Chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng ngay trước đại sảnh. Ngay khi cánh cửa mở ra, người đàn ông trong bộ vest lịch lãm chậm rãi bước xuống trước, theo sau đó chính là Mạc Phi với điệu dáng có chút ngại ngùng khi diện trên mình bộ đồng phục đắt giá, chẳng kém cạnh. Cô nhanh chóng đi bên cạnh Lục Tây, kề sát tai anh nói khẽ:
- "Anh không nhất thiết phải mua cho tôi bộ đồng phục đắt giá như thế này. Dù sao tôi cũng là nhân viên nhỏ như bao người khác."
Chưa đợi cô dứt lời liền cảm nhận cánh môi đã bị ngón tay của Lục Tây đặt lên, anh nhíu mày đáp:
- "Đừng hạ thấp bản thân. Trong mắt tôi, em không giống với những người khác."
Nghe anh nói những lời này, Mạc Phi lập tức im lặng mà gật nhẹ đầu. Sau đó cùng anh dõng dạc bước vào bên trong.
Hàng ngàn ánh mắt của mọi người có mặt nơi đây đều đổ dồn về phía hai người khiến Mạc Phi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô cảm nhận dường như đang có rất nhiều ánh mắt phán xét cô cùng với sự ghen tị về vị trí mà cô đang có. Một trong số đó có cả Mạc Đào. Ngay khi nhìn thấy Mạc Phi, cô ta liền nở nụ cười công nghiệp mà nhanh chân chạy đến, tay bắt mặt mừng, tỏ vẻ chị em thân thiết với Mạc Phi, giọng nịnh nọt nói:
- "Chị Mạc Phi, vì phải trả nợ cho cha khiến chị đã vất vả. Mặc dù chúng ta không chung dòng máu, nhưng em vẫn luôn mang ơn cha vì đã cưu mang mẹ con em suốt mấy mươi năm qua. Chí ích, em cũng phải giúp đỡ chị trả nợ Lục gia thay ông ấy."
Mạc Đào tỏ vẻ đồng cảm liền sau đó nhanh chóng nắm lấy tay của người đàn ông đứng bên cạnh nhưng lại bị anh mạnh tay hất ra, ánh mắt hiện rõ sự lạnh nhạt khiến Mạc Đào cô chút mất mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lương thiện đầy giả tạo đến bất ngờ. Cô ta nhỏ giọng đề xuất:
- "Lục tổng, dù sao hai chúng tôi cũng là người một nhà. Tôi cũng có trách nhiệm trong việc trả nợ cho anh. Thiết nghĩ, nếu để một mình chị Mạc Phi làm việc trả nợ, chắc hẳn đến cả cuộc đời chị ấy vẫn chưa xóa hết nợ, chi bằng..."
Chưa đợi Mạc Đào nói xong, người trước mặt đã lên tiếng cắt ngang:
- "Không sao. Cứ để chị gái của cô dùng cả đời của cô ấy ở bên cạnh làm việc cho tôi cũng được."
Vừa nói, Lục Tây nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của Mạc Phi khiến cô có chút bất ngờ mà quay sang nhìn anh. Về phía Mạc Đào, trong lòng lúc này tràn ngập sự ganh ghét mà siết chặt tay. Ngay khi cô ta định xoay người rời đi liền nghe thấy giọng nói của người từ sau khiến gương mặt đang cau có lập tức trở nên vui vẻ.
- "Nhưng nếu cô có nhã ý muốn cùng Mạc Phi làm việc trả nợ thì tôi cũng không hẹp hòi mà giúp cô đạt được ý nguyện. Cô sẽ là trợ lí thứ hai cùng Mạc Phi xử lí công việc mà tôi giao."
Khóe môi Mạc Đào khẽ cong. Không ngờ Lục Tây lại cho cô đảm nhận vai trò trợ lí tương đương với Mạc Phi. Vốn biết chị gái mình rất vụng về trong mảng sổ sách cho nên cô ta vô cùng tự tin mà chắc rằng sẽ mau chóng lấy được sự tín nhiệm từ phía Lục Tây. Lâu dần sẽ chiếm được tình cảm từ anh mà có được vị trí Lục phu nhân trong tương lai. Chỉ nghĩ bấy nhiêu thôi cũng khiến cô ta mỉm cười không ngớt.
Ngay khi nghe anh đồng ý nhận Mạc Đào vào vị trí tương đương mình khiến Mạc Phi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Thiết nghĩ chắc bản thân cô đã làm điều gì đó phật lòng cho nên anh không tin tưởng mà quyết định tìm người để san sẻ công việc của cô.
- "Lục tổng, nếu anh đã không hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của tôi thì tôi sẽ tìm một công việc khác. Sau đó kiếm đủ tiền để trả nợ cho anh."
Dứt lời, Mạc Phi dõng dạc rời khỏi trước sự đắc ý của Mạc Đào. Về phía Lục Tây, biểu hiện vốn lạnh lùng của anh chẳng có gì thay đổi mà quay sang nhếch môi cười nhẹ với Mạc Đào khiến cô ta ảo tưởng rằng anh đang có thiện cảm với mình mà nở nụ cười thầm của kẻ chiến thắng.
- "Mạc Đào, là cô tự nguyện tìm đến chỗ chết. Tôi sẽ cho cô biết mùi vị bị người khác hành hạ như thế nào khi đã đối xử tệ bạc với người phụ nữ của tôi."