Đèn ở phòng học hai bên đều đã tắt, đèn hành lang cũng chỉ mở một nửa để tiết kiệm điện, ánh đèn càng tối mờ, trống trải lại yên tĩnh.
Lúc này Ứng Trường Lạc mới hiểu được nỗi khổ tâm của Khúc Sở, quả thật khiến người ta phải sợ hãi mà, cô mở đèn pin chiếu sáng mạnh đã mượn ở nhà máy cải tiến ô tô, vô thức siết chặt chiếc Nokia.
Lớp 10/2 nằm cuối tầng hai, phải đi qua dãy hành lang dài dằng dặc.
Phòng học không khóa cửa, cô nhanh chân vào lớp, mau chóng lấy điện thoại rồi bước ra ngoài, khi gần đến đầu cầu thang thì chợt có một bóng dáng hốt hoảng thất thố chạy vội ra từ cửa nhà vệ sinh, va mạnh vào người Ứng Trường Lạc.
“Xin, xin lỗi.” Cô gái với mái tóc rối bời, cúi thấp đầu không thấy rõ mặt, áo khoác choàng một nửa trên vai, quần áo không chỉnh tề, vừa nói vừa lao xuống lầu.
Cặp sách không kéo khóa, đeo một bên vai trượt xuống cánh tay, vì đi rất gấp nên hai quyển sách đã rơi ra.
“...” Ứng Trường Lạc nhíu mày, ánh mắt u ám đảo qua cửa nhà vệ sinh, cô khom lưng nhặt hai quyển sách kia lên, nghĩ đến ngày mai trả cho đối phương, lúc lật sách ra thì bỗng sửng sốt.
Nét chữ thanh tú.
Lạc Kim.
Ứng Trường Lạc kinh ngạc nhìn về phía đầu cầu thang, đã không còn thấy Lạc Kim nữa, tiếng bước chân dồn dập vọng đến, chấn động màng nhĩ.
Cô ý thức được, ắt hẳn đối phương đã gặp chuyện không ổn, nhưng việc lúc này cô có thể làm thật sự không nhiều. Sau một hồi do dự, cô bèn quay về phòng học rồi đặt sách lên bàn của Lạc Kim.
Tâm trạng phức tạp, cô cũng lười rọi đèn pin khi bước ra ngoài.
“Hiện trong tay chúng ta có tấm hình này rồi, để xem sau này Lạc Kim còn dám tiếp tục dây dưa với Giang Tẫn Nguyệt nữa không.” Giọng nữ cay nghiệt sắc bén bị phóng đại giữa không gian yên tĩnh.
Giọng nói vịt đực trả lời cô ta: “Còn không phải à, sau này em muốn xử ai nữa thì cứ hú anh trai, ai anh trai cũng xử được tất, hi hi hi.”
Ứng Trường Lạc dừng bước, dời ánh mắt u ám qua, người nói chuyện đang hí hoáy với máy ảnh, không nhìn về phía hành lang tối tăm, nhưng Ứng Trường Lạc vẫn thấy rõ khuôn mặt của bọn họ.
Một người là Nguyễn Tích ở lớp 10/2, bên cạnh Kiều Khanh Cửu thì lính nhảy dù bị nhét vào cũng chỉ có mỗi Nguyễn Tích. Ứng Trường Lạc vừa liếc mắt là chẳng ưa Nguyễn Tích rồi, cũng không biết tại sao, nhưng hai người nước sông không phạm nước giếng, không cần thiết phải trở mặt.
Nguyễn Tích ngang ngược càn rỡ cũng được, gây chuyện cũng được, dù sao cũng không dám ra vẻ với Ứng Trường Lạc, còn người đứng kế Nguyễn Tích là một trong số ít các bạn lớp khác mà Ứng Trường Lạc biết.
Thiếu niên với bề ngoài xấu xí tên Dương Mộc, rất nổi tiếng ở trường, tai tiếng bay đầy trời, cả ngày lên cột cờ đọc kiểm điểm, học khác tầng với Ứng Trường Lạc, là học sinh lớp quốc tế.
