May mắn rằng muôn hoa chỉ yên lặng, không vạch trần tâm tư mới chớm nở này của cô thiếu nữ.
Không sao cả, chuyện cũng bình thường, anh trai và chị gái đều sẽ đưa cho mình vở ghi chú và giảng đề. Cảm giác yêu thích này chỉ xuất phát từ bản chất ngưỡng mộ mạnh mẽ của con người mà thôi.
Việc Khúc Sở ân cần với mình bắt nguồn từ lòng tốt của một người anh trai, còn mình là em gái của Dung Lỗi, bọn họ là anh em thân thiết, thương ai thương cả đường đi.
Về phần anh đã ngỗ nghịch và thay đổi kế hoạch cả đời vì mình, có lẽ thật sự giống như Khúc Sở đã nói, là anh tự nguyện, thỏa thích làm những gì mình muốn, chẳng cần đến lý do nào hết…
Đấy là anh trai, không nên tồn tại suy nghĩ khác thường như vậy.
Ứng Trường Lạc trì hoãn hồi lâu, dùng hết tất thảy lý trí để tự thuyết phục bản thân, tuy vẫn còn rất nhiều điều không hợp lý và sai trái, yếu ớt và bất lực, nhưng cũng đủ khiến cô thành công áp chế con tim đang thình thịch liên hồi, rồi đếm từng giây đến khi nhịp đập bình thường trở lại.
Cô thu lại tầm mắt, cúi đầu đọc đề, nhưng không tài nào tập trung được, thậm chí còn xem nhầm.
Cô chỉ có thể ngẩng đầu thêm lần nữa, quan sát cây cảnh phía đối diện.
Hiện nay, Ứng Cẩn Ngôn đang ở trong một căn nhà riêng đạt chuẩn, tức biệt thự đơn lập, khu đất xây được mua lại, một phần mặt bằng là con đường trước cửa cũng thuộc về tài sản riêng.
Được chị gái và chị dâu chăm nom quản lý đầy đủ, vườn hoa nhỏ trông rất tươi tốt, nhánh cây leo ra ngoài tường theo cột, màu xanh thanh mát đã giải tỏa cơn nắng nóng của mùa hè.
Dẫu cảnh đẹp thật, nhưng Ứng Trường Lạc đến và ngắm mỗi năm, thế nên cũng không mới mẻ gì lắm với cô.
Như ma xui quỷ khiến, cô giơ điện thoại lên chụp tấm hình bức tường hoa, lại thấy hơi luống cuống.
Nếu muốn chia sẻ thì cô đã chụp cho Khúc Sở vào hôm qua, cũng khi ban ngày sáng sủa, ngồi ở vị trí như bây giờ, cảnh vật của hôm qua và bữa nay y hệt nhau.
Ứng Trường Lạc không hiểu rõ, kho ảnh của cô không nhiều hình mấy, đề thi chiếm đa số, hiếm có vài tấm màu sắc tươi sáng, để Khúc Sở vào thì có vẻ rất bắt mắt.
Cô tiếp tục nhấn mở, là hình tự sướng.
Khúc Sở lười biếng nằm trên ghế, vừa mới tắm rửa xong, tóc được tùy ý vuốt ra sau, còn đọng hơi nước, gương mặt thanh tú hiện lên nét cười thờ ơ.
Đây là tấm hình anh chụp vào mấy ngày trước, anh xong phần mình rồi còn gọi cô đến chụp chung một tấm ra dấu yeah, đề phòng sau này nếu rơi mất điện thoại, cô có thể tìm lại dễ hơn. Nhưng Ứng Trường Lạc đã lạnh lùng từ chối ý kiến này.
Đầu ngón tay khẽ run, vân vê gò má Khúc Sở trên màn hình, Ứng Trường Lạc nghe thấy hàm răng của mình đang va vào nhau, buông một tiếng thở dài nặng nề.
