Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác, Tư Mộ lúc này 3 tuổi, cậu nhỏ chút xíu chạy lon ton đến phòng bệnh viện cùng quản gia, bước vào trong thấy mẹ vẫn còn nằm ở đó mỉm cười nhìn cậu. Tư Mộ với giọng nói nhỏ nhỏ dễ thương cất lên.
- Mẹ ơi! Mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Mộ Mộ lại đến thăm mẹ đây. 2°
Bà khó khăn ngồi dậy, giọng nói ôn nhu trả lời.
- Ừm, mẹ khỏe lắm đó nha, Mộ Mộ của mẹ lại đây với mẹ nào, mẹ nhớ con quá.
Tư Mộ được sự trợ giúp của quản gia mà ngồi trên giường bệnh của mẹ, đứa nhỏ hiểu chuyện chỉ dám ngồi gần chứ không dám ngồi trên lòng mẹ như bao đứa nhỏ khác, mong muốn nhưng chẳng dám vì sợ mẹ mệt. (3
Bà nhìn Tư Mộ với đôi mắt dịu dàng đầy thương yêu nhưng lại có chút luyến tiếc, bà cười nhẹ hỏi.
- Chỉ hai năm nữa thôi bé con của mẹ phải đi học rồi, con sắp phải xa mẹ rồi đúng không? (
Tư Mộ lắc đầu giọng ngoan ngoãn trả lời.
- Dạ không, Mộ Mộ sẽ ở đây với mẹ, sẽ không bỏ mẹ đâu! C
Căn phòng bệnh đầy tiếng cười nói, quản gia ở bên ngoài cũng cười theo sự hạnh phúc này. Buổi sáng trôi qua rất nhanh, trưa cũng vậy, buổi chiều tối dần buông xuống. Tư Mộ được quản gia dẫn xuống tiệm hoa để mua cho mẹ một cây hoa vì mẹ nói thích loài hoa đó, vỏn vẹn chỉ một bông hoa hồng màu trắng. 2°
Khi lên tới phòng bệnh của mẹ, bà nói quản gia bế Tư Mộ lên giường của bà, sau khi làm theo bà nhẹ nhàng gối đầu lên chiếc đùi nhỏ của Tư Mộ vòng tay nhẹ ôm lấy cậu. Tư Mộ nhỏ chẳng hiểu chuyện gì cũng ôm lấy cánh tay của mẹ. Trong lòng vui sướng khi được mẹ ôm.
Tư Mộ đưa cành hoa cho bà giọng nhỏ nghịch nói.
- Tặng mẹ! Con thương mẹ nhiều lắm ạ!!!
Mắt bà ngấn lệ nhìn Tư Mộ nhận lấy cành hoa, bà đưa nhẹ tay xoa xoa chiếc má tròn như bánh bao của Tư Mộ nhẹ giọng nói. 2
- Mẹ rất thương con, Mộ Mộ mẹ thương con nhiều lắm, cuộc đời mẹ thật ý nghĩa khi có con, chỉ mình con, nếu sau này con đi sai đường mẹ sẽ tìm lại đường đúng cho con... Hứa với mẹ phải sống tốt nhé? @*
Nói xong bà cười nhẹ nước mắt bắt đầu chảy xuống, tay bà nhẹ rơi xuống trên người Tư Mộ, đứa trẻ 3 tuổi chẳng hiểu được lời nói ấy có ý nghĩa gì, Tư Mộ lay người mẹ nhưng không thấy phản ứng gì từ mẹ của mình, đôi mắt cậu bắt đầu ngấm lệ khi cảm nhận được mẹ không còn thở tim cũng chẳng còn đập. Tư Mộ lay mẹ và òa khóc nức
no.
- Mẹ ơi! Đừng bỏ con mà, con hứa! Con hứa con sẽ sống tốt, mẹ ơi!!!! Đừng mà mẹ!!!
Quản gia đứng cạnh mắt cũng ướt lệ khi nhìn thấy cảnh này. Tư Mộ nhìn quản gia giọng nức nở nói.
- Gọi, gọi cho ba cháu đi, gọi đi bác ơi!!
Quản gia nhanh chóng gọi cho ông Quyết nhưng nhận lại một cái khóa máy từ ông ta. Ông trời gần như cũng cảm nhận được nổi thương đau của Tư Mộ mà trút xuống một cơn mưa lớn bè theo tiếng khóc nức nở của Tư Mộ.
Ý tá lập tức có mặt để kiểm tra thi thể bệnh nhân, quản gia vỗ về Tư Mộ nhưng cậu bé đã khóc nấc lên đến khi kiệt sức rồi chìm vào giấc ngủ, lúc này thì người ba người chồng đang ở đâu? Ông Quyết lúc này đang ở cạnh người phụ nữ khác đẩy ân ái.
Đến khi biết tin ông cũng chỉ an ủi Tư Mộ vài câu rồi bỏ đi, lúc đám tang của mẹ Tư Mộ cũng chỉ lằng lặng vài người ông Quyết cũng chỉ xuất hiện đúng lúc đưa bà về nơi yên nghỉ cuối cùng trên mắt không ánh một chút thương đau nào rồi rời đi mất. B
Sau đám tang Tư Mộ tự nhốt mình vào phòng liên tiếp 4 ngày, một đứa trẻ 3 tuổi mà 4ngày không ăn gì khiến quản gia và ông Diệp sốt ruột. Nghĩ đủ mọi cách cuối cùng Tư Mộ cũng chịu buông bỏ chấp nhận sự thật. Tư Mộ òa khóc trong vòng tay của ông nội mình lag ông Diệp. Người thứ hai thương cậu vô điều kiện. 6°
* Quay về hiện tại *
Khi nhớ về chuyện khi ấy mắt cậu lại lần nữa rưng rưng nước mắt, kìm nén lại trong chút kí ức nhỏ, cậu thốt lên lời nói nhỏ.
- Phải chi có anh ấy ở đây nhỉ?
Tư Mộ chợt sững sờ trước lời nói của bản thần ' Anh Ấy' là ai? Tại sao tâm trí cậu lại gợi nhớ đến một cậu chàng trai mà cậu không nhớ tên? Sao Tư Mộ lại đột nhiên thốt lên câu nói khiến cả bản thân cậu cũng phải bất ngờ.
Đưa tay xoa xoa thái dương rồi đứng dậy đi rửa mặt, khi đứng ngay ban công thì nhìn thấy xe của Minh Hoa đã về tới, cậu vui vẻ nghĩ lại cầu nói của mẹ năm ấy rồi cười nhẹ nói.
- Con đã lỡ thất hứa một thời gian rồi, giờ con thực hiện lời hứa lại nhé, Mẹ! Đây là đường mẹ dẫn con đi lại đúng không ạ?! Cảm ơn mẹ.
Tư Mộ cười tươi rói đi ra khỏi phòng, đi xuống nhà thấy Minh Hoa uề oải nằm dài ở ghế sofa khiến Tư Mộ lại hoang mang. Tư Mộ đi nhanh xuống nhà và cất giọng.
- Anh ổn chứ Minh Hoa?
Minh Hoa ngồi dậy gật đầu nhưng giây sau lại lắc đầu ngao ngán, Thanh Tâm ngồi nhìn mà bất lực đỡ trán cười nhẹ, Thành Khải để ý Tư Mộ từng chút nhìn thấy đôi mắt có chút đỏ của cậu, anh khẽ nhíu nhẹ mày. •