“...” Khúc Sở xoa lỗ tai nhiều lần, xác nhận mình không nghe nhầm.
Gương mặt thanh tú ấy khẽ méo xệch trong chốc lát, khóe môi nhếch nhẹ, kính gọng vàng cũng chẳng thể che đậy hết ánh mắt không biết đã chồng chất bao nhiêu mâu thuẫn khi thoáng qua của anh.
Ngón tay nhỏ nhắn miết lấy mép dưới áo thun, Ứng Trường Lạc thở dài trong lòng, nhủ thầm: “Mình lại bung bét hết mọi chuyện rồi, biết thế đã không lên tiếng, nhưng không phải ngày mai trời sẽ mưa à? Nên tiếp tục chủ đề câu chuyện từ khúc nào đây?”
Ở nhà họ Lục, chẳng có ai theo dõi kiểu phim truyền hình dạy đạo đức như này cả, song cô vẫn nghiêm túc lắng nghe lời tóm tắt của Khúc Sở.
Dẫu vậy, cô cũng không hứng thú mấy, phim truyền hình nào chẳng dựa vào cuộc sống thực tế chứ, vớ va vớ vẩn y chang nhau.
Nếu bạn thật sự muốn theo dõi những thể loại phim như vậy, hoàn cảnh của Ứng Trường Lạc khi lấy gương tự soi, sẽ giống hệt một bộ phim gia đình giàu sang phức tạp chân chính. Cô là con gái riêng giữa con ông cháu cha đã có vợ và cô chủ thiên kim, từ nhỏ đã chuyển đi nhiều nơi, trải nghiệm mười ba năm cuộc đời cô, quá đủ cho các biên kịch viết ra tám mươi tập phim truyền hình dài kì rồi.
Đoạn rườm rà trôi qua, phim truyền hình bắt đầu chiếu, âm thanh mẹ chồng nàng dâu cãi vã lẫn âm thanh xì xào nói nhỏ của mẹ con chỉ còn là tiếng nền.
Khúc Sở chăm chú đối mặt với Ứng Trường Lạc, mũi nhọn đấu đao sắc, như thể ai chớp mắt thì sẽ thua cuộc.
Bầu không khí rất kỳ lạ. Sau một lúc lâu, Khúc Sở mới xoa nắn xương lông mày, thẳng tay tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh, mỉm cười nói: “Nào, nhóc Trường Lạc, tâm sự cùng anh trai chút chút được không?”
Ứng Trường Lạc cảm thấy anh hỏi khéo quá chừng, rõ ràng là đang thử thăm dò nhưng vẫn biết chừa đường lui cho mình.
Anh sử dụng “cùng”, không phải “với”.
“Vâng.” Ứng Trường Lạc chớp mắt: “Cùng anh lảm nhảm.”
Khúc Sở lớn hơn cô tám tuổi, không có nhiều hiểu biết về các cô gái ở tuổi này lắm. Anh cứ đắn đo mãi, quyết định chọn điểm an toàn nhất để lái sang chủ đề khác, hẳn sẽ không xảy ra sai sót.
Đâu ngờ rằng, Ứng Trường Lạc làm gì tầm thường đến mức đấy.
Khúc Sở bình thản hỏi: “Mười ngày nữa là nhập học rồi, nhóc Trường Lạc nhà ta có muốn làm gì không?”
Ứng Trường Lạc nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Em chưa làm xong bài tập, giáo viên có thể sẽ mời phụ huynh, anh tới được không?”
Khúc Sở khoác một tay lên chỗ tựa lưng, thả lỏng người: “Chuyện này khỏi cần bàn. Cách thức liên lạc của phụ huynh sau này sẽ do anh trai đảm nhận tất, họp phụ huynh cũng để anh trai nốt, còn gì nữa không?”
“Vậy giáo viên phụ đạo sau này sẽ sang bên này dạy em à?” Ứng Trường Lạc nhàn nhạt hỏi. Bệnh sạch sẽ của anh cũng không đến nỗi nào, chẳng biết có thể chấp nhận người ngoài vào nhà mình không.
“Hiếu học thật đấy.” Khúc Sở khích lệ: “Giáo viên dạy Vật lý của em đổi thành anh, các thầy cô môn khác cứ đến nhà là được, gần đây anh trai cũng ở nhà học với em.”
Chùm pha lê treo trên trần nhà tỏa ra ánh đèn dìu dịu, chiếu vào dòng nước lạnh nơi đáy ly, tia sáng chìm nổi cùng bóng tối.
