Sự vắng mặt của Lục Tây suốt cả buổi sáng đã khiến Mạc Phi bắt đầu lo lắng mà nhanh chóng chạy đến phòng tìm kiếm anh, vừa hay, đúng lúc Lâm Quân Hạo từ bên trong phòng bước trở ra. Vừa nhìn thấy cô, Lâm Quân Hạo trợn tròn mắt bất ngờ, anh hốt hoảng, nhanh chân bước ra ngoài, sau đó khép chặt cửa lại, đứng chắn trước mặt của Mạc Phi, trầm giọng nói:
- "Cô...sao cô lại lên đây?"
Nghe anh hỏi, người trước mặt nhíu mày khó hiểu mà cất giọng nói:
- "Anh...anh là..."
Mạc Phi dáng vẻ ngập ngừng trước người đàn ông xa lạ này, đặc biệt hơn nữa chính là sự hiện diện của anh vào ngay lúc này mà có chút cảnh giác, đứng lùi ra sau một khoảng. Ngay lập tức, Lâm Quân Hạo sớm chốc nhận ra vấn đề mà nở nụ cười thân thiện, dõng dạc giới thiệu:
- "Cô là Mạc Phi đúng chứ? Thật ngại quá, tôi đã từng nghe Lục Tây nhắc đến cô cho nên cũng đã biết về cô đôi chút."
Nói rồi, anh đưa tay về phía người đối diện đang tỏ ra cảnh giác mà gỏn gọn nói:
- "Xin chào, tôi tên Lâm Quân Hạo. Là một trong những đối tác cũng như là bạn bè thân thiết với Lục Tây."
Hóa ra là người quen biết khiến Mạc Phi thở phào nhẹ nhõm mà lên tiếng chào hỏi:
- "Thật ngại quá. Bản thân là trợ lí mà tôi chẳng hề biết đến người đặc biệt như anh Lâm đây."
- "Không có gì. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt tôi cho nên có chút cảnh giác cũng là chuyện thường tình."
Nghe đến đây, Mạc Phi chỉ biết nở nụ cười gượng gạo, khẽ gật nhẹ đầu lịch sự. Nhưng khoảng vài giây sau, chợt nhớ ra có điều gì cấn cấn ở đây mà nhíu mày, cất giọng hỏi:
- "Mà khoan đã. Anh đến đây tự khi nào? Rõ ràng tôi đã dậy từ rất sớm, nhưng chưa hề thấy có chiếc xe nào đậu trước cổng cả."
Liền lập tức, Lâm Quân Hạo há hốc miệng vì hành động sơ suất này. Bởi lẽ, vì đêm qua Lục Tây bất ngờ gặp nạn cho nên anh chỉ biết dùng sức mạnh của hắc lang mà xuất hiện ứng cứu kịp thời. Liền lập tức, anh lắp bắp, cất giọng giải thích:
- "À...thật ra thì tôi đến từ tối hôm qua lận. Nhưng vì quá chén cho nên đã thiếp đi tự lúc nào không hay và Lục Tây đã cho người lái xe đến đón tôi."
- "Vậy à."
Mạc Phi không chút ngờ vực, khẽ gật nhẹ đầu đáp lại. Một lúc sau, cô lên tiếng hỏi:
- "Thế...Lục Tây vẫn ở bên trong phòng đúng không? Cả buổi sáng nay, tôi chưa nhìn thấy anh ấy bước xuống lầu."
Ngay khi cô định chạm tay vào nắm cửa thì đã bị Lâm Quân Hạo đã đứng chắn ngay trước mặt nhằm ngăn cô tiến vào trong, anh lớn tiếng nói:
- "Không được. Cô không được bước vào bên trong."
Vẻ mặt Lâm Quân Hạo lúc này không khỏi lo lắng. Bởi lẽ, nếu như để Mạc Phi bước vào thì cô sẽ sớm phát hiện ra thân phận người rắn của Lục Tây, lúc đó, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Không những thế, nếu để cô nhìn thấy dáng vẻ nửa người nửa rắn ấy, chắc hẳn sẽ bị dọa đến mức bất tỉnh tại chỗ. Thậm chí là ám ảnh cả đời.
- "Anh làm sao thế? Có phải Lục Tây gặp phải chuyện gì rồi đúng không?"
Dứt lời, cô mạnh tay đẩy Lâm Quân Hạo sang một bên mà nhanh chóng mở cửa tiến vào phòng. Hai mắt cô trợn tròn ngay khi nhìn thấy cơ thể tràn ngập vết thương tựa hồ như bị ai đó thiêu đốt cùng gương mặt tái xanh, nhợt nhạt đến mức thiếu sức sống của người trên giường, đang thẩn thờ nhìn chằm chằm về phía cô. Khóe môi Lục Tây bỗng nở nụ cười hạnh phúc ngay khi nhìn người trước mặt mà yếu ớt lên tiếng nói:
- "Mạc...Mạc Phi."
Ngay lập tức, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh, khóe môi khẽ mấp máy tựa hồ sắp khóc đến nơi mà cất giọng quan tâm hỏi:
- "Lục Tây, anh...anh làm sao thế? Tại sao cả người lại bị thương thế này?"
Lâm Quân Hạo đứng kè kè phía sau người Mạc Phi. Ánh mắt anh không ngừng đăm đăm hướng về phía nửa thân dưới của Lục Tây đang phủ lên một lớp chăn dày mà phập phồng lo sợ. Sợ rằng, nếu như Mạc Phi lật tung tấm chăn ra khỏi người Lục Tây, sẽ nhìn thấy chiếc đuôi rắn đáng sợ ấy của anh mà lẩm bẩm trong miệng cầu nguyện.