Ứng Trường Lạc cúi đầu nhắn tin cho Khúc Sở.
Cô chủ: [Em đau bụng, đi vệ sinh đã, chờ em một chút.]
Khúc Sở nhanh chóng trả lời: [Ừ, sau này sẽ không dẫn em đi hứng gió ăn đồ nướng nữa.]
Sau khi đảm bảo Khúc Sở sẽ không lo lắng, Ứng Trường Lạc mới có tâm tư suy nghĩ về việc này. Nguyễn Tích thích lớp trưởng Giang Tẫn Nguyệt, lấy lòng đủ đường, nhưng sao ánh trăng sáng có thể chiếu xuống cống rãnh được, Giang Tẫn Nguyệt hoàn toàn ngó lơ cô ta, chỉ lạnh lùng từ chối.
Lạc Kim và Giang Tẫn Nguyệt là thanh mai trúc mã, nhà đối diện nhau, đi học ngồi cùng bàn, tan học cùng về nhà, chỉ có hôm nay, Giang Tẫn Nguyệt mắc bệnh nên không tới trường được, Lạc Kim đành về nhà một mình.
Vậy mấy tấm hình đấy là gì? Ứng Trường Lạc lạnh sống lưng, buốt giá thấu xương, cô không dám nghĩ tiếp nữa, song không thể không nhớ đến chuyện khác.
Dạo trước, từng có một đàn chị trong khối 11 cũng thích Giang Tẫn Nguyệt, sáng sớm nào cũng đến đặt một chai sữa lên bàn Giang Tẫn Nguyệt, nhưng cũng chỉ nhiêu đấy. Sau này đàn chị chẳng tới nữa, nghe đồn đã bị Nguyễn Tích và đám chị em khác lớp của cô ta bức ép, đành phải xin nghỉ học ba ngày.
Ứng Trường Lạc không nghe lời đàm tiếu, người nào nhắc tới thì lọt vào tai cô thôi. Sở dĩ cô có ấn tượng sâu sắc, bởi vì đàn chị đấy cũng là đại diện môn Toán giống cô. Khi các cô đếm bài thi trong phòng hoạt động Toán học, đàn chị đưa tay, khiến tay áo đồng phục co lên, và Ứng Trường Lạc đã vô tình thấy cổ tay của đàn chị quấn băng gạc, đối phương hoảng sợ kéo tay áo xuống, luống cuống xác nhận xem cô có thấy gì không.
Thật ra cô không định hỏi, nhưng đàn chị đã khóc nức nở cầu xin: “Xin em đừng nói ai cả, nếu không Nguyễn Tích sẽ tìm chị gây phiền phức nữa. Chị không sao, thật sự không sao đâu, chỉ là nghĩ quẩn rạch cổ tay mà thôi.”
Ứng Trường Lạc không biết rõ Nguyễn Tích đã làm gì, có thể ép một người sáng chói rạng ngời đến mức phải tự hại mình, nhưng quả thật cô không tính làm gì cả, cô không thân với đàn chị, cùng lắm chỉ xã giao trong phòng hoạt động. Cô là người đứng xem đánh bậy đánh bạ, là người theo chủ nghĩa lý trí, không thể ra mặt giúp đàn chị được.
Nhưng Lạc Kim thì khác, Lạc Kim là bạn tốt từng học cùng lớp ba năm cấp 2, là thiên thần nhỏ ngồi trước mặt cô, sao Ứng Trường Lạc nhắm mắt làm ngơ được chứ.
Tiếng bước chân của Nguyễn Tích và Dương Mộc đã biến mất từ lâu, Ứng Trường Lạc rốt cuộc cũng ra khỏi chỗ tối, bước chân nặng nề xuống lầu.
Chẳng ngờ sẽ chạm mặt Lạc Kim mặc quần áo sạch sẽ, vành mắt ửng đỏ đi ra từ nhà vệ sinh tầng một.
Đôi mắt nai của Lạc Kim né tránh ánh mắt Ứng Trường Lạc, cô ấy bứt rứt kéo áo khoác trong cơn bất an.
