Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu

Chương 54: Muốn em sống cuộc đời "trọn vẹn"



Ngay khi đến khu rừng, hắc xà nhẹ nhàng đặt người Mạc Phi xuống đất. Liền sau đó, nó trở nên quằn quại mà cuộn tròn người lại. Vài phút sau, nửa thân trên hắc xà biến thành gương mặt rất dỗi quen thuộc, tấm lưng trần hiện đang bị thương nghiêm trọng như thể bị thứ gì đó thiêu đốt. Gương mặt điển trai của Lục Tây lúc này sớm đã trở nên tái nhợt với những vết thương do bột hùng hoàng rơi trúng. Cánh tay anh lúc này hiện rõ lớp vải rắn và nửa thân dưới là một chiếc đuôi rắn dài. Dáng vẻ nửa người nửa rắn, trông rất dị hợm và đáng sợ này của anh đều đã bị Mạc Phi tận mắt nhìn thấy.

- “Em không sao chứ?”

Anh cắn răng, cả người nhiễu nhại mồ hôi vì ngọn lửa bên trong không ngừng đốt cháy, nhưng vẫn gắng gượng hỏi người trước mặt, khiến Mạc Phi cảm thấy đau lòng, định bước lại gần thì đã bị anh lên tiếng xua đuổi:

- “Em không sao là tốt rồi. Đừng lại gần anh. Bởi vì, anh không phải là con người. Anh là quái nhân, nửa người nửa rắn.”

Vừa nói, Lục Tây vừa dùng chiếc đuôi rắn khổng lồ của mình di chuyển ra xa người con gái. Còn gì đau hơn khi bị người mình yêu phát hiện ra sự thật kinh hoàng này rằng anh chính là xà vương trong truyền thuyết.

- “Lục Tây, anh đang bị thương rất nặng. Em không thể bỏ anh ở lại khu rừng hoang sơ này một mình được.”

Cô vừa nói dứt câu thì người đằng xa đã nấc nghẹn, lớn tiếng đau khổ nói:

- “Em đã thấy con người thật của anh rồi. Vì vậy, mau chạy khỏi anh càng xa càng tốt. Anh là xà vương, có thể làm hại em bất cứ lúc nào. Mau đi đi và đừng quay lại nhìn dáng vẻ kinh hãi này của anh. Graaaaa…”

Nói rồi, Lục Tây gào thét trong sự dày vò mà lăn người liên tục mấy vòng trên đất. Chứng kiến cảnh tượng này khiến Mạc Phi không kiềm lòng được mà bất chấp nỗi sợ trong lòng, chạy đến ôm chầm lấy người phía trước, nghẹn ngào nói:

- “Lục Tây, anh vốn đã biết rằng em nhận ra thân phận xà vương của anh, nên mới im lặng để em rời đi có phải không?”

Lục Tây lúc này sớm đã không đủ can đảm để nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh của đối phương mà khàn giọng đáp:

- “Ngay từ đầu, đáng lẽ ra anh không nên giam cầm em ở mãi bên cạnh. Tất cả, là lỗi của anh.”

Anh chưa nói hết liền cảm nhận đôi tay ấm áp của Mạc Phi khẽ chạm lên mặt mình. Ánh mắt sợ hãi khi nãy của cô hiện đã không còn, mà nở nụ cười tươi, nhìn thẳng vào mắt Lục Tây nói:

- “Không, em phải ở bên cạnh anh, bởi vì định mệnh sắp đặt, em chính là vị cứu tinh của anh.”

Dứt lời, Mạc Phi chậm rãi cởi từng cúc áo trên người mình ra trước sự khó hiểu của người đối diện. Hàng lông mày Lục Tây khẽ chau lại ngay khi nhìn thấy trên người Mạc Phi hiện tại chỉ còn chiếc áo nhỏ mà vội vàng lên tiếng:

- “Mạc Phi, em định làm gì chứ? Khi không lại cởi áo ra trước mặt anh làm gì?”

Mạc Phi không đáp mà tiếp tục vòng tay ra sau người mình, gỡ bỏ móc gài của chiếc áo nhỏ màu da xuống, khoe trọn làn da trắng mịn cùng vòng một đẫy đà ngay trước mắt Lục Tây. Cô vội nắm lấy tay người đàn ông mà đặt thẳng vào bên ngực trái của mình, nơi nhịp tim đang duy trì sự sống, trầm giọng nghiêm túc nói:

- “Em đã từng nghe cuộc trò chuyện giữa anh và Lục phu nhân rằng anh cần phải lấy được viên ngọc hộ thân từ bên trong cơ thể em. Chỉ cần anh bình an thoát khỏi kẻ thù, cho dù có ép em moi tim của mình, em cũng cam tâm tình nguyện.”

Mạc Phi chưa nói hết những lời trong lòng thì đối phương đã vòng tay ôm chầm lấy cô. Lục Tây cúi người hôn xuống bờ vai mảnh khảnh của người con gái, khàn giọng lên tiếng đáp:

- “Anh sẽ không làm điều này với em, và cũng không để bất cứ kẻ nào cướp đoạt viên ngọc hộ thân trên người em. Bởi vì anh muốn, Mạc Phi của anh sống trọn vẹn với số mệnh của mình. Không ai có thể cướp đoạt nó khỏi tay em.”

Nhắc đến hai từ “trọn vẹn” khiến Lục Tây nhớ đến việc, rằng Mạc Phi sẽ không thể nào sống quá 37 tuổi. Vì thế, anh muốn mỗi ngày của cô đều ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Không bất kì ai có thể làm tổn thương cô, kể cả anh.

Liền sau đó, Lục Tây nhẹ nhàng giúp người con gái mặc lại áo, chậm rãi cài từng cúc áo lại cho cô. Cả hai cứ vì thế mà ôm chầm lấy nhau giữa khu rừng rộng lớn, rậm rạp này với thâm tâm đã nhẹ đi phần nào.