Dục chơi bóng với bạn xong, cô lấy hết can đảm lại gần, Quý Thời Dục nhận chai nước cô đưa trước mặt mọi người.
Cố Nhiễm mơ đến đây cũng mơ màng, cả người rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Vì cô biết tất cả là mơ, không có bất cứ cái nào thật sự tồn tại cả, chúng đều là ảo tưởng của cô.
Nhưng cô buồn ngủ quá, Cố Nhiễm cố gắng giật giật mí mắt nhưng không mở mắt ra nổi, lại ngủ thiếp đi.
Tiếp đó vẫn là mở, nhưng đã là một cảnh tượng khác.
Bệnh viện ngập mùi thuốc sát trùng, bác sĩ áo trắng tiếc nuối nói với cô là chữa trị thất bại, người đi rồi, đi ký tên đi.
Cô ngồi thụp ở hành lang phòng cấp cứu, dựa vào tường khóc đến tận khi trời đất tối sầm, có người âm thầm lại gần, nhấc cô từ dưới đất lên, kéo vào lồng ngực anh.
Những giọt nước mắt và tiếng khóc nức nở của cô đều bị hút vào lớp vải quần áo trước ngực anh.
Sau đó, nhà họ Quý bắt đầu chu cấp cho cô vào Đại học.
Quý Hòa Viễn vừa gặp đã rất thích cô, thỉnh thoảng còn bảo Quý Thời Dục đến trường đón cô.
Ban đầu cô còn khách sáo, về sau lại háo hức chạy về phía anh.
Bạn cùng phòng thấy tài xế của Quý Thời Dục đến cô, bám theo cô bắt cô kể hết đầu đuôi mọi chuyện, nghe xong thì xì một tiếng, “Người ta thương hại bà thôi”, “Làm gì có ai quên được mối tình đầu, nhất là khi người bạn gái ấy đã không còn nữa, người sống không bao giờ sánh được”.
Nụ cười tươi tắn trên mặt cô tắt ngấm.
Hình ảnh lại chuyển đến một quán bar xa hoa trụy lạc.
Cô uống chưa được hai ngụm đã mơ màng, có một bạn nam tỏ tình với cô.
Cô lắc đầu từ chối, bạn nam không nghe theo, cứ bám riết mãi, nói mình đã thích cậu rất lâu, thậm chí còn định cưỡng hôn cô.
Cô sợ hãi, cố gắng giãy giụa, cuối cùng bạn nam kia bị vệ sĩ lôi xuống, Quý Thời Dục xuất hiện trước mắt cô.
Cố Nhiễm nhìn anh, trong đầu toàn là mấy câu “Người ta thấy thương hại bà thôi”, “Tần Văn Y”.
Quý Thời Dục nhíu mày, mắng cô tại sao lại đến những nơi như thế này, rất dữ, cô chưa từng thấy anh dữ như vậy.
Cô khóc, nhớ đến lúc anh để cho Tần Văn Y dựa lên bả vai anh. Hẳn là anh sẽ không bao giờ dữ như thế với Tần Văn Y.
Cô cứ khóc mãi, sụt sịt cái mũi, nói em xin lỗi, em say rồi, bây giờ em về trường ngay đây.
Rồi cô nhớ ra ký túc xá của trường bây giờ đã đóng cửa, vừa hoảng hốt xin lỗi Quý Thời Dục, vừa khóc lóc nói với Quý Thời Dục là cô không về được nữa.
Cô vẫn nhớ như in dáng vẻ thận trọng của mình khi nói chuyện với Quý Thời Dục lúc đó, tự phỉ nhổ sự dối trá của mình. Cô không say, cô có thể tự đi tìm khách sạn, nhưng cô lại muốn Quý Thời Dục phải lo cho mình tối đó.
Nước mắt của cô khi đó hầu như là khóc cho chính mình, khóc vì tại sao mình lại thích người con trai trước mặt này.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong phòng ngủ của Quý Thời Dục, đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Cô xuống giường gặp được Quý Thời Dục, anh bảo cô sau này đừng về ký túc xá ở nữa.
Mình ở bên nhau đi.
Cô mơ màng, nghe anh nói vậy, cả người như đang đi trên mây.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng chắc chắn đêm đó hai người đã xảy ra chuyện gì đó nên Quý Thời Dục mới nói như vậy. Đến tận một năm sau, một đêm với không khí rất thích hợp, cô nghĩ rằng đã ở bên nhau, Quý Thời Dục cũng đã chạm vào cô rồi, nên buông bỏ hết rụt rè đi trêu chọc anh. Lúc ấy cô mới biết, tối đó Quý Thời Dục không hề chạm vào cô.
