Uế Sinh

Chương 15: C15



Mãi mới tìm được một nơi yên tĩnh, hai người tạm dừng lại, thở phào.

Người Trương Dẫn Tố ướt sũng nước giếng lạnh ngắt, mười ngón tay đông cứng. Đến bây giờ hiệu lực của thuốc mới hết hẳn, để y cảm nhận được sự lạnh lẽo trong tuyệt vọng.

Còn về Liễu Chí… hay phải là người bị Liễu Chí chiếm cứ cơ thể, đang đắc chí ngọ nguậy ngón tay trước mặt y: Xem này! Ta biết cầm đồ bằng tay rồi! Mười cái que này làm khó ta gần chết!

Lúc nói chuyện, sắc mặt của nó vẫn còn rất kỳ quặc, có lúc chỉ nhếch một bên khóe miệng, hai mắt nhìn về hướng khác nhau. Cứ như có người nhốt ý thức của Liễu Chí vào cơ thể này, nhưng đến giờ nó vẫn chưa thể điều khiển thành thạo vậy.

Liễu Chí kể lại chuyện hôm đó sau khi bị y đánh về: Ta gặp tên gảy đàn kia ở trong sân!

Trương Dẫn Tố nghĩ một lúc mới biết nó nói đến A Phiếm.

Nhưng tại sao A Phiếm lại ở Liễu phủ… Lúc đó y phải chuẩn bị về núi Sở với Xuân Y rồi mới phải.

Kể ra thì việc y ngủ say cũng rất khả nghi. Có người đưa y đến cạnh Tấn Vương lúc đang ngủ, trên đường đi y hoàn toàn có thể tỉnh lại, nhưng y không hề. Chắc hẳn đã có người bỏ thuốc vào thức ăn trước đó, mà trước khi ngủ, y chỉ ăn điểm tâm A Phiếm mang tới.

Liễu Chí nói tiếp: Hắn hỏi ta có muốn ra ngoài chơi không, ta bảo có. Thế là hắn lấy một cái vò ra cho ta vào mang đi.

Trương Dẫn Tố: …Cái gì?

Liễu Chí: Cái vò đó! Một cái vò dán đầy bùa từ trong ra ngoài! Không phải trước đây ngươi cũng dán đầy bùa trong tay áo để mang ra ta ngoài sao?

Lý thuyết là như vậy, đều là dùng chú thuật bảo vệ sức mạnh của Liễu Chí, để nó không tan biết khi rời gốc gác quá xa.

Nhưng làm vậy cũng có giới hạn, không thể mang đi xa quá chứ nói chi là nơi thánh địa thanh tịnh như hoàng cung. Muốn đưa nó đi ra cũng không phải không được, chẳng qua cần có vật chứa đặc biệt, hơn nữa không thể ở ngoài quá lâu.

A Phiếm có những thứ này từ đâu? Chỉ có những người đứng đầu đạo Xá Uy mới tiếp xúc được những thứ này… Y có được chúng nhờ Xuân Y sao?

Trương Dẫn Tố bỗng không biết nên kinh ngạc trước hành động của A Phiếm hay tình hình của Liễu Chí nữa. Song người kia chẳng lo lắng chút nào, vẫn rất vui vẻ: Sau đó khi mở vò ra lần nữa, ta được cho vào… trong người này đây.

Liễu Chí nói xong thì mở đỉnh đầu ra cho Trương Dẫn Tố xem đống não bằng chi đen. Đám chi đó còn có thể chui ra khỏi tai, nhưng không thể hành động tùy ý như trước nữa… Thân thể này đã chết rồi.

Liễu Chí: Có liên quan gì tới ta đâu? Lúc ta bị nhét vào nó đã chết rồi.

Trương Dẫn Tố: …Cho ta xem người của ngươi.


Không đợi Liễu Chí trả lời, y đã vạch y phục người này ra. Trên làn da đông cứng xanh xao là những hình vẽ bùa chú dày đặc.