Nhờ ưu thế về chiều cao, Ứng Trường Lạc nhẹ nhàng nâng cằm Lạc Kim lên, đôi mắt hoa đào mang vẻ nghiêm túc, cô chủ động nói: “Nếu cậu cần điều gì, tớ sẽ giúp. Tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu không cần nói cho tớ biết cũng được, tớ ủng hộ mọi quyết định của cậu vô điều kiện, sẽ luôn đứng về phía cậu.”
Hiếm khi nào cô nói dài như vậy, tràn đầy mãnh liệt đến thế.
Song cô thốt ra từng chữ rất trôi chảy, toàn bộ câu từ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
“Không, không có gì to tát đâu...” Lạc Kim sợ cô lo lắng, lắp bắp nói: “Bọn họ chỉ chụp hình áo ngực của tớ thôi, không làm chuyện gì khác hết, tớ sẽ xử lý tốt… Cần cậu giúp thì tớ sẽ nói.”
Mọi sự so sánh đều khập khiễng [1], đôi khi cũng chẳng phải là lời nói đùa.
[1] Gốc là货比货得扔, 人比人得死: Hàng hóa sẽ bị vứt bỏ khi so sánh với nhau, và con người sẽ chết khi so sánh với nhau, ý chỉ con người ai cũng có khuyết điểm, họ nên thực hiện nghĩa vụ của mình và ngừng so sánh một cách mù quáng.
Tuy Lạc Kim khổ sở như vậy, nhưng lúc nhìn màn đêm mênh mông, cô ấy vẫn ân cần hỏi Ứng Trường Lạc: “Giang Tẫn Nguyệt thấy tớ giờ này chưa về nhà nên đã gọi xe đến đón tớ rồi, có ai đón cậu không? Nếu không thì bọn tớ có thể đưa cậu về, không phiền đâu.”
“Không cần.” Ứng Trường Lạc khàn giọng đáp: “Anh trai tớ chờ tớ ở cổng, bên kia kìa.”
Cô giơ tay chỉ qua, bóng lưng Khúc Sở cao lớn thẳng tắp, đốm hồng chớp tắt giữa ngón tay thon dài.
Lạc Kim gật đầu: “Được.”
Ứng Trường Lạc suy nghĩ một lát rồi vẫn nói: “Nhắn tin cho tớ khi cậu đến nhà nhé.”
***
Mấy ngày sau, Ứng Trường Lạc đào hạt thông đã bóc vỏ, nói với Khúc Sở, điềm nhiên như không có việc gì: “Em muốn tự bỏ tiền ra để tăng thời gian lưu trữ video giám sát cho trường.”
Theo hiểu biết của cô trong khoảng thời gian này, thời gian lưu trữ video giám sát HD của Trường Trung học Số Một thường là sáu tháng, sáu tháng sau tự động xóa, nếu ngày nào đấy Lạc Kim muốn truy cứu trách nhiệm thì có khả năng cao, cô ấy sẽ không lấy được video giám sát.
“Được.” Khúc Sở đang đút cô ăn một đĩa hạt thông đầy đã bóc vỏ sẵn: “Anh giải quyết giúp em, tăng lên lưu trữ ba năm được không? Cho đến khi nhóc Trường Lạc nhà ta tốt nghiệp nhé?”
Ứng Trường Lạc bốc một nắm hạt thông bỏ vào miệng, mơ hồ đáp: “Được ạ.”
Cô cố ý tránh nói tới ngày Lạc Kim gặp chuyện, sợ Khúc Sở thông minh sẽ đoán ra được gì đấy.
Cô cũng đã tính đến việc Khúc Sở cưng chiều mình vô điều kiện, hoàn toàn không hỏi về nguyên nhân cô làm hoặc yêu cầu cô đưa ra.
Vốn dĩ tất cả đều làm vì cô, cũng tương tự với việc, nếu một người tuyệt vời như Khúc Sở xuất hiện trong thời thanh xuân khi bản thân cô chưa thể đứng vững, sao cô có thể chỉ vì điều ấy mà không động lòng si mê anh chứ?