Đây mới là lần đầu tiên, cô đau, còn làm bẩn cả khăn trải giường.
Đại học năm bốn, Quý Thời Dục mua Dinh thự Nam Thần.
Lúc ấy anh đã chính thức tiếp quản Tin Bác, ngày nào cũng bận không thấy bóng, thời gian rảnh rỗi hiếm có ngoài dành để đến Bắc Di thăm Quý Hòa Viễn thì là để đến Dinh thự Nam Thần, đi dỗ bé chim hoàng yến.
…….
Giấc mơ này rất dài, dài đến mức mỗi chi tiết về sau ở Dinh thự Nam Thần đều lần lượt hiện ra.
Tâm trạng của Cố Nhiễm cứ lên xuống trong giấc mơ ấy cả đêm, hôm sau tỉnh dậy lại ngồi ngẩn ngơ trên giường.
Nửa đầu giấc mơ về thời đi học có lẽ chỉ là tưởng tượng của cô, nhưng phần sau của giấc mơ không hẳn là mơ, nói đúng hơn là hồi ức về quá khứ.
Bởi vì nó đã từng thật sự xảy ra.
Cố Nhiễm luồn tay vào tóc vò đầu, hồi ức quá khứ suốt một đêm qua dường như đã lấp đầy dung lượng não của cô, não hơi nhức lên.
Cố Nhiễm hít một hơi, thôi suy nghĩ.
Cô xốc chăn xuống giường, ngay khoảnh khắc mũi chân chạm vào đôi dép đi trong nhà, bỗng khựng lại.
Vì cô phát hiện ra trong những thứ bật lên trong trí nhớ ấy, dường như có một vài cái mới, cô chưa từng nhớ lại.
Trước nay cô vẫn cho rằng mình không say, cô tự hổ thẹn với mình vì đã dối trá nhưng thật ra, cô thật sự say, hoàn toàn say. Ngay đến lần thứ hai, anh hết lần này đến lần khác nói bên tai cô “Anh chỉ cần em”, dặn dò cô: “Lần này em phải nhớ kỹ đấy.”
Cô luôn quên mất một câu rất quan trọng.
Cố Nhiễm bỗng thấy mũi cay cay. Cô chạy ra ngoài, muốn nhìn thấy Quý Thời Dục, nhưng anh đã đi làm.
……
Lần hẹn hò thứ hai là ở công viên giải trí.
Hai người đã mua vé VIP nên không cần dậy sớm xếp hàng, Cố Nhiễm cố tình ăn diện như thiếu nữ. Áo khoác lửng hai hàng khuyu màu xanh than, phối với đồ trắng tinh và váy caro bên trong. Khăn quàng và bốt đều màu nâu, cài trên tóc hai chiếc kẹp xinh xắn màu hoa anh đào.
Quý Thời Dục nhìn phần đầu gối và đùi lộ ra của Cố Nhiễm.
Cô chỉ mặc một đôi tất lụa màu da dưới chân.
Quý Thời Dục nhớ lại nhiệt độ ngoài trời hôm nay, nhíu mày nhìn chân Cố Nhiễm: “Em không lạnh à?”
Cố Nhiễm chọn một chiếc balo mini màu nâu: “Lạnh chứ.”
“Nhưng em phải đẹp.” Cô kiêu ngạo giương cằm.
Quý Thời Dục hơi sầu não: “Bây giờ đẹp, về già thì thế nào?”
Cố Nhiễm: “Già thì em ngồi xe lăn, anh đẩy em.”
Cô nói dứt lời là chạy ngay ra ấn thang máy, còn Quý Thời Dục đứng ngẩn người.
Hôm nay công viên giải trí không đông người lắm, hai người có thẻ VIP cũng không phải xếp hàng, một ngày mà chơi hết tất cả các trò, có mấy trò Cố Nhiễm thích còn chơi tận hai lần.
Chơi xong, thời gian còn lại là để đi dạo, chụp ảnh, chờ đến tối xem pháo hoa và vòng quay ngựa gỗ sáng đèn rực rỡ.
Cố Nhiễm đứng trước lâu đài, kéo tay nhờ Quý Thời Dục chụp ảnh cho mình.