A Phiếm không chỉ đưa hắn ra khỏi Liễu phủ mà còn tạo ra một thi thể vẽ đầy bùa chú, làm vật đựng cho Liễu Chí. Cơ thể người là vật chứa tốt nhất cho ô uế, có thể giúp nó ở bên ngoài lâu dài.

Trương Dẫn Tố: …Ngươi bị nhét vào ở chỗ nào? Ngươi được đưa vào cung bằng cách nào?

Liễu Chí: Hả? Ta tỉnh lại ở đây luôn mà.

Trương Dẫn Tố: Đừng đùa.

Liễu Chí: Ta lừa ngươi làm gì? Ta tỉnh lại ở đây mà! Ở đằng kia kìa… Có một người trông bệnh bệnh cứ lải nhải với ta mãi luôn, ta không muốn nghe, đợi mấy ngày điều khiển được cơ thể này là chạy luôn.

Trương Dẫn Tố nhìn theo hướng chỉ, đó là hướng lãnh cung.

Trong lãnh cung chỉ có Lý Miên. Lý Miên, A Phiếm, chẳng lẽ hai người họ đang bắt tay làm chuyện gì?

Đang lúc suy nghĩ, lại có thêm một đám truy binh đến gần. Liễu Chí vươn chi xách y lên xà nhà còn hắn ngồi ngoài cửa, nhìn đám người chạy qua.

Nhưng lần này đã có người nảy sinh nghi ngờ.

Cấm vệ: Ngươi là người cung nào? Sao lại đi lang thang lúc nửa đêm?

Liễu Chí đơ mặt nhìn bọn họ, sau đó ngoác miệng cười. Đám thị vệ kia không thấy phía sau thanh niên nọ là hàng chục chi mảnh màu đen như rắn dựng lên, mũi nhọn nhắm vào giữa trán họ.

Song ngay lúc này, một giọng nói ấm áp như gió xuân vang lên. Nghe thấy tiếng nói, Trương Dẫn Tố trên xà nhà không khỏi sửng sốt.

A Phiếm: Hắn là tùy tùng của quốc sư, ta vâng lệnh quốc sư dẫn hắn về.

Y đưa lệnh bài quốc sư của Xuân Y ra, đám thị vệ xác nhận xong thì đi nơi khác tìm tiếp. Đợi họ đi rồi, A Phiếm mới ngẩng đầu nhìn Liễu Chí.

A Phiếm: Công tử ở kia đúng không? Xin hãy ra gặp mặt.

Trương Dẫn Tố không di chuyển. Y và Liễu Chí đã hơi đồng hóa rồi, không cần lên tiếng cũng hiểu được ý nghĩ của hắn.


Liễu Chí chắn trước mặt A Phiếm, đám chi mảnh kia nhắm thẳng vào khuôn mặt nho nhã xinh đẹp của y: Y không muốn gặp ngươi. Cút.

A Phiếm: Thế… công tử có muốn gặp Lý Miên không?

A Phiếm: Gặp Lý Miên điện hạ rồi, mọi nghi hoặc của công tử sẽ được giải đáp.



Lãnh cung nơi Lý Miên bị giam ở phía Bắc, phòng vệ nghiêm ngặt. Không được Lý Dung đồng ý, không ai được ra vào.

Xuân Y thường dẫn A Phiếm vào cung, lệnh bài để vào cung cũng giao cho y giữ. Vậy nên A Phiếm có thể ra vào trong cung cũng không lạ, nhưng lạ là, y vào lãnh cung phòng vệ nghiêm ngặt bằng cách nào.

Đến ngoài lãnh cung, y dừng chân nghỉ một lát. Ngay khi Trương Dẫn Tố định hỏi y vào trong bằng cách nào, thì thấy A Phiếm đưa tay lần trên tường gạch, rồi không biết mượn lực từ đâu, y nhẹ nhàng trèo lên tường như bóng ma, vượt qua tường cung cao ngất.

Bao năm qua, Trương Dẫn Tố không biết y có võ công như thế.

