Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khúc Sở đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho Ứng Trường Lạc, ngay cả họp phụ huynh anh cũng trực tiếp tới họp thay.
Khi kỳ nghỉ đông bắt đầu trong nỗi chờ mong của các bạn học sinh, Ứng Trường Lạc đã bị giáng một đòn nặng nề.
Bảo mẫu chăm sóc cô từ bé sở hữu kinh nghiệm phong phú, chăm sóc vấn đề ăn uống sinh hoạt đều rất tốt, sức khỏe của Ứng Trường Lạc không hề tệ, không hay ốm nặng, nhưng cũng chẳng tránh khỏi mấy bệnh vặt như sốt, cảm, viêm họng.
“Khụ, khụ, khụ.” Ứng Trường Lạc mặc váy ngủ bằng vải nhung san hô dày nặng, che miệng gắng sức giấu tiếng ho khan.
Tiếng mở khóa cửa vang lên, Khúc Sở cầm ly nước ấm bước vào, khom lưng và áp lòng bàn tay lên vầng trán đầy đặn trơn bóng của cô để đo nhiệt độ, nóng hầm hập.
Anh nhíu mày, đau lòng hít vào, kéo chiếc gối, giúp tư thế dựa của cô thoải mái hơn, lại vội vàng rời phòng, sau đấy bưng hộp thuốc vào.
Khúc Sở kéo chiếc ghế bên bàn đọc sách tới, anh ngồi bên cạnh Ứng Trường Lạc, bàn tay rõ từng khớp xương mở hộp thuốc ra kiếm, anh bất lực trêu chọc: “Con bé này sao á, chưa đến lúc nghỉ ngơi thì chưa dám bệnh hả?”
Ứng Trường Lạc ho dữ dội, đuôi mắt cũng ửng đỏ lên, chảy cả nước mắt, cô khàn tiếng đáp: “Khi ấy không phải còn phải thi cử sao?”
Vốn dĩ đã có điềm báo sẽ bệnh trước khi thi, trong cuống họng cứ như mọc ra mấy cọng lông thoắt ẩn thoắt hiện, chúng kéo đến vào nhiều đêm, quét qua khiến cổ họng ngứa ngáy, Ứng Trường Lạc không dám nhắc mấy, sợ làm chậm trễ cuộc thi cuối kỳ.
Bản thân cô đã ít nói, quen để nét mặt nhạt nhẽo, cộng thêm kỹ năng diễn xuất tốt nên Khúc Sở chẳng hề phát hiện ra.
“Em được lắm đấy.” Nghe cô nói vậy, Khúc Sở bật cười rồi trầm giọng bảo: “Em và Dung Lỗi quả là anh em họ hàng, sau này tuyệt đối đừng đua xe, anh sợ em muốn thắng quá nên không đạp phanh, tông thẳng vào núi mất.”
Ứng Trường Lạc hơi cụp mắt, hỏi lại bằng giọng mũi: “Không muốn thua là có lỗi sao?”
Khúc Sở lắc đầu, dém góc chăn cho cô thật kín kẽ: “Em không có lỗi, nhưng anh trai sẽ rất đau lòng, cảm thấy vì mình chăm sóc không đủ tốt, khiến bạn nhỏ nhà anh phải mặc kệ sức khỏe của bản thân chỉ để hướng tới chiến thắng.”
Giọng anh khẽ run, anh cúi đầu nhìn đồ đạc, Ứng Trường Lạc không thể thấy được nét mặt anh, môi mấp máy vài lần rồi mới thành khẩn nhận sai: “Em xin lỗi.”
Khúc Sở kiên quyết phủ nhận: “Không sao, vấn đề không nằm ở em.”
Giữa trời đông giá rét, gió bấc ngoài cửa sổ tiêu điều, hệ thống sưởi sàn trong nhà chạy hết công suất, Ứng Trường Lạc rúc vào tấm chăn ấm áp, nghe Khúc Sở “biện minh” cho cô.