Khúc Sở làm việc nhanh nhẹn, qua tuần đã đặt hợp đồng tăng thời gian lưu trữ ở trước mặt cô.
Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, sẽ mất tầm bốn ngày sau kỳ nghỉ để tăng thời gian lưu trữ, đúng lúc có thể giữ được nội dung Ứng Trường Lạc muốn.
Khúc Sở suy nghĩ rất rõ ràng, đâu phải cô không chi nổi số tiền này, cô không cần anh giúp đỡ, cứ tùy cô thôi.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, khi Khúc Sở tới buổi họp lớp cùng cô với tư cách là chồng của Ứng Trường Lạc, anh nhận được lời mời rượu cảm kích của Lạc Kim và Giang Tẫn Nguyệt lúc đấy đã thành người yêu, cuối cùng anh mới xâu chuỗi được câu chuyện tuổi trẻ bí ẩn xưa kia.
Năm kế tiếp, dưới mưu tính của Kiều Khanh Cửu và Tiêu Thư, Nguyễn Tích và Dương Mộc đã bị đuổi và phải chuyển trường.
Và bằng chứng chính là hai đoạn video giám sát chưa bị xóa mất, nhờ vào việc Ứng Trường Lạc đã tăng thời gian lưu trữ video giám sát sau khi xảy ra chuyện.
Cô chủ nhà mình âm thầm thực hiện, không hề nói nửa chữ.
Những chuyện trên liên quan đến thanh danh của một cô gái, Ứng Trường Lạc vẫn luôn giữ kín như bưng, ngay cả người gần gũi với mình như Khúc Sở, cô cũng không tiết lộ.
Bên ngoài lạnh băng, nhưng bên trong thì tinh tế, mềm lòng hơn bất cứ ai.
Khúc Sở thay Ứng Trường Lạc uống ly rượu mời đấy, ôm eo cô kéo gần đến, cọ vào bên tai, khàn giọng lẩm bẩm: “Cô chủ nhà anh xinh đẹp lương thiện dịu dàng, sao không áp dụng với anh tí đi?”
“Hửm?” Ứng Trường Lạc lạnh lùng hỏi.
Anh cười giễu, khẽ hôn vào gò má, đè giọng nói thấp hơn: “Lúc ở trên giường, sao lại bảo anh trai biến đi? Mới chỉ ba lần thôi, có thể nhiều hơn được mà.”
“...” Ứng Trường Lạc dùng sức đẩy anh ra, cô đứng dậy, giữ nguyên thái độ đuổi Tiêu Thư bên cạnh Kiều Khanh Cửu đi. Từ nơi cách anh hai chỗ ngồi, cô lạnh lùng bảo: “Hôm nay em muốn về nhà với bé Cửu nựng mèo, ngày mai cũng không về nhà.”
Khúc Sở lắc ly rượu vang đỏ, hững hờ nói: “Vậy ngày mốt thì sao?”
Ứng Trường Lạc nói chắc như đinh đóng cột: “Tuần này em ở nhà bé Cửu.”
“Ha.” Khúc Sở chưa bao giờ hung dữ với cô hết, bèn công kích Tiêu Thư đã đổi sang ngồi cạnh mình: “Giường nhà bé Cửu mềm không? Thích hợp cho cô chủ nhà anh ngủ không? Bệnh chảnh của mèo nhà em trị được chưa?”
Tiêu Thư xoa tai với nét mặt nhạt nhẽo, khiêu khích đáp: “Đầu tiên, phòng khách nhà em được đặc biệt thiết kế theo sở thích của Ứng Trường Lạc, tiếp nữa, mèo nhà em có chảnh không cũng chẳng liên quan tới anh. Ứng Trường Lạc, cậu cứ yên tâm ở nhà bọn tớ, tớ hoan nghênh cậu ở lại nửa năm.”
Kiều Khanh Cửu nắm bàn tay mềm mại của cô, phụ họa: “Ừa, Ứng Ứng đến nhà bọn tớ nhé, tớ đưa mèo cho cậu ôm ngủ, mùa thu rồi, dùng bé nó để sưởi ấm tay thoải mái lắm.”