Ba người vào lãnh cung. Dọc đường đi, Liễu Chí luôn miệng nói mình tỉnh lại ở đây.

Trương Dẫn Tố: Tóm lại là có chuyện gì?

A Phiếm: Là kế hoạch Lý Miên điện hạ, ta chỉ làm theo lệnh thôi.

Trương Dẫn Tố: Ngươi là người của Lý Miên? Ngươi làm việc lại cho ông ấy từ lúc nào?

A Phiếm: Ta vẫn luôn là người của điện hạ.

Vừa nói chuyện, ba người đi vào trong phòng. Ở đây không có thị vệ canh gác, cả tòa cung điện trống trải tàn tạ.

Có một người đứng cạnh bình phong, im lặng chờ đợi như biết trước họ sẽ đến.

Lý Miên: Phụng Tuyết, cậu đến rồi.


Trương Dẫn Tố: Ta có nhiều điều muốn hỏi, nhưng nếu điện hạ có thể tự nói thì ta sẽ nghe điện hạ giải thích trước.

Ánh mắt Lý Miên chứa nụ cười nhẹ nhàng, tuy ông ta tiều tụy nhợt nhạt, trang phục đơn giản, nhưng lại như lưỡi kiếm bỏ bớt những phụ kiện rườm rà, phơi bày vẻ lạnh lẽo thuần túy.

Lý Miên: Ta tự có cách liên lạc với bên ngoài, lính gác chỉ khiến ta không thể rời khỏi lãnh cung, nhưng vẫn còn nhiều cách để liên lạc với bên ngoài lắm.

Có một chiếc đàn tỳ bà hơi cũ gác trong góc tường. Tiếng đàn là một công cụ truyền tin rất tốt.

Lý Miên: A Phiếm làm việc cho ta, mang tin tức bên ngoài vào. Không lâu trước, nó đã nói với ta chuyện ô uế ở Liễu phủ. Ta muốn gặp nó.

Liễu Chí: Chính tại hạ đây!

Trương Dẫn Tố: Ngươi im đi!

Liễu Chí im lặng, nhưng lại có mấy cái chi thò ra từ hai tai nhảy múa.

Lý Miên: Ngươi nhờ Xuân Y của đạo Xá Uy chăm sóc A Phiếm, giúp nó có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều bí thuật đạo Xá Uy, nghĩ được cách đưa Liễu Chí đến đây. Tuy những bí thuật này cao thâm, nhưng chỉ cần bỏ thời gian ra nó vẫn có thể hiểu được.

Trương Dẫn Tố: Nếu khi đó ta bỏ mặc y lưu lạc ngoài đường, không nhờ sư huynh, bây giờ y không thể làm những chuyện này.

Lý Miên bật cười: Khi đó nó sẽ đáng thương lưu lạc ngoài đường, sau đó “trùng hợp” lưu lạc đến chỗ Xuân Y. Sự lương thiện của cậu chỉ khiến thúc đẩy nó xảy ra dễ hơn thôi.

Lý Miên: Phụng Tuyết, không nhất thiết phải lên kế hoạch sâu xa tới đâu để đạt được một mục tiêu. Có những lúc, đi tới đâu biết tới đó lại có ích hơn. Kế hoạch này không nhằm vào Liễu Chí, Liễu Chí hoàn toàn là điều bất ngờ. Nhưng khi ta biết sự tồn tại của nó, ta đã quyết định thay đổi cục diện, nhắm vào nó trước.

Ông ta lệnh A Phiếm dẫn Liễu Chí tới, hơn nữa còn muốn có thời gian nói chuyện để mình bàn bạc với Liễu Chí.

Vậy nên A Phiếm mới tìm vật đựng của đạo Xá Uy để đưa Liễu Chí khỏi Liễu phủ, sau đó chuẩn bị sẵn thi thể chết bệnh trong cung, cố gắng kéo dài thời gian cho Liễu Chí hết mức.

Nhưng họ không ngờ Liễu Chí làm quen với cơ thể nhanh đến vậy, còn tự trốn ra ngoài.