Hồi tháng mười, Khúc Sở đã dẫn cô đến khu vui chơi để “càn quét” không ít thú bông. Giờ phút này, toàn bộ thú bông đã gắp thành công đang được bày khắp giường.
Khúc Sở dùng một tay ôm con gấu Himeguma [1] mềm mại, vò đầu con gấu, dịu dàng kể về nguồn gốc câu nói của anh: “Có một nhà tâm lý học tên Vinh Cách, ông ấy là người đại diện cho học phái phân tích tâm lý, sáng lập ra trường phái phân tích tâm lý. Ông ấy từng trình bày một quan điểm thế này, tất cả nỗ lực xuyên suốt cuộc đời của mỗi người, được tổng hợp từ các tính cách đã hình thành trong tuổi thơ… Nên ấy, dù thật sự có lỗi, cũng không phải tại nhóc Trường Lạc nhà ta.”
[1] Gấu Himeguma
“Nhưng không sao.” Khúc Sở thay đổi lời nói, yết hầu khẽ động đậy, cười nhẹ kể tiếp: “Nói chung, nhìn quan điểm này từ góc độ của tâm động học, khi con người đã có năng lực rồi, quả thật sẽ tiến hành giải quyết những nuối tiếc thuở nhỏ. Tuy nhiên, nếu đổi sang góc nhìn thực nghiệm, theo tuổi tác tăng dần, trình độ xã hội hóa của con người ngày càng sâu sắc hơn, xuất hiện đủ loại biến động dư thừa chưa được giải thích. Dù con người đạt tới độ tuổi hai mươi, nhân cách của họ vẫn sẽ tiếp tục phát triển, thế nên cách nói đã hình thành từ tuổi thơ này, hoàn toàn không tồn tại.”
Ứng Trường Lạc nghe say mê, người này cứ như biết thuật đọc tâm vậy, đoán đúng tất cả nỗi sợ của cô, sợ trở thành người y hệt bố mẹ, sợ phí hoài thời gian, sợ bản thân mình sẽ không bao giờ thoát khỏi cảnh khốn khó.
“Không cần phải lo lắng, anh trai sẽ cùng nhóc Trường Lạc hoàn thành mọi tiếc nuối của em.” Khúc Sở vừa nói vừa từ tốn tiến hành khử trùng nhiệt kế điện tử, dỗ dành cô: “Bây giờ chúng ta đo nhiệt độ cơ thể trước, mở miệng nào, a, đè dưới lưỡi.”
Ứng Trường Lạc nhướng mày, không nghe theo.
Khúc Sở mỉm cười giải thích: “Đo nhiệt độ trong khoang miệng khá chính xác đấy, chỉ có điều, sau khi uống nước thì trong vòng mười phút không thể đo được.”
“Vì vậy anh đã đặc biệt giảng lý thuyết tri thức trước gần mười phút hả?” Ứng Trường Lạc kinh ngạc hỏi.
“Không được à?” Khúc Sở hỏi lại: “Đang bệnh thì nên biết thêm tí kiến thức ngoại khóa để thả lỏng. Bác sĩ Khúc mở một lớp tâm lý học cho cô chủ, có vấn đề gì không? Ngoan nào, mở miệng ra.”
Ứng Trường Lạc ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, khép chặt miệng, nghiêm túc đo nhiệt độ.
Khúc Sở thờ ơ gõ ngón tay trên đầu chú gấu bông, đôi mắt nhìn gương mặt Ứng Trường Lạc không hề rời đi.
Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, vô vàn suy nghĩ hoang đường như cỏ dại đang mọc thành bụi liên hồi.
Một lúc sau tiếng thông báo của nhiệt kế vang lên.
Màu đỏ chói mắt.
— 38,4℃
“Hai lựa chọn.” Khúc Sở liếm răng: “Hoặc uống thuốc xong rồi ngủ ngay, hoặc uống thuốc xong anh kể chuyện dỗ em ngủ.”