Cô một lần nữa nhấn vào giao diện Wechat, Khúc Sở chưa trả lời, cô thử gõ một chữ vào khung chat: “Hoa.”
Lẻ loi trơ trọi, chẳng đáng yêu tí nào.
Thử chỉnh thêm xíu nữa, thành “Hoa hoa”.
Hình như ngây thơ quá, Ứng Trường Lạc bỏ cuộc, vào thẳng kho ảnh rồi khựng lại, mong muốn chia sẻ điều khiển cô bấm đăng, lý trí lần nữa vác súng ra trận khuyên nhủ. . truyện kiếm hiệp hay
— “Mỗi ngày đều gửi mấy việc cỏn con, lặp đi lặp lại, Khúc Sở sẽ không thấy mình kỳ lạ và phiền phức chứ?”
— “Có ý nghĩa gì đâu?”
Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sợi tóc rũ xuống ngăn cản đôi mắt, chia tầm nhìn thành hai nửa, rốt cuộc cô vẫn không nhấn gửi.
Quay về giao diện trò chuyện phiếm, cô mới phát hiện ra Khúc Sở lại bắt đầu nhắn tin, anh đã tự luyên thuyên chăm chỉ nói không ngừng một lúc lâu rồi.
Khúc Sở: [Anh xem vở của em, sau đó bắt chước một hồi, chữ giống nhất có lẽ là tên của em đó. Bây giờ em viết tay một lần thử, anh so sánh xem thành quả thế nào.]
Khúc Sở: [Hình ảnh]
Khúc Sở: [Ừ, hình như em đang cố gắng học Toán. Ứng Cẩn Ngôn là một gia sư giỏi, ai như Dung Lỗi kia kia.]
Khúc Sở: [Bài tập bây giờ của mấy đứa nhiều quá, anh mở ra cũng thấy nhức nhức cái đầu, hay không làm cũng được nhỉ. Ngày 31 anh sẽ gọi điện cho chủ nhiệm lớp em, anh lấy được số điện thoại rồi, dù sao cũng phải liên lạc với cô giáo.]
Khúc Sở: [Hình ảnh]
Tấm hình thứ nhất viết đầy tên của cô, Ứng Trường Lạc, nét bút ngừng ngắt, đổi mấy lần, cuối cùng thì gần như chẳng thể phân biệt thật giả với chữ của cô.
Con tim không nghe lời lại có xu hướng loạn nhịp.
Tấm hình thứ hai là bài tập hè môn Ngữ văn, yêu cầu viết một bài thơ về trân trọng thời gian.
Từng nét chữ Khải xinh đẹp. Khúc Sở sẽ khởi động công đoạn tự nói chuyện sau mỗi 32 phút, chắc là toàn bộ thời gian đều được dùng vào việc bắt chước chữ rồi. Người từng thấy cách anh phóng bút thật sắc bén có lẽ mới biết được, để viết được như bây giờ, anh phải khó khăn đến nhường nào.
“Phi quang phi quang, khuyến nhĩ nhất bôi tửu. Ngô bất thức thanh tiên cao, hoàng địa hậu. Duy kiến nguyệt nhàn nhật noãn, lai tiên nhân thọ. (Đường) Lý Hạ “Khổ Trú Đoản.”
Ứng Trường Lạc nín thở, bấm lưu hai bức hình này, rồi nhanh chóng viết tên của mình ở góc giấy, tiện thể kèm thêm tấm chụp hoa.
Cô chủ: [Hình ảnh]
Cô chủ: [Hình ảnh]
Cô chủ: [Chị gái rất tốt.]
Cô chủ: [Không cần làm.]
Khúc Sở trả lời bằng một đoạn ghi âm, giọng nói xuyên qua micro có chút thấp hơn, dịu dàng lưu luyến: “Hoa đẹp thật, hiếm khi thấy em trả lời lại từng câu một, anh đã chụp màn hình, lần sau bị em chọc giận thì sẽ lấy ra để tự an ủi bản thân.”
Cô chủ: [?]