Mái tóc đen dài tôn lên làn da trắng như sữa của Ứng Trường Lạc, vẻ lãnh đạm dung hòa với nét đẹp vừa đủ, cô ngồi ngoan ngoãn, tựa chú nhím đang cố gắng để lộ phần da bụng mềm mại.
Khúc Sở cười khẽ, lấy khoai tây chiên về tay mình, cầm một miếng đút tới bên môi cô.
Ứng Trường Lạc mở miệng ngậm vào, phát ra tiếng nhai “lắc rắc”, hai má khẽ phồng lên, nét mặt trở nên sinh động, Khúc Sở ăn liền mấy miếng rồi mới dừng lại.
Anh đúc kết kinh nghiệm dạy dỗ: “Vậy nhóc Trường Lạc thích xem thể loại phim truyền hình gì?”
Ứng Trường Lạc chưa ăn xong, cô sốt ruột trả lời anh, mơ hồ đáp: “Em không xem.”
Chấm dứt chủ đề nói chuyện ngay tại đấy.
Khúc Sở không nhụt chí, ngay lập tức bẻ lái sang sở thích khác: “Vậy xem phim điện ảnh? Phim tài liệu?”
Ứng Trường Lạc lời ít ý nhiều: “Các kiểu phim như “Ký Sự Những Vụ Án Hình Sự Lớn Ở Phía Tây Trung Quốc”, “Forensic Firsts Season (Đội Điều Tra Hình Sự Đầu Tiên)”, “Crimes That Shook the World Season (Các Vụ Án Chấn Động Toàn Cầu)”.”
Phát âm tiếng Anh của cô cực kỳ chuẩn, hai bộ phim sau đó đều thuộc dạng phim tài liệu hiện nay chưa có phụ đề Trung Quốc, trùng hợp là Khúc Sở cũng vô cùng thích phim này.
“Hiểu rồi.” Ánh mắt của Khúc Sở tỏ tường: “Khi ăn cơm thì xem “Thuyết Pháp Hôm Nay” đúng không?”
Ứng Trường Lạc gật đầu, chủ đề một lần nữa đâm vào ngõ cụt.
“Em thích đồ ăn vặt vị gì?”
— “Em không hay ăn.”
“Có thích ngôi sao nào không?”
— “Không ạ.”
“Nghe nói em còn học cưỡi ngựa nữa, có thích giống ngựa nào không?”
— “Có ạ.”
“Sau này dạy anh bắn cung nhé?”
— “Được.”
“Vì sao em lại thích màu xanh dương?”
— “Vui.”
Đổi tới đổi lui mười mấy đề tài, Ứng Trường Lạc đều có thể nhanh chóng dẫn dắt cuộc trò chuyện vào hồi kết, xứng danh lỗ đen kinh hoàng của các buổi tán gẫu.
Quách Đức Cương của bệnh viện top 3 lần đầu tiên bại trận, chiến trường thảm không nỡ nhìn. Khúc Sở tuyệt vọng, song anh quyết không nhận thua, chẳng đi theo lối mòn, anh nghĩ đến ngăn tủ chất đầy sách của Ứng Trường Lạc.
Anh thân thiết vò tóc cô gái, cưng chiều dỗ dành: “Là do anh trai hết, hôm nay dừng tại đây, anh vẫn cứ dạy em Vật lý nhé.”
“Cảm ơn anh.” Ứng Trường Lạc nghiêng đầu nhìn anh, nói lời cảm ơn không rõ ý tứ, trong đôi mắt hiện ra thân hình gầy gò, gương mặt cười nhạt của Khúc Sở. Anh đứng dậy trước, sau đó khom lưng như đã hẹn, ga lăng để ngang cánh tay cho cô vịn.
***
Phòng ngủ trang bị đèn chân không màu đỏ, ánh sáng chan hòa như tia nắng.
Bàn đọc sách dài được cách điệu riêng chiếm hết nửa mặt tường, vừa vặn có thể chứa đủ hai chiếc ghế ngồi dễ chịu, Khúc Sở đã đặc biệt lựa chọn độ dài theo ý của Ứng Trường Lạc.
Ban đầu, Ứng Trường Lạc cảm thấy việc Khúc Sở nói anh sẽ dạy Vật lý chỉ là đùa thôi, nào ngờ ngay ngày đầu tiên chuyển vào, Khúc Sở đã chắp tay đứng trước tủ sách rộng lớn quan sát, nửa phút đồng hồ sau thì quay lại, anh nghiêng người dựa vào tủ, đẩy mắt kính gọng vàng lên, ngón tay với khớp xương cân xứng gõ mặt bàn, anh nhẹ giọng hỏi thăm: “Em có thích tìm hiểu về Vũ trụ Cơ học của Newton không?”