Trình độ chụp ảnh của Quý Thời Dục cũng không tệ, Cố Nhiễm chọn luôn hai tấm để đăng lên tường nhà.
Vừa đăng xong, Đinh Tắc đã nhắn tin WeChat cho cô, quả là một chiếc radar vô cùng nhạy bén:【Em không nói anh cũng biết là ai, he, chính là công cụ chạy bằng cơm】
【Công cụ chụp ảnh chạy bằng cơm đáng thương ghê】
Cố Nhiễm:【……】
Đến giờ đi xem pháo hoa.
Ban ngày dạo chơi không thấy, bây giờ đứng bên ngoài xem pháo hoa, màn đêm buông xuống nên nhiệt độ cũng hạ thấp, Cố Nhiễm bắt đầu cảm thấy lạnh chân.
Một lớp tất lụa mỏng với hiệu quả có cũng như không.
“Em không muốn xem.” Cố Nhiễm quay lại nói với Quý Thời Dục bằng vẻ mặt đau khổ.
Quý Thời Dục hối hận lúc đi không mang thêm cho cô chiếc quần dài, hỏi: “Không xem thật à?”
Cố Nhiễm: “Về nhà, về nhà, không xem, lần sau rồi xem.”
Hai người về nhà sớm hơn thời gian dự tính rất nhiều.
Ngồi trên xe về nhà, Cố Nhiễm đã chỉnh ảnh xong, bây giờ đã thay quần áo, ngồi trên sofa đăng hoạt động của streamer và Weibo.
Quý Thời Dục thấy Cố Nhiễm đăng bài xong thì nghiêm túc kinh doanh trên các trang mạng xã hội.
Lần này Từ Huy tự ý nói với cô vài câu nên cô xếp lịch hẹn hò thành hai tuần một lần.
Cảm giác đau nhói dần lan ra nơi lồng ngực.
Quý Thời Dục hít một hơi thật sâu, ngồi xuống cạnh Cố Nhiễm.
Đúng lúc cô vừa đăng hoạt động của streamer xong.
Cố Nhiễm thấy Quý Thời Dục ngồi lại đây thì nhích sang một bên chừa chỗ cho anh: “Em thấy anh chụp ảnh cũng được phết, mọi người toàn khen ảnh đẹp.”
Quý Thời Dục: “Anh cảm ơn.”
Cố Nhiễm quay đầu, nghiêm túc nhìn Quý Thời Dục: “Sang năm chắc là em sẽ chuyển cho anh chỗ rộng hơn.”
Quý Thời Dục nhướng mày: “Thật không?”
Cố Nhiễm thấy hình như anh không tin, phồng má: “Thế lúc đấy em chuyển sang nhà to, còn anh cứ ở đây đi, anh Quý người giúp việc ạ, vẫn là ở nhà thôi.”
Quý Thời Dục thấy Cố Nhiễm phồng má rất đáng yêu, cúi đầu hôn cô.
“Ưm… Từ từ.” Cố Nhiễm ngửa đầu ra phía ra, cánh tay đặt trên vai Quý Thời Dục, “Em có một yêu cầu.”
Quý Thời Dục dừng lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Nhiễm hít vào một hơi, nhìn người đàn ông trước mặt, ra vẻ hống hách, thậm chí còn có chút như ra lệnh: “Nói anh thích em đã.”
Quý Thời Dục sửng sốt, không ngờ yêu cầu của Cố Nhiễm là như vậy.
Anh ôm chặt Cố Nhiễm hơn một chút, nói rõ ràng từng chữ: “Anh thích em.”
“Em biết thừa.” Cố Nhiễm nghe được câu nói ấy thì tâm trạng cực kì tốt, cứ như chưa từng được vui như thế, nhịn cười rồi chủ động hôn anh.
Nụ hôn hôm nay có vẻ đặc biệt mạnh mẽ, nhiệt độ cả căn phòng như tăng thêm hai độ, hôn từ phòng khách đến phòng ngủ, cửa phòng đóng rầm lại một tiếng.
Sau một quãng ngắn tĩnh lặng, ngoài cửa sổ dần có tuyết rơi nhẹ.
Trong phòng như có một âm thanh bị che giấu bởi tiếng tuyết rơi, cuối cùng cô cứ như sốt ruột, muốn nói với anh là cô rất sẵn lòng, thốt ra tiếng thôi thúc ngọt ngào, mượt mà như tơ: “Anh vào đi mà.”