Ứng Trường Lạc chưa thể trả lời, cô đang ho khan không ngừng, cổ họng khó chịu vô cùng, cô ho đến độ cong người lại như con tôm.
Khúc Sở đứng dậy, dịu dàng vuốt lưng rồi vỗ lưng cho cô, tự mình nói: “Được rồi, đừng nghe kể chuyện nữa, nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
“Vâng.” Ứng Trường Lạc đỏ mắt gật đầu.
Khúc Sở lấy Aspirin và Amoxicillin ra, khi đã xác nhận vẫn còn hạn sử dụng, anh mở điện thoại, tìm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ứng Trường Lạc, không yên lòng hỏi: “Nhóc Trường Lạc không dị ứng Penicillin đúng không?”
Sau đấy anh bỏ thêm mật ong vào nước, ngọt lịm.
Gối đầu được hạ xuống, trên trán đắp chiếc khăn lông lạnh, tác dụng phụ của thuốc cảm là gây buồn ngủ, khiến Ứng Trường Lạc trở nên mê man. Cơn sốt tạm thời không có dấu hiệu giảm bớt, trong lúc mơ màng cô rút tay ra, tìm thấy nguồn nhiệt thật chuẩn xác rồi dán sát vào, nghiêng đầu chìm thẳng vào giấc ngủ.
Bị ốm sẽ rất khó ngon giấc, từng cơn ác mộng lần lượt kéo tới, Ứng Trường Lạc thấy đầu lâu, hốc mắt trống rỗng chảy ra máu đỏ sậm. Hình ảnh lại thay đổi, trong khu vui chơi bốn bề vắng lặng, bản thân mình còn nhỏ tuổi đang thấp thỏm lo âu kiếm bóng dáng của bố mẹ, cô khóc gọi, nhưng làm thế nào cũng chẳng tìm được…
Gắng sức giãy giụa, trốn vào đường hầm tối tăm, nằm sấp mò mẫm tiến về trước, bàn tay ứa máu do ma sát quá nhiều, chất lỏng ấm áp chảy xuống gò má, ở đây không hề tồn tại ánh sáng, mất đi phương hướng, mỗi cảnh đều mang đến nỗi tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.
Chẳng biết bò trong bóng tối bao lâu, rốt cuộc cô đã nghe thấy âm thanh yếu ớt: “Tới bên anh trai này.”
Không cần nghĩ ngợi gì, Ứng Trường Lạc cứ bước theo tiếng gọi, tựa như đằng trước sẽ xuất hiện nguồn sáng vậy.
Khúc Sở giơ tay trái lên, tay phải không nhúc nhích tí nào, không rõ đây là lần thứ mấy anh đã đắp lại chiếc chăn mà cô gái đá ra.
Anh nghiêm túc ngắm nhìn gương mặt của Ứng Trường Lạc, khuôn mặt xinh xắn có chút vặn vẹo, mày liễu nhíu lại, hẳn đang gặp ác mộng.
Khi không dính bệnh, Ứng Trường Lạc lạnh nhạt xa cách, lúc ốm yếu thì dễ vỡ như thủy tinh, cô mới bắt đầu để lộ ra tính trẻ con, quấn người, cực kỷ ỷ lại vào vật thể ấm áp.
Vừa nãy Khúc Sở muốn ra ngoài để lấy ly giữ nhiệt rót nước cho cô, anh rút tay tận ba lần mới được, mỗi lần hơi động đậy, cô sẽ lập tức dán vào.
Chạy chậm về, anh vừa đưa tay qua, Ứng Trường Lạc đã mau chóng chụp lấy, rõ ràng cô vẫn chưa tỉnh.
Sắc trời từ từ tối, theo hơi thở đều đặn ổn định của cô yêu tinh nhỏ trên giường, trái tim lo lắng không yên của Khúc Sở cũng dần thả lỏng.