Ứng Trường Lạc không trả lời, bờ môi thẳng tắp, chỉ có điều, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia đã bắt đầu ánh lên các tia sáng.
Khúc Sở đã thạo việc nhìn mặt cô đoán ý trong thời gian rất ngắn, giọng nói dịu dàng tiếp tục: “Vũ trụ Cơ học là thế giới quan của Thuyết quyết định hoàn toàn, cho đến bây giờ vẫn không có cách nào để chứng thực, cũng không có cách nào được ngụy chứng. Vậy nên Vũ trụ Cơ học được tồn tại như một loại tín ngưỡng triết học…”
Ứng Trường Lạc không hề được tiếp xúc với kiểu Vật lý Lý luận này cả năm nay, giáo viên phụ trách dạy thi chỉ dạy cho kịp giờ, càng sẽ không phổ cập kiến thức như thế cho trẻ con.
Con người luôn tràn đầy tò mò với các bí ẩn chưa được giải đáp của vạn vật.
Mọi thứ trong phòng ngủ đều mới tinh, ngay cả vở và bút cũng chưa bóc tem. Ứng Trường Lạc ngồi gần cửa sổ, Khúc Sở ngồi bên phải cô.
Khúc Sở xé lớp màng bọc nhựa của quyển vở, rút hai cây bút ký tên từ ống đựng rồi mở trang bìa ra, đặt bút viết lên.
[Lớp học Vật lý của cô chủ Ứng Trường Lạc]
[Người giảng chính: Khúc Sở]
Hành khải [1] sắc bén tinh tế, chữ viết tay cực kì đẹp, vẫn có thể đọc hiểu được, không quá giống với chữ bác sĩ.
[1] Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một kiểu chữ gọi là hành khải.
Anh đẩy bút và vở đến trước mặt Ứng Trường Lạc, đèn bảo vệ mắt trên bàn cũng được nghiêng về phía cô nhiều hơn.
“Em đừng hiểu lầm, thứ nhất không phải tất cả các bản sĩ đều viết cuồng thảo [2], tiếp theo đấy cũng chưa chắc là cuồng thảo nữa. Tụi anh phải học thuộc lòng từ điển viết tắt đơn thuốc y khoa, chữ giản thể và chữ Latinh chiếm đa số, dược sĩ có thể đọc hiểu là được rồi.” Khúc Sở vừa lẩm bầm giải thích vừa mở túi giấy A4, tay đè xấp giấy trắng, ngòi bút ma sát trên mặt giấy sàn sạt, vẽ ra một hình con nhím chibi nhỏ, anh cầm lên so sánh với cô rồi ghẹo: "Giống em không?”
[2] Cuồng thảo là một kiểu chữ thảo được phát triển thêm một bước với lối viết càng ngày càng phóng khoáng và mãnh liệt hơn.
Ứng Trường Lạc lạnh lùng cầm tờ giấy trắng vò lại thành viên tròn.
“Tính nết này của em, sao lúc tốt lúc xấu thế?” Khúc Sở cười nhẹ, ho khan hắng giọng, không giỡn nữa: “Newton và Einstein đều là những người ủng hộ Vũ trụ Cơ học. Còn một bên khác là học phái [3] Copenhagen do Bohr đứng đầu, họ tin rằng tính tương đối (sự không chắc chắn) mới là bản chất của thế giới.”
[3] Học phái là một nhóm học giả chuyên về một ngành học riêng biệt
Đang vào cuối hè nên không cần phải mở điều hòa, gió đêm xuyên qua cửa sổ lùa vào, dịu dàng lướt qua gò má, Ứng Trường Lạc nghiêm túc lắng nghe.
“Một suy luận quan trọng khác của Vũ trụ Cơ học là, nếu em tin tưởng vũ trụ có một điểm bắt đầu, tức vụ nổ Big Bang, vậy từ khi vụ nổ bắt đầu đến tận bây giờ, tất cả mọi chuyện đều chắc chắn xảy ra. Và kéo dài tới tương lai, tất thảy đều đã được định hình, chỉ là trình độ khoa học của loài người chưa phát triển đủ để dự đoán được chuyện gì sẽ phát sinh trong tương lai thôi.” Giọng nói của Khúc Sở êm tai.
Đuôi mắt của Ứng Trường Lạc chếch lên: “Thuyết định mệnh à?”