Khúc Sở bổ sung tiếp, ngay cả tiếng cười khẽ cũng được ghi âm: “Trêu em đấy, làm đề đi, nhiệm vụ mỗi ngày của em xem ra không ít đâu.”
Cơn gió lướt qua, cuốn lấy cánh hoa trắng đáp xuống tay, Ứng Trường Lạc nhặt lên, kẹp vào trang cuối của vở ghi chép.
***
Đầu tháng 9 là thời gian nhập học bên Mỹ, Lâm Cố Nhược là sinh viên Y khoa hệ năm năm, năm nay mới bước vào chương trình đào tạo Thạc sĩ, tháng 8 khi đã dứt điểm vấn đề ai sẽ chăm sóc Ứng Trường Lạc trong mấy năm tới, hai người họ rời khỏi Đế Đô.
Trước lúc khai giảng, tình hình luôn luôn rối loạn, mọi người đều bề bộn tất bật, ngoại trừ Khúc Sở. Sau khi từ chối lời mời, anh vô cùng nhàn nhã, thường sẽ ngồi bên cạnh Ứng Trường Lạc đọc sách chuyên ngành một lát, giám sát cô chủ học hành.
Đối với anh, thi nghiên cứu không phải là việc khó, anh chẳng cần gấp gáp, vừa vặn được thả lỏng tinh thần, duy trì mãi vẻ tiêu sái tự nhiên, bình tĩnh thoải mái.
Dì giúp việc không ở nhà, trước khi Ứng Trường Lạc chuyển vào, Khúc Sở hay dùng bữa sáng kiểu Mỹ đơn giản, nhưng nhớ đến việc phát triển cơ thể của bạn nhỏ, hẳn anh phải nấu một bữa ăn cân bằng dinh dưỡng rồi.
Khúc Sở có thói quen chạy bộ sáng sớm, bất kể hôm trước đã ngủ lúc mấy giờ, năm giờ rưỡi sáng ngày kế tiếp, anh luôn thức dậy chạy bộ.
Đồng hồ sinh học là một cơ chế kỳ quái, sáu giờ sáng ngày 1 tháng 9, chẳng cần báo thức thúc giục, Ứng Trường Lạc đã ưỡn người, chống tay ngồi dậy.
Cô tìm điện thoại xem thời gian rồi nướng tiếp, tối hôm qua Khúc Sở đã nghiên cứu thời gian, sáu giờ năm mươi ra khỏi nhà là được.
Nhắm mắt chừng mười phút, đợi tiếng đóng mở cửa ngoài phòng vang lên, Ứng Trường Lạc mới bò dậy, rửa mặt thay đồng phục.
Đồng phục của trường trung học trực thuộc gồm áo tay ngắn trắng, phối với quần dài màu xanh nước biển, trên dưới chỉ một kiểu ống suông duy nhất. Ai nấy đều bình đẳng như nhau, bất kể bạn sở hữu sóng gió mãnh liệt hay vùng đất bằng phẳng.
Bữa sáng được kết hợp giữa trứng hấp, thịt xông khói chiên, và bánh mì nho khô. Khúc Sở vắt khăn mặt trên vai, anh đã thay sang quần áo bình thường đơn giản, một tay vò tóc, cầm chiếc bánh nướng chậm rãi đưa vào miệng.
Dầu gội lạnh lẽo có mùi bạc hà tươi mát, đủ để đánh thức các sợi dây thần kinh uể oải.
“Khai giảng vui vẻ nha cô chủ.” Khúc Sở biếng nhác dặn dò: “Cứ gọi cho anh trai khi có việc. Quyền nuôi dưỡng em hiện nay thuộc về anh, anh đã viết tên vào toàn bộ đống bài tập trắng trơn của em rồi, để bày tỏ lòng tôn trọng.”
Ứng Trường Lạc ngước mắt, lạnh lùng trả lời: “Ồ.”
Khúc Sở gõ bàn: “Bạn nhỏ phải vui vẻ hơn chút.”