“Giường đơn gối chiếc, tự tạo nghiệt thì không thể sống đâu anh Sở à.” Tiêu Thư nhoẻn miệng cười mỉa.
Những người bạn nhỏ kẻ tung người hứng, khiến Khúc Sở tức đến mức phải uống ừng ực hết ba ly. Nhưng may thay, cuối cùng Ứng Trường Lạc vẫn tốt bụng về nhà với anh.
Đương nhiên cô cũng không quên ghé bên Kiều Khanh Cửu, mang chú mèo Golden mập chảnh kia về nhà ở mấy ngày.
***
“... Năm mới vui vẻ, chơi thì chơi, quậy thì quậy, nhưng chớ quên học và làm bài tập nghỉ đông nhé.” Giáo viên chủ nhiệm Hoàng Oanh xoa bụng dưới hơi nhô lên của mình, cười rạng rỡ nhìn đám trẻ này: “Lúc đi, các em nhớ lên bục giảng nhận kẹo, ai cũng đã vất vả cả một học kỳ rồi.”
Hoàng Oanh dạy Ngữ văn lớp 10/1 và 10/2, kiêm chủ nhiệm lớp, tháng tám năm ngoái cô ấy đã kết hôn, tháng chín nhập học phát kẹo mừng cho bọn họ, mãi đến lúc thi cuối kỳ xong, khi mọi người đã thoải mái hơn, cô ấy mới thông báo mình đang có thai, chỉ đồng hành cùng lớp đến hết năm lớp 10 thôi.
Đây là một giáo viên chủ nhiệm vô cùng đáng yêu, mặc dù Ứng Trường Lạc học dở môn Văn, nhưng cô vẫn rất quý Hoàng Oanh.
Cô tùy ý nhét tập đề trên bàn vào cặp, sóng vai cùng Kiều Khanh Cửu tiến về phía cổng trường.
Hôm nay tan học sớm hơn nửa tiếng so với dự kiến, nghiên cứu sinh chuyên ngành Y đều phải tham gia bồi dưỡng chính quy, Khúc Sở cũng không ngoại lệ, hôm nay năm giờ anh tan làm.
Lúc nào anh lái xe từ bệnh viện đến đây cũng tốn tầm mười mấy hai mươi phút, nhưng Ứng Trường Lạc tan học vào bốn giờ rưỡi, vì vậy cô phải tìm nơi ngồi đợi Khúc Sở một lúc.
Kiều Khanh Cửu và cô ôm ấp ghé sát mặt nhau ở cổng trường, sau khi đồng ý sẽ thường xuyên liên lạc và rủ cô đi chơi trong kỳ nghỉ, cô ấy mới vẫy tay gọi taxi, Ứng Trường Lạc dõi theo hướng cô ấy rời đi, thuận tay lưu lại biển số xe vào ghi chú điện thoại.
Làn gió bấc lạnh lẽo, như lưỡi dao lướt qua gò má, Ứng Trường Lạc choàng kín khăn quàng cổ, chuẩn bị qua đường để tới KFC ở phía đối diện, gọi nước uống chờ Khúc Sở đến đón mình.
Cô ngước mắt nhìn dòng xe cộ qua lại, ánh mắt chợt tập trung vào một điểm.
Con đường trước cổng chính của Trường Trung học Số Một tên Học Phụ, bao gồm hai làn xe, trước kia là đường hai chiều, nhưng vì ở gần trường, sự cố liên tục xảy ra nên đổi thành đường một chiều.
Đây không phải đường chính, ngoại trừ giờ làm việc và thời gian đưa đón học sinh, lượng xe lưu thông trên đường cũng không quá đông đúc.
Phụ huynh đến vào giờ tan học thường tự ngầm hiểu, họ sẽ chiếm dụng làn đường bên trái để đậu xe, dừng nhanh đi nhanh, đón được người cần đón, cảnh sát giao thông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Xe buýt chạy qua che khuất tầm mắt, Ứng Trường Lạc không nhìn sang nơi khác, một chốc sau đôi mắt đen nhánh phía đối diện vẫn đối mặt với cô.