Khúc Sở phủ định: “Không phải, em biết ‘Lý thuyết Thống nhất lớn’ không?”
Ứng Trường Lạc gật đầu, lý thuyết này được xưng là lý luận của vạn vật, tức là trên lý luận, tất cả các hiện tượng trong vũ trụ đều có thể được giải thích bằng bốn loại lực tương tác tồn tại giữa các hạt vi mô.
“Anh biết ngay là nhóc Trường Lạc nhà anh biết mà.” Khúc Sở ấm áp khen ngợi: “Vũ trụ Cơ học tuân theo Lý thuyết Thống nhất lớn, chẳng qua là khác với tính thống nhất lớn của cơ học lượng tử hiện nay. Lý thuyết Thống nhất lớn ở giai đoạn Einstein cho rằng, trong thế giới sau khi nắm giữ Lý thuyết Thống nhất lớn, tất cả diễn biến đều có thể dự đoán được.”
“... Đồng thời, Vũ trụ Cơ học cũng phủ nhận ý chí tự nhiên của con người, cho rằng ý thức của nhân loại chỉ tồn tại dưới dạng vật chất hóa học và ảnh hưởng của tín hiệu điện, thế nên quan điểm này đã bác bỏ hoàn toàn thế giới tinh thần độc lập. Đây được gọi là Vật lý thiếu cảm xúc, và cũng không liên quan gì đến Thuyết định mệnh, chẳng khác nào canh gà lãng mạn độc hại [4] của Vật lý học.”
[4] Theo nghĩa đen, nó dùng để chỉ món súp gà ngon. Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là những từ, những câu, hoặc những bài báo mang tính triết lý nhưng nội dung sáo rỗng.
Ánh đèn cam bảo vệ mắt phác họa gương mặt anh tuấn của Khúc Sở, phối hợp với tone giọng thấp êm ái cuốn hút, mùi trầm hương ấm áp tràn vào xoang mũi, trong miệng anh ngậm một viên kẹo nhuận họng vị quýt.
Năm giác quan của cô đều bị tấn công. Khúc Sở vô cùng thoải mái viết vẽ trên giấy trắng, phóng vài nét tạo ra một vòng tròn, và trong lúc vô tình, anh đã nhấn nút giải phóng thời thiếu nữ của Ứng Trường Lạc.
Lần đầu tiên, cô nhận thức cực kỳ trực quan rằng, người trước mặt không hề nói dối. Khúc Sở đã học thành tài, nói đúng ra, anh đã bốn năm không học Vật lý rồi, nhưng khi trình bày về lý luận Vật lý, anh vẫn hạ bút thành văn được.
Khi Khúc Sở nói muốn phụ đạo cho cô môn Vật lý, thì anh có khả năng phụ đạo thật.
May mắn thay, các buổi kèm cặp của anh họ Dung Lỗi không hề rập khuôn, thế nên tuyển thủ đa nhiệm Ứng Trường Lạc đã có thể vừa xoay rubik vừa đọc đề, xoay xong cục rubik sẽ viết ra được cách giải.
Cô nghe giảng rất đàng hoàng, cũng suy nghĩ thật nghiêm chỉnh.
Cô chợt nhớ đến nội dung trên màn hình giám sát và câu hỏi của Dung Lỗi: “Vì em, Khúc Sở đã từ chối Viện Y học Harvard, em hiểu điều này có nghĩa là gì không?”
Ứng Trường Lạc hiểu, về lý thuyết, không thể nghi ngờ là anh đã tự cắt đứt tương lai sau này. Khúc Sở buông bỏ mà chẳng chùn bước, sau đấy thì ngồi đây dạy Vật lý cho mình.
Nghe anh nói về lý thuyết rất thú vị, anh đề cập tới tiến trình Vật lý, sẽ không xuất hiện trong nội dung kiểm tra ở giai đoạn thi đua của môn học, hoàn toàn vô nghĩa, cũng không có cách nào để chứng minh và ngụy chứng.
Gió đêm hòa cùng mưa bụi, sượt qua mặt kính thủy tinh, trong một đêm mưa phùn xen lẫn gió mát triền miên, Khúc Sở ngập ngừng kể cho cô rất nhiều giả thuyết mà cô không hề biết.
Kim giờ và kim phút chỉ cần một góc nhọn nữa là điểm đúng mười một giờ, Khúc Sở vẫn chưa thỏa mãn, anh ngửa đầu uống hết ly nước, nhẫn tâm lấy một bộ đề thi, lật lật một lát rồi chọn ra một tờ đề lớn nào đó nằm cuối cùng.