“Anh trai.” Ứng Trường Lạc gọi một tiếng rất nhẹ.
Khúc Sở nhướng mày, cầm chiếc ly thủy tinh kiểu Mỹ của mình cụng vào ly nước cam của cô: “Được, với tiếng anh trai này của em, anh đành cung kính cạn trước.”
Ứng Trường Lạc vô lương tâm vạch trần: “Đằng nào chẳng phải uống hết.”
Trong bình hoa trên bàn ăn có nuôi cây thủy sinh, chiếc bóng của các nhánh lá được kéo dài dưới ánh sáng, như thể đang giương nanh múa vuốt.
Khúc Sở ngoảnh đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, góc nghiêng không chê vào đâu được, quần áo thể thao bật lên vẻ thiếu niên ngời ngợi của anh, anh liếm khóe môi, ngân nga hỏi: “Vậy, xông pha khói lửa, sẽ không chối từ?”
Ứng Trường Lạc im lặng, chỉ nuốt hết đồ ăn trong dĩa, nhét đầy dạ dày, khi ra ngoài thay giày thì cô “Vâng” một tiếng, đáp lại Khúc Sở sau một lúc.
Nhưng anh xách cặp sách của mình đứng ở cửa, ngón trỏ móc vào chìa khóa xe, có lẽ không hề để ý tới chút rì rà rì rầm này.
Chiếc Porsche màu trắng chạy về phía trường học, cả đoạn đường không ai mở miệng, Ứng Trường Lạc đeo tai nghe nghe tin tức tiếng Anh, cô mất tập trung, khóe mắt hoàn toàn chỉ thấy mỗi Khúc Sở.
Cô ngồi vững vàng, Khúc Sở bèn khóa xe, mãi đến khi dừng lại ở cổng trường mới mở khóa, lên tiếng nói: “Em đừng nhúc nhích.”
Ứng Trường Lạc ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Cổng của trường trung học trực thuộc là hai làn đường một chiều, các phụ huynh tự giác đậu xe bên trái để đưa đón con, phía bên phải dành cho việc quay xe.
Khúc Sở xuống xe, cầm lấy cặp sách từ trong cốp, đeo một bên vai, sau đó vòng qua bên kia mở cửa xe.
Hiện giờ Ứng Trường Lạc cao một mét năm mươi tám, còn lâu mới có thể đụng trúng trần xe khi bước ra, nhưng Khúc Sở vẫn chu đáo dùng tay để che chắn cho cô.
Khúc Sở khẽ nhếch đuôi mắt lên, nửa cười nửa không: “Đi thôi, anh sẽ hộ tống cô chủ qua đường thật tận tâm.”
“Không cần đâu.” Ứng Trường Lạc cắn môi từ chối.
Khúc Sở kiên trì, thời gian hẳn không còn sớm, các học sinh nối đuôi nhau tiến vô.
Thầy giám thị đang đứng ở cửa ra vào, chắp tay canh chừng xem có trò nào lơ là tác phong vào ngày đầu tiên khai giảng không.
Cuối cùng, Khúc Sở che trần xe lại rồi tiễn một đoạn đường ngắn, cởi cặp sách xuống đưa cho Ứng Trường Lạc ở cổng. Anh khom lưng, khẽ vỗ đầu cô, nghiêm túc bảo: “Hãy liên lạc với anh khi cần, đừng sợ phiền đến anh gì hết, em có thể không xem lời nói trên bàn ăn là thật, anh bèn nhấn mạnh thêm lần nữa vậy.”
Cặp mắt hoa đào của Ứng Trường Lạc sóng sánh, tim bỗng dưng hẫng mất nửa nhịp.
Khúc Sở và cô đối mặt, ánh mắt anh sáng rực, tay phải của anh đưa lên làm dấu thề, long trọng hứa hẹn: “Anh sẽ vì cô chủ mà xông pha khói lửa, không chối không từ.”