Có một tòa lâu đài sang trọng, đậm chất ma mị, tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất ở trong thành phố. Tuy nhiên, nó chỉ hiện rõ vào ban đêm mà thôi. Tương truyền rằng, tòa lâu đài này chính là nơi tụ hội của các tộc hắc lang, đang không ngừng cạnh tranh, tìm ra người thống lĩnh toàn bộ các tộc lớn nhỏ.
Gia tộc Physalis…
Cánh cửa lớn mở ra, một thân ảnh cao ráo dõng dạc tiến vào bên trong đại sảnh của ngôi biệt thự, nằm cách tòa lâu đài không xa. Phía bên trong, người đàn ông khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen, dường như cảm nhận sự xuất hiện không mấy bất ngờ này mà lập tức hất tung vạt áo, xoay người lại, vẻ mặt có chút không hài lòng, dõng dạc lên tiếng tra hỏi:
- “Lâm Quân Hạo, con dám cả gan đưa một linh hồn vất vưởng gia nhập vào tộc Physalis của chúng ta sao?”
Người này tên là Lâm Vỹ, là một trong những người đứng đầu hiện tại của tộc hắc lang Physalis, và ông cũng chính là cha của Lâm Quân Hạo.
Về phía Lâm Quân Hạo, anh vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên sau khi biến thân xác của Viễn Thanh trở thành ngọc, nhằm giúp Viễn Thanh tu luyện thành một hắc lang. Xưa nay, gia tộc chưa từng có bất cứ một hắc lang nào có xuất thân từ con người cả. Nếu để lộ chuyện này ra, thì việc cạnh tranh với các gia tộc khác cho ngôi vị thống lĩnh toàn bộ hắc lang sẽ trở nên khó nhằn. Thậm chí, có thể nhận lấy hình phạt nặng nề từ trưởng tộc.
- “Dù sao, kiếp người của Viễn Thanh cũng đã tận. Con chỉ muốn giúp hắn tái sinh thêm lần nữa để trở thành tín cận của con, đồng thời sửa chữa những sai lầm trong kiếp người trước đây của hắn.”
Nghe đến đây khiến Lâm Vỹ càng thêm tức giận, ông nghiến răng, nổi trận lôi đình mà đanh giọng mắng người trước mặt:
- “Quân Hạo, con thật sự không cần vị trí thống lĩnh hay sao? Chỉ khi con ngồi lên vị trí đó, thì toàn bộ những tộc khác cũng sẽ quy phục gia tộc của chúng ta.”
Ông chưa nói hết câu thì người trước mặt đã phá lên cười lớn, Lâm Quân Hạo trầm giọng đáp:
- “Ra uy với toàn bộ gia tộc có gì hay ho. Con vốn biết, một khi con ngồi vào vị trí ấy thì đồng nghĩa với việc phải thực hiện nghi lễ đóng băng trái tim.”
Lâm Vỹ bước từng bước xuống bậc thang, tiến lại gần con trai mình, trầm giọng giải thích:
- “Thủ lĩnh của cả một gia tộc hắc lang cần phải đóng băng trái tim để có một cái đầu lạnh, đưa ra những mệnh lệnh chuẩn xác, không thiên vị bất kể một ai.”
Ngừng một lát, ông lại nói tiếp:
- “Hơn nữa, con bớt bao đồng, xen vào chuyện của xà vương Lục Tây đó đi. Giữa hắn và tộc Physalis của chúng ta chẳng có chút nào liên can cả. Mỗi người, đều có nghĩa vụ và sứ mệnh riêng.”
Ngay lập tức, Lâm Quân Hạo lạnh giọng cương quyết nói:
- “Lục Tây là người bạn thân thiết nhất của con. Thời gian này, cậu ấy đang rơi vào nguy hiểm. Chính vì thế, trong giai đoạn sinh tử này, con nhất định sẽ ở cạnh, hỗ trợ cậu ấy hết mức có thể. Về chuyện đưa linh hồn của Viễn Thanh về đây tu luyện, cha cứ giả vờ không biết là được. Không có bất cứ ai để lộ thì những tộc khác như Metallica, Moons, Fhrinitic, Pritat sẽ không tài nào biết được nguồn gốc của Viễn Thanh đâu.”
Dứt lời, Lâm Quân Hạo giơ cao ngón tay mình mà búng nhẹ, hiện ra viên ngọc xanh dương có chứa linh hồn của Viễn Thanh. Liền sau đó, biến mất ngay trước mặt Lâm Vỹ, khiến ông chỉ biết thở dài bất lực mà nhìn bóng lưng hiên ngang bước ra khỏi cánh cổng biệt thự, tộc Physalis.
Một tuần trôi qua, nhờ sự truy cùng diệt tận, kiếm đủ lượng máu từ 30 trinh nữ, đã giúp Alan phá giải phong ấn trên quyển tà chú, khiến Nam Cung Thống vô cùng thích thú. Chỉ cần ông ta thu phục được xà vương để lấy nọc độc thì có thể bào chế thuốc duy trì nhan sắc và mạng sống hơn cả trăm năm, tương đương với tuổi thọ của một xà vương đương nhiệm.
Quyển chú lúc này đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa khiến cả Alan và Nam Cung Thống ngạc nhiên mà đưa tay che mắt. Lúc lâu sau, hình ảnh của một người bất ngờ hiện lên bên trên quyển chú. Ngay khi nhìn thấy khiến Nam Cung Thống khá bất ngờ mà tròn xoe mắt nhìn Alan đang đứng đối diện, đồng thanh nói:
- “Xà vương hiện tại…chính là Lục Tây sao?”
Biệt thự Lục gia…
- “Không hay rồi Lục phu nhân, tôi có một linh cảm rằng ngày định mệnh ấy đã đến. Kẻ thù truyền kiếp cuối cùng cũng đã tìm ra và hóa giải phong ấn của quyển chú ma thuật có thể tiêu diệt mạng sống của xà vương.”
Vị thầy tu chỉ có thể nói ra dự đoán của mình thông qua cảm nhận. Tuy nhiên, việc kẻ thù ấy là ai, ông không tài nào nhìn ra được.
Nghe đến đây, sắc mặt Lục phu nhân bỗng chốc tối sầm lại. Vầng trán bà căng thẳng đến mức nhiễu nhại mồ hôi mà lắp bắp nói:
- “Lời cảnh báo trong quá khứ lại xảy ra một lần nữa. Vẫn chưa đến ngày trăng tròn, thì làm sao Lục Tây có thể hoàn thành nghi thức cùng vị cứu tinh được chứ? Thằng…thằng bé…làm sao có thể đấu lại sức mạnh kinh hoàng từ quyển chú đó chứ nếu như không có viên ngọc hộ thân?”