Trương Dẫn Tố:..Nhưng ta không hiểu nổi ngài muốn nói gì với nó? Cả ta cũng chẳng muốn nói nữa.

Liễu Chí ré lên: Trương Dẫn Tố, ngươi chết rồi!!! Tên khốn này!!

Liễu Chí: Hắn lải nhải với ta cả đống thứ không hiểu kiểu gì, điều kiện rồi lợi ích gì đó, nói đi nói lại mãi!

Trương Dẫn Tố: Ngài muốn mua chuộc nó?… Liễu Chí, có phải ông ấy muốn ngươi giúp ông ấy ra ngoài không?

Liễu Chí lắc đầu: Không phải.


Liễu Chí: Hắn muốn thuyết phục ta nghe lệnh làm việc cho hắn.

Đáp án này rất hoang đường. Trương Dẫn Tố không khỏi bật cười: Nó thì làm được việc gì nghiêm chỉnh…

Song, Lý Miên luôn mỉm người chợt nghiêm mặt.

Lý Miên: Nó làm được rất nhiều việc, Phụng Tuyết à. Chẳng qua cậu không muốn nó làm.

Lý Miên: Nó có thể giết người trong vô hình, có thể chống lại thiên quân vạn mã, có thể nghe lén những tin cơ mật nhất. Cậu bảo nó làm, nó có thể làm tốt hơn bất cứ ai.

Liễu Chí: Thật không? Trương Dẫn Tố, hắn khen ta kìa!

Trương Dẫn Tố không nhịn được, quát lên: Ông ta không khen ngươi! Ngươi không được làm những chuyện đó!

Cậu trừng mắt nhìn Lý Miên, không ngờ ông ta muốn lợi dụng Liễu Chí làm những việc này.

Lý Miên: Đừng nghĩ ta thế chứ, ta không dùng nó thỏa mãn lợi ích riêng mình đâu.

Lý Miên: Ngay khi ta nghe A Phiếm nói về nó đã không khỏi nghĩ rằng, tại sao không ai lợi dụng thứ sức mạnh này?

Lý Miên: Nếu Dung Nhi có thể sử dụng nó… thì tốt biết bao.

Ông ta thở dài nhìn Liễu Chí và Trương Dẫn Tố ở phía đối diện, nở nụ cười nhã nhặn.

Lý Miên: Nhưng có vẻ là thất bại rồi. Nó không muốn nghe lời ta, ta cũng không có điều kiện nào đủ mua chuộc nó. Nhưng không sao, ta nói rồi, mục đích của kế hoạch này không phải Liễu Chí.

Trương Dẫn Tố: …Thế là ai? Quốc sư Xuân Y sao?

Lý Miên nhìn y, chỉ nhìn thôi, ánh mắt ấy vô cùng quen thuộc, tựa như lần gặp đầu tiên ở vương phủ nhiều năm trước, ông ta hiền hòa nhìn đứa bé này, bế nó lên đùi.

Lý Miên: Là cậu, Phụng Tuyết.

Lý Miên: Tấn Vương Lý Hàn cũng đồng ý giúp ta hoàn thành kế hoạch này. Nó và A Phiếm bày ra một vụ tấn công, mục đích là để cậu mang tiếng xấu.

Lý Miên: Cậu phải trốn chạy. Cậu phạm phải tội chết, không thể trốn tránh, chỉ có thể chạy, chạy ra ngoài biên quan. Cuối cùng không còn đường đi, cậu phải nương nhờ bộ tộc Đào thị.

Lý Miên: Dung Nhi vẫn muốn tìm ra nội gián trong triều, nhưng không có kết quả. Nếu điều tra bên này không có manh mối gì, vậy hẳn nên…

Ông ta cầm ly sứ lên, nụ cười tươi dần. Lý Miên: “Tặng” một người cho quân địch, điều tra ngược lại từ bên đó. Ta cho cậu thời gian đếm đến ba để tìm đường chạy, khi đến ba, ta sẽ gọi thị vệ vào.


— QUẢNG CÁO —