Kể từ sau khi trở về nhà, Lục Tây cứ tỏ ra trầm ngâm, đứng ngoài ban công sau cuộc gặp gỡ với người đàn ông nổi tiếng mưu mô như Nam Cung Thống mà dự cảm có điều không hay sớm muộn sẽ xảy đến với mình.
Hai tay Lục Tây khẽ đặt lên thành lan can. Anh ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch mà hồi tưởng lại lời tiên đoán của một vị pháp sư ngay khi anh vừa mới chào đời và được nghe mẹ mình kể lại.
Hai mươi lăm năm trước…
Chuyện kể rằng vào đúng ngày sinh nhật tròn hai tuổi của Lục Tây, trong nhà vô cùng bất ngờ khi trong nhà xuất hiện rất nhiều rắn vây quanh nơi cậu nhóc ngây thơ với đôi mắt tròn xoe, lấp lánh. Tuy nhiên, lũ rắn ấy không hề làm hại gì đến Lục Tây mà chỉ trườn quanh đôi chân bé nhỏ của cậu nhóc mới lớn vài vòng, sau đó lặng lẽ, men theo khung cửa sổ bò ra ngoài. Điều này, khiến Lục phu nhân vô cùng lo lắng mà chau mày nhìn sang chồng mình nói:
- “Lão gia, chuyện này…”
Lục lão gia vẻ mặt trầm ngâm, khẽ gật nhẹ đầu, khàn giọng đáp:
- “Phải. Thằng bé sẽ là người kế vị của Xà tộc sau này.”
Nghe đến đây, Lục phu nhân trở nên loạng choạng mà nhìn thẳng vào mắt chồng mình, lắc đầu đáp:
- “Lão gia, không thể như vậy được. Rõ ràng trong người Lục Tây luôn có dòng máu của con người. Thằng bé không phải là hắc xà hoàn toàn, sao…sao có thể trở thành xà vương kế nhiệm chứ?”
Lục lão gia lắc đầu bất lực liền sau đó nhìn sang vị thầy pháp bên cạnh, lạnh giọng hỏi:
- “Có cách nào phong ấn dòng máu xà vương chảy trong người thằng bé không? Tôi…tôi thực sự không muốn nó phải giống như mình, lúc nào cũng trở nên thấp thỏm chỉ vì che đậy thân phận xà vương.”
Vị pháp sư bấm tay lẩm bẩm, một lúc sau trầm giọng cảnh báo người trước mặt:
- “Lục lão gia, sắp tới đây ông sẽ phải đương đầu với một kẻ thù rất mạnh, đến mức có thể mất đi cả tính mạng. Vì thế, thời gian này, dù có gặp phải chuyện gì, cũng nhất định không được đặt chân đến lãnh địa khu rừng, tránh bị kẻ thù mai phục.”
Nghe đến đây khiến Lục phu nhân vô cùng hoảng sợ liền lập tức ôm chặt lấy tay của chồng mình, hạ giọng van xin, nhờ sự giúp đỡ của vị pháp sư:
- “Không thể nào. Lục Minh chưa từng gây hại đến ai cả, sao…sao lại có kẻ thù chứ?”
Lục lão gia vẻ mặt bình thản như thể đã biết trước số mệnh của mình, khẽ nắm lấy tay của vợ mình, trầm giọng trấn an:
- “Thu Nguyệt, số mệnh mỗi người đều đã được ông trời sắp đặt. Cho dù có là Xà vương đi chăng nữa cũng không thoát khỏi. Cả đời này, anh thực sự rất hạnh phúc khi được một cô gái tốt như em yêu thương, chấp nhận thân phận hắc xà này mà chung sống cùng anh.”
Dứt lời, Lục Minh khẽ hôn nhẹ lên trán của vợ mình, trầm giọng dặn dò:
- “Chẳng biết những gì pháp sư nói có xảy ra hay không, nhưng anh hi vọng rằng, nếu như một ngày nào đó anh rời xa em và Lục Tây thì mong em hãy tiếp tục ở bên cạnh yêu thương, bảo vệ cho thằng bé khỏi tay kẻ thù.”
Nói rồi, Lục Minh nhìn sang vị pháp sư đang tập trung cao độ tìm ra cách có thể thay đổi kết cục cho số phận của đứa trẻ vẫn còn thơ dại mà cất giọng khàn đục nói:
- “Tôi chỉ có thể làm giảm lời nguyền truyền kiếp của kẻ thù lên người xà vương kế vị bằng cách đúng vào đêm trăng tròn, trước khi lời nguyền linh nghiệm, Lục Tây phải tìm cho ra kẻ đang nắm giữ quyển chú ma thuật phong ấn sức mạnh xà tộc nhằm tiêu diệt xà vương kế vị và đem thiêu đốt quyển chú ấy. Ngoài ra, cậu ấy phải nhận được lời tuyên hứa từ vị cứu tinh đặc biệt của mình trước khi bị kẻ thù truyền kiếp dùng tà thuật giết chết.”
Ngay khi vị pháp sư vừa dứt lời thì người trước mặt lúc này đã hóa thành hắc xà khổng lồ mà lớn tiếng nói vọng:
- “Vậy thì…để bảo toàn mạng sống cho thằng bé, tôi nhất định sẽ tìm cho ra bằng được quyển chú ma thuật đó để phá hủy. Có như thế, Lục Tây sẽ được an toàn.”
Dứt lời, hắc xà men theo lối cửa sổ mà rời khỏi biệt thự khiến người còn lại chưa kịp lên tiếng ngăn cản mà gào thét gọi tên trong bất lực:
- “Lục Minh, anh không thể đi đến khu rừng ấy. Đừng đi mà.”
Vì bản tính có phần nóng vội của mình cùng với quyết tâm muốn phá vỡ lời nguyền của quyển chú ma thuật lên trên người con trai mình đã khiến Lục Minh mất đi mạng sống trong đêm đó.