Anh đứng dậy, sau khi xoay cổ thả lỏng thì ngồi trên bàn, chỉ vào đề: “Làm bài này đi, anh giảng cho em xong là có thể rửa mặt chuẩn bị ngủ rồi.”
“Không cần.” Ứng Trường Lạc ngước mắt lười biếng nói.
Khúc Sở véo mặt cô, mỉm cười chất vấn: “Nói rõ ràng một chút, không cần làm hay không cần giảng? Qua cầu rút ván à? Không chịu làm bài sau khi nghe hả?”
Ứng Trường Lạc đẩy tay anh ra: “Em không cần làm, anh không cần giảng, quá đơn giản.”
Thân bút đảo qua đảo lại giữa ngón tay, cô nhẹ nhàng viết xuống vài công thức quan trọng, cuối cùng tính nhẩm ra một chuỗi kết quả rồi ném bút.
Khúc Sở nhìn cô viết xong, nhặt bút lên rồi bổ sung một chữ, anh dặn dò: “Sau này ấy, nhớ trình bày rõ ràng khi làm bài thi, nếu không sẽ bị trừ điểm. Xấp đề này, anh cũng chẳng biết nên dạy gì thêm cho em nữa. Em ngủ sớm xíu, ngày mai ra ngoài mua quyển đề cương mới.”
Cuốn đề thi này do thầy gia sư Lưu trước đó để lại, Khúc Sở đọc sơ qua, là tuyển tập các đề thi Vật lý Trung học Phổ thông trên cả nước theo từng năm. Ứng Trường Lạc chỉ mới lên lớp 8 thôi, nhưng cô đã có bóng dáng của một thiếu nữ thiên tài rồi.
“Anh nghĩ gì vậy?” Cô hiếm khi tò mò.
Khúc Sở cười khẽ: “Anh đang tìm từ để khen ngợi.”
Ứng Trường Lạc khó hiểu nhìn anh.
Khúc Sở giải thích: “Em là một thiên tài xuất chúng, sau này có thể tiếp bước theo con đường của anh. Tuy hiện giờ, anh vẫn chưa biết trình độ Toán học của em ra sao, nhưng nếu em tiếp tục bổ sung kiến thức rồi giành được giải nhất của IPhO (Olympic Vật lý Quốc tế) khi lên lớp 10, chuyện đấy cũng không bất ngờ gì đâu. Còn anh đang tính toán trước, mình nên trả lời thế nào khi truyền thông phỏng vấn anh.”
Mưa hắt vào cửa xào xạc, giọng nói trong veo mượt mà của Khúc Sở cùng tiếng mưa ùa vào tai: “Vốn dĩ anh khá lo lắng rằng mình không thể dạy em được, nhưng bây giờ thì yên tâm rồi. Giáo viên chỉ có vai trò là hướng dẫn em, giúp em thay đổi cách suy luận khi gặp khó khăn, may mà anh có thể hỗ trợ em đúng như vậy. Khoa Toán học Ứng dụng và Vật lý Lý luận có lẽ rất phù hợp với em, sau này trở thành đàn em của Hawking thì thế nào?”
“Làm đàn em của anh chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Ứng Trường Lạc dùng một câu hai nghĩa để chế nhạo.
“Đừng, khuyên người ta theo Y sẽ bị sét đánh đấy.” Khúc Sở vỗ đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu anh quen biết nhóc Trường Lạc nhà mình sớm hơn bốn năm, và em nói với anh trai, muốn làm đàn em của anh trai thì ắt hẳn anh sẽ tiếp tục nghiệp Vật lý rồi. Nhưng bây giờ không được, anh trai đã hết cơ hội.”
Có ngành chuyển cũng không sao, ba trăm sáu mươi ngành nghề, và ngành nào cũng được chuyển qua CS (Khoa học Máy tính).
Có ngành thì không thể, sau bốn năm không đụng đến Vật lý, nếu giờ Khúc Sở quay lại, anh vẫn có thể thi đậu Vật lý, lấy bằng Thạc sĩ hoặc Tiến sĩ, nhưng tuyệt đối không thể nào bằng việc thuở thiếu thời tiếp tục học lên rồi đạt được đỉnh cao. Trở về con đường này là điều không cần thiết và cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Cô khẽ nâng giọng ở cuối câu: “Hối hận à?”
Khúc Sở không cần nghĩ ngợi: “Trong từ điển của anh không có hai chữ hối hận.”