Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu

Chương 67: Thỏa thuận ngầm giữa hai người phụ nữ



Biệt thự Lục gia…

Mạc Phi vừa nhìn thấy dáng người quen thuộc trở về nhà thì vui mừng khôn xiết. Cô vội từ trên lầu chạy thật nhanh xuống, lập tức ôm chầm lấy Lục Tây.

- “Cuối cùng anh cũng đã về. Đã thiêu hủy quyển chú ấy chưa?”

Nghe hỏi, Lục Tây không đáp mà chỉ nhoẻn miệng cười. Ánh mắt trìu mến nhìn người con gái trước mặt. Liền sau đó, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc suôn mềm của cô, mỉm cười đáp:

- “Sau này, sẽ không còn bất kỳ tà thuật nào có thể làm hại đến anh nữa. Vấn đề còn lại, đó chính là truy tìm tung tích của Nam Cung Thống. Anh không thể để ông ta có cơ hội quay trở lại trả thù.”

Mạc Phi gật đầu đồng ý với những gì Lục Tây nói. Liền sau đó, cả người cô bị anh bế gọn lên, dõng dạc tiến lên trên lầu, hướng thẳng về phía phòng ngủ.

- “Lục Tây, anh mau thả em xuống.”

Hai má Mạc Phi ửng hồng mà lúng túng lên tiếng nói. Phút lâu sau, cả người cô được Lục Tây đặt nhẹ nhàng xuống giường. Anh cúi người, đưa mắt nhìn chằm chằm khiến cô có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói:

- “Anh…anh rời khỏi nhà cả ngày, ắt hẳn đã đói bụng rồi nhỉ? Để em xuống bếp nấu vài món cho anh ăn nhé.”

Dứt lời, Mạc Phi vội vàng ngồi bật dậy. Ngay khi cô vừa đặt chân xuống sàn nhà thì đã bị bàn tay của Lục Tây đẩy mạnh mà ngả người xuống giường một lần nữa. Giọng nói anh lúc này đã trở nên mị hoặc:

- “Em không cần phải nấu. Bản thân em cũng có thể đáp ứng chuyện này, chẳng phải sao?”

Dứt lời, Lục Tây đưa tay vén nhẹ tà váy của người nằm trên giường lên cao, khiến cả người cô bất giác run nhẹ mà ngại ngùng nói:

- “Lục Tây…anh…anh muốn làm gì?”

Mạc Phi vừa nói dứt câu thì quần áo trên người đều biến mất mà trở nên bối rối, đưa mắt nhìn chung quanh, liền cảm nhận hõm vai mình bị Lục Tây hôn lấy. Giọng điệu anh lúc này có chút nham hiểm, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

- “Anh đã giấu chúng đi rồi, em không cần phải tìm nữa.”

- “Nhưng mà…bên ngoài đang mưa đấy. Em…em lạnh.”

Lục Tây đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Quả thực bên ngoài trời đang mưa. Liền sau đó, anh xoay người nhìn lại người con gái nằm dưới thân mình, không chút mảnh vải trên người mà mỉm cười châm chọc nói:

- “Nhưng cơ thể em đang nóng dần, không phải sao?”

Dứt lời, Lục Tây đưa tay vuốt ve dọc cơ thể mảnh mai của thiếu nữ, khiến nhịp tim cô trở nên loạn xạ mà thở mạnh liên tục. Đến mức, khiến đối phương có thể nghe thấy.

- “Mạc Phi, em căng thẳng đến như vậy sao?”

Biểu cảm đáng yêu này của cô càng khiến Lục Tây trở nên hưng phấn. Liền lập tức, anh cúi người hôn lên khắp da thịt mát rượi của thiếu nữ. Bàn tay hư hỏng của anh không ngừng nắn lấy bầu ngực căng mịn của người dưới thân khiến cô bất giác kêu lên một tiếng.

- “Ưm…hưm…Lục Tây, em nhột.”

Ngay khi Lục Tây sắp sửa đưa tay vuốt ve đôi chân dài của Mạc Phi thì đột nhiên, anh có một dự cảm chẳng lành, rằng Lâm Quân Hạo đang gặp nguy hiểm mà dừng ngay hành động ân ái với Mạc Phi.

- “Quân Hạo cậu ấy vì chuyện hỗ trợ anh đối phó Nam Cung Thống hiện đang nhận lấy sự trừng phạt. Anh phải nhanh chóng đến đó cứu cậu ấy.”

Mạc Phi vội vàng ngồi bật dậy. Cô gật đầu lên tiếng nói:

- “Vậy thì anh mau chóng đến đó giúp đỡ anh ấy đi.”

- “Ừm, Mạc Phi, thật xin lỗi em.”

Trước khi rời khỏi, Lục Tây không quên đặt lên trán Mạc Phi một nụ hôn. Anh dùng phép biến quần áo trở lại, đặt cạnh người cô rồi sau đó dịch chuyển khỏi căn biệt thự.

Ngay khi Lục Tây rời khỏi cũng là lúc Mạc Phi bất ngờ phun ra một ngụm máu. Cô trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy những vết rạn nứt dần hiện lên ở những nơi mà Lục Tây vừa chạm lên trên người mình mà vội vàng mặc lại quần áo. Nét mặt tỏ ra vô cùng hoang mang. Sau đó mở cửa bước ra khỏi phòng. Mạc Phi phút chốc giật mình ngay khi nhìn thấy Lục phu nhân sớm đã đứng đợi ở trước cửa. Bà đưa mắt nhìn cô chằm chằm, lúc sau lên tiếng nói:

- "Đó là lý do tại sao tôi ra sức ngăn cản, không cho hai người xảy ra quan hệ. Tất cả đều là vì, người được chọn làm vị cứu tinh chỉ có thể hoàn thành trách nhiệm bảo vệ an toàn cho xà vương. Tôi đã làm theo thỏa thuận ngầm giữa chúng ta, cho cô thời gian hạnh phúc ở bên cạnh Lục Tây, trước khi thực hiện nghi thức giao ngọc. Thằng bé cũng đã nghĩ rằng, sau khi cùng cô xác lập lời tuyên hứa, cả hai sẽ ở bên cạnh nhau đến hàng trăm năm. Nhưng nó không biết rằng, sau khi giao ngọc, cô sẽ trở thành kẻ vô hồn, rồi chết đi như những gì mà số phận đã định cho vị cứu tinh.

Nghe đến đây, một giọt nước mắt nơi khóe mắt của Mạc Phi sẽ rơi xuống. Cô nhìn thẳng vào mắt Lục phu nhân, nhoẻn miệng cười nói:

- “Cảm ơn Lục phu nhân đã đồng ý cho tôi ở cạnh bên Lục Tây. Kể từ sau khi biết được bản thân là vị cứu tinh, tôi sớm đã có một dự cảm, rằng mình chỉ có thể sống đến một, hai năm nữa thôi. Xui xẻo thay, kể cả đến con số tử thần 37, tôi còn không với tới. Nhưng chỉ cần biết rằng Lục Tây sau này không còn gặp bất kì nguy hiểm nào nữa, thì tôi sẵn sàng làm mọi chuyện vì anh ấy. Thậm chí, vì anh ấy mà tan thành tro bụi.”