Lông mi dài của Ứng Trường Lạc run rẩy, cô mê man hơi nheo mắt lại rồi mở ra, hình dáng của Khúc Sở bất ngờ xông thẳng vào tầm mắt, cô nín thở tập trung tư tưởng.
Hoàng hôn mịt mờ, Khúc Sở lười biếng ngồi canh bên giường, một tay lật xem sách thi Vật lý.
Ác mộng trong phút chốc tan biến hết, lòng ngày càng yên ổn.
“Khát không?” Khúc Sở thấy cô đã tỉnh, đưa ly tới bên môi.
Ly giữ nhiệt bật ống hút ra, thuận tiện cho Ứng Trường Lạc có thể uống được mà không cần cử động nhiều, sau đấy anh cầm khăn giấy lau khóe môi giúp cô.
Đèn neon thắp sáng màn đêm, đôi mắt hoa đào trong veo long lanh lay động, cô cứ nằm nghiêng như vậy ngắm Khúc Sở, không hề lên tiếng, trong vô thức đã đá văng góc chăn.
Khúc Sở nhanh chóng đè lại, do dự một hồi đã hiểu ý của Ứng Trường Lạc, cô muốn có người ở cạnh nhưng chẳng biết biểu đạt thế nào.
Ứng Trường Lạc nửa tỉnh nửa mê rất nhiều lần, luôn có thể nhìn thấy Khúc Sở khi mở mắt, dường như anh chưa bao giờ rời đi.
Chiếc đèn quýt màu cam ở đầu giường phác họa thân hình của Khúc Sở, chỉ cần cô khẽ cử động ngón tay thì sẽ bị kéo lại, nghe anh hỏi han ân cần niềm nở.
Trong bộ não không mấy trong sáng của cô xuất hiện một suy nghĩ ích kỷ đến mức bản thân cũng thầm khinh bỉ, nếu mỗi lần mình sinh bệnh và được Khúc Sở ở cạnh không quản ngày đêm, ắt hẳn cô có thể chịu được thêm vài lần dính bệnh nữa.
Ngay tức khắc, suy nghĩ này đã bị bóp chết từ trong trứng nước, hay thôi đi, bệnh nhiều quá khiến anh đau lòng lắm, còn rất vất vả nữa.
Ứng Trường Lạc chẳng nỡ.
***
Cơn cảm lạnh tới nhanh, đi cũng nhanh, buổi trưa hôm sau Ứng Trường Lạc đã khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, Khúc Sở bóp mặt cô trêu tức: “Đồ vô lương tâm, muốn ăn gì đây?”
“Em không đói.” Ứng Trường Lạc nói lẫy.
Khúc Sở chọc “xì hơi” vào bên má hơi phồng của cô, quyết định thay cô: “Cháo trắng với chao nhé, em chỉ được ăn món này thôi.”
Ứng Trường Lạc cầm lấy cổ tay anh, lạnh lùng nói: “Anh ăn với em.”
Khúc Sở đáp như lẽ đương nhiên: “Chắc chắn anh trai sẽ ăn cùng em rồi.”
Chén sứ xương [2] đựng cháo trắng, không hề gợi lên cảm giác thèm ăn, Khúc Sở dùng đầu đũa nhúng chao viết một chữ “ngoan” lên mặt cháo.
[2] Sứ xương hay còn gọi Bone China là sản phẩm sứ được chế tác từ tro xương động vật, chủ yếu là xương bò, được nghiền mịn thành tro xương, trộn với đất sét và những loại khoáng chất khác, như tràng thạch (fenspat), đặc điểm của dòng sứ xương này là độ thấu quang cao, mỏng, trọng lượng nhẹ, có màu trắng ngà, chất lượng sứ xương phụ thuộc vào tỉ lệ phần trăm xương trông hỗn hợp, sản phẩm sứ xương chất lượng thường có trên 30% tỉ lệ xương, đến 40-50%.
