Suốt mấy tuần nay, Alan vẫn dành hết tâm sức của mình vào việc tìm ra những dòng chữ chưa hiện ra hết của quyển chú ma thuật. Tuy nhiên, Alan sớm đã tìm ra được giải pháp để những dòng chữ ấy có thể hiện ra. Vì thế, ông ta đã bảo Nam Cung Thống ra lệnh cho người đến tận ngôi mộ cổ của dòng họ Nam Cung để lấy đi một ít đất từ ngôi mộ, làm phép lên quyển chú.
- “Đất từ ngôi mộ, tôi cũng mang đến cho lão rồi. Có phải đã đến lúc hóa giải hết toàn bộ những dòng chữ bị ẩn trong quyển chú ma thuật không?”
Nam Cung Thống vẻ mặt đầy mong chờ mà gấp gáp hỏi. Sắc mặt Alan lúc này trở nên trầm ngâm mà xoay người lại, lạnh giọng nói:
- “Ngài Nam Cung có ngại khi phải ra tay sát hại người khác không?”
Nghe câu hỏi này khiến Nam Cung Thống vô cùng khó hiểu mà nhướng mày hỏi lại:
- “Alan, ý của lão là sao chứ? Chỉ là tìm cách hóa giải những gì ghi trên quyển chú thôi mà.”
Alan vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, khàn giọng giải thích:
- “Số đất có từ ngôi mộ cổ chỉ là một phần trong việc hóa giải ẩn số còn lại của quyển chú ma thuật. Cần một thứ dung hợp khác làm tăng thêm sức mạnh của lời nguyền bị phong ấn, có thể khiến xà vương thảm bại hoàn toàn đó chính là máu của trinh nữ.”
- “Máu của trinh nữ sao?”
Nam Cung Thống trợn trừng mắt ngay khi nghe đến đây. Mặc dù trước đây, ông bất chấp làm bất cứ điều gì xấu, kể cả việc săn bắt động vật hoang dã để thỏa mãn thú vui riêng của bản thân, nhưng không đến mức gây hại tính mạng của người khác. Vì thế, ngụ ý này của Alan quả thật khiến Nam Cung Thống phải đắn đo suy nghĩ.
- “Một người đúng không?”
Nam Cung Thống giọng điệu ngập ngừng hỏi. Nghe đến đây, Alan lắc đầu, trầm giọng đáp:
- “Không. Tuổi thọ xà vương hiện tại khoảng chừng 30 năm. Cho nên, lượng máu cần có để sức mạnh quyển chú đang bị phong ấn có thể được hóa giải hoàn toàn tương đương với 30 trinh nữ.”
- “Cái gì? Nhiều người đến vậy sao?”
Nam Cung Thống không tin vào những gì tai mình đang nghe. Liền lập tức, Alan dõng dạc lên tiếng giải thích cặn kẽ:
- “Thường thì tuổi thọ của một xà vương ít nhất cũng kéo dài đến hơn một trăm năm tuổi. Chỉ cần ngài Nam Cung đây lấy được nọc độc từ xà vương để điều chế thuốc duy trì tuổi thọ và nhan sắc. Tôi tin chắc, ngài có thể sống thọ đến tận hơn 100 năm. Ngài xem, chỉ lấy đi sinh mạng của 30 người để đổi lấy tuổi thọ cả trăm năm thì việc này có xứng đáng không chứ?”
Nghe đến đây, Nam Cung Thống tỏ ra trầm ngâm mà đi qua đi lại quanh căn phòng. Lúc lâu sau, ông lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Làm sao tôi có thể chắc chắn những lời lão nói là sự thật, trừ phi tận mắt nhìn thấy.”
Nam Cung Thống vừa dứt lời thì bên tai truyền đến giọng cười giòn tan từ phía đối phương. Alan vẻ mặt tự tin cùng giọng nói chắc nịch, đáp:
- “Nếu như ngài Nam Cung nghi ngờ về khả năng của Alan này, thì cứ việc giết đại một trinh nữ để lấy máu về kiểm chứng. Chắc chắn, sẽ có vài chữ hiện lên bên trên quyển chú.”
Câu nói này khiến sự ngờ hoặc của Nam Cung Thống dần tan biến. Ông gật nhẹ đầu, nhếch môi gian xảo nói:
- “Vậy thì, người đầu tiên tôi nhắm đến là Mạc Đào. Cô ta biết quá nhiều chuyện săn lùng xà vương này của tôi rồi. Bất cứ kẻ nào biết được mục đích đằng sau của Nam Cung Thống, đều phải nhận lấy cái chết.”
Dứt lời, Nam Cung Thống cao giọng ra lệnh cho thuộc hạ truy tìm nơi ở hiện tại của Mạc Đào.
- “Mau chóng đưa Mạc Đào đến đây. Bảo rằng tao có chuyện cần biết thêm về xà vương.”
- “Vâng, thưa ngài Nam Cung.”
Tại khu rừng…
Một dáng người đàn ông trong bộ dạng ướt sũng mấy ngày liền với một bên tay đã bị chặt đứt, chỉ còn bàn tay còn lại, cố bám chặt vào từng cọng cỏ, từ phía dòng sông gần đó bò lết vào bên trong rừng. Vẻ mặt hắn hiện trầy xước đến mức khó mà nhận ra là ai. Khuôn miệng ngập tràn máu sớm đã bị đông lại, bốc ra mùi hôi tanh khó chịu, càng kích thích ruồi nhặn tìm đến. Miệng hắn không ngừng ú ớ liên tục nhưng không tài nào tròn vành rõ chữ do chiếc lưỡi bên trong sớm đã bị ai đó cắt đứt.
Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc từ người đàn ông dường như thu hút sự chú ý của bầy hắc lang ở bên trong rừng. Thoáng chốc, có tận mấy chục con hắc lang vây quanh, dần dần tiến lại gần cơ thể đang nằm dài ra đất như sắp thối rữa đến nơi.
Hú…hú…húuuuu…
Bầy hắc lang đồng thanh kêu lên một tiếng thật lớn rồi nhanh chóng tiến lại gần xác người nằm trên đất. Ngay khi bọn chúng định xâu xé con mồi thì một luồng ánh sáng xanh từ đâu bao trùm cả khu rừng, khiến những chiếc mõm đang thèm thịt sống phút chốc khép chặt lại. Ngay sau đó, một hắc lang khổng lồ từ đâu xuất hiện, khiến cả bầy lập tức trở nên khép nép mà cúi thấp, như thể đang thực hiện nghi thức chào đón nhân vật đặc biệt. Thoáng chốc, hắc lang to bự nhất trong bầy nhanh chóng biến thành người.
- “Từ bao giờ ta cho phép các ngươi ăn thịt người trong lãnh địa này hả?”
Lâm Quân Hạo vẻ mặt băng lạnh, lớn tiếng mắng bầy hắc lang đang tỏ ra đói khát.