Ứng Trường Lạc rất vô tình khuấy lên, chậm rãi ăn tầm nửa chén, được anh dỗ tiếp nên cô đã nuốt hết lượng cháo còn lại đến bảy tám phần.
Đến ngày thứ ba, cô hoàn toàn hết bệnh, tràn đầy sức sống có thể chọc giận người khác, bắt đầu bước vào cuộc sống nghỉ đông gà bay chó sủa.
Trong khoảng thời gian sống với nhà họ Lục, đầu bếp luôn chú ý tới việc cân bằng dinh dưỡng, ông ngoại chú trọng dưỡng sinh, con cháu không được phép ăn bánh hay đồ ăn vặt lung tung.
Nhưng Khúc Sở không đặt nặng vấn đề này, biết tiết chế là được.
Ứng Trường Lạc nằm ngang nằm dọc trên ghế sô pha uống rượu, Khúc Sở không những không mắng cô mà anh còn phải ngồi lắng nghe cô nói.
Bọn họ sẽ vừa ăn cả bàn thực phẩm rác vừa theo dõi chương trình giải trí vào đêm khuya, đánh cược xem nhóm nào thắng, người thắng sẽ đứng hát trên ban công vào ngày mai, nhưng chưa bàn tới thắng thua, nếu Ứng Trường Lạc không muốn lên tiếng, người hát luôn là Khúc Sở; dù ngáp thật lớn, hai mắt đẫm lệ, cô cũng phải phân thắng bại trong ván Super Mario này; Ứng Trường Lạc bỏ lỡ vài tiết học bắn cung, trước lúc thi Khúc Sở còn mở khóa học nhỏ gồm hai ngày sáu tiếng cho cô, tự tay vẽ bảng phân tích từng bước một, giúp cô đạt được thành tích bắn xuất sắc…
Ngay cả khi Ứng Trường Lạc tin vào huyền học, nhờ dì bảo mẫu Lưu mua mấy quả đu đủ, ép sữa đu đủ ở nhà với mong muốn ngực lớn hơn, Khúc Sở đều hết sức ủng hộ.
Món sữa lắc làm từ đu đủ rất đậm đà, uống trước bữa ăn sẽ no tám phần, uống sau bữa ăn thì khiến cô trướng bụng. Ứng Trường Lạc tự làm khổ mình, cô ngửa đầu bất lực, bình tĩnh thản nhiên hỏi Khúc Sở đang đứng hóng chuyện bên cạnh: “Cách làm này chẳng có căn cứ khoa học gì hết, đúng không anh?”
Khúc Sở nhún vai, rõ ràng đoán được dụng ý trong kế hoạch của cô, nhưng anh cảm thấy con gái chú ý đến vóc dáng là chuyện không thể bình thường hơn, không cần thiết phải can thiệp nhiều.
Thế nên anh hời hợt đáp: “Cũng không hẳn, về lý thuyết, dung môi đu đủ mang lại tác dụng đối với việc phát triển ngực, nhưng không đủ số lượng mẫu vật để chứng minh rằng đu đủ có thể khiến ngực lớn. Vì vậy mức độ khác nhau tùy vào từng người, không phải không có khả năng, tin thì sẽ có thôi. Nhóc Trường Lạc, em chưa từng nghe qua câu nói này sao? Điểm cuối của vũ trụ là thần học, Newton, người đặt nền móng cho Vật lý hiện đại là một nhà thần học.”
Ứng Trường Lạc liếc anh, lạnh lùng nhắc nhở: “Anh từng nghe câu, nuông chiều em gái quá, sẽ hại em gái chưa?”
“Chưa.” Khúc Sở xoay người dựa vào bàn đảo, búng tay một tiếng lanh lảnh: “Căn bản không hề tồn tại tục ngữ này nhé. Huống chi nhóc Trường Lạc đáng yêu như thế, chỉ cần em cười một xíu thôi, đã khiến trái tim anh trai tan chảy rồi. Anh đâu nỡ lòng nào mà không nuông chiều em chứ.”