Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 10: Đã lâu không gặp!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - Chương 10: Đã lâu không gặp!

"Bốp"

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, đánh thức Ngân Hà giữa sự bủa vây của tê dại. Lam Anh Kỳ bất tỉnh nhân sự ngã đè lên người cậu, làm Ngân Hà có chút thở không được. Cậu nhóc lồm cồm ngồi dậy, đẩy tên đang ngã đè trên người mình qua một bên, đau nhức đưa tay bao lấy vùng cổ đang có dấu hiệu chảy máu.

Lúc hồi thần Ngân Hà mới nhận ra tiếng va chạm nặng nề ban nãy phát ra từ việc đầu của Lam Anh Kỳ va đập vào chiếc gậy bóng chày mà cậu đang thấy trước mặt, mà hiện tại chiếc gậy này đang được một người nắm chắc trên tay. Người này mặc một bộ đồ da đen bó sát, gương mặt ngược sáng trong mưa, trên tay lại cầm một cây gậy bóng chày, thật sự có chút giống mấy hiệp sĩ đường phố trong mấy bộ anime Ngân Hà thường coi.

Lúc nãy trong tình thế kia Ngân Hà cứ nghĩ phen này xong rồi, nhất định sẽ bị gϊếŧ chết. Gần đây cậu có xem vài bộ phim gϊếŧ người nên bị ám ảnh rất sâu về vấn đề này. Trong đầu Ngân Hà lúc đó đã hoàn toàn quẳng đi hình ảnh anh ma cà rồng đẹp trai mà thay vào bằng hình ảnh một tên sát nhân gϊếŧ người bằng cách cắn xé cơ thể họ.

Nếu suy nghĩ này mà để Lam Anh Kỳ biết được nhất định cậu ta sẽ tức chết, Lam Anh Kỳ chính là một kẻ nghiện đồ ngọt, cậu ta thấy đồ ngọt sẽ liền muốn ăn mà trùng hợp thay trên người Ngân Hà lại có mùi bánh kẹo ngọt ngào như vậy khiến Lam Anh Kỳ nhất thời khống chế không được muốn ngoạm lấy một miếng. Mà cái lý do kỳ quặc đến độ không thể kỳ quặc hơn này người khác làm sao có thể nghĩ đến, mà nếu người khác đã không thể thì Ngân Hà có thể sao? Đương nhiên là không rồi. Ngân Hà nha! Chính là một đứa ngốc, đầu óc đều bị phim ảnh viễn tưởng làm cho hỏng bét.

"Cảm ơn...ư."

Ngân Hà mở miệng vừa làm da ở vùng cổ cử động một chút liền cảm giác được một trận đau đớn ập tới, khiến cậu không ngăn được mà phát ra một tiếng rên nhẹ.

"Này không sao chứ?"

Thấy cậu như vậy người đang đứng liền ném chiếc gậy bóng chày trên tay xuống, chạy đến đá Lam Anh Kỳ văng xuống, đưa tay muốn kéo Ngân Hà dậy.

"Thật xin lỗi quá, tôi không nghĩ tên nhóc này lại xuống tay mạnh như vậy... Bình thường nó vẫn...Ơ! Là cậu?"

Mới đầu còn cảm thấy giọng nói đôi bên thật quen thuộc, lúc này vừa lúc đối diện nhau, cánh tay Ngân Hà đưa lên định nắm lấy tay người kia cũng bất giác dừng lại giữa không trung.

Khóe mắt cong cong như vầng bán nguyệt, khí chất thanh nhã lại bá đạo trong nhu có cương, thân hình xinh đẹp, gợi cảm lại mang theo cường thế không phải bất kỳ nữ nhân nào cũng có được, đích thị là Lam Nguyệt Minh. Nhìn người Ngân Hà bất giác nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng quay mặt đi, trong đầu dần hiện ra viễn cảnh hiện tại của bản thân, đầu tóc rũ rượi, quần áo bẩn thỉu, mặt lại mang theo vết bầm bị gọng kính thô to che khuất, cậu hiện tại nhất định rất xấu xí.

"Xoay mặt đi làm gì? Tránh mặt tôi? Biết cậu như thế tôi đã chẳng thèm cứu cậu làm gì, để cho tên tiểu cẩu trước mắt cắn chết cậu đi."

Nhìn hành động của cậu nhóc trước mặt trong lòng Lam Nguyệt Mình tràn đầy bất mãn.

"Không phải...em...ư."

Ngân Hà có ngốc cách mấy cũng nghe ra bất mãn tràn đầy trong lời nói của Lam Nguyệt Minh, cậu định ngẩng đầu giải thích ai dè lại động phải vết thương, đau đến gương mặt nhỏ nhắn co rút mặt, khó khăn nhả ra từng chữ.

"Không...phải...chỉ là...hiện tại...em trông thật xấu xí."

"Phì! Nhóc ngốc lại phát bệnh rồi à? Chẳng phải lúc trước tôi đã bảo cậu rất đẹp hay sao? Lời của tôi cậu dám không tin?"

Bị lời nói của tên nhóc ngốc trước mặt chọc cho phì cười, Lam Nguyệt Minh liền ngồi xổm xuống nâng mặt cậu dậy, lại bá đạo làm ra động tác giống hệt trước đây, ép Ngân hà nhìn thẳng mặt cô, khiến cậu nhóc khó xử chỉ có thể xấu hổ mà chuyển tròng mắt nhìn xuống đất.

Lam Nguyệt Minh lần nữa phì cười, kéo cậu nhóc vào lòng, đưa tay xoa nhẹ lưng cậu.

" Đã lâu không gặp! Bé ngốc!"

Mưa vẫn lất phất rơi, không gian xung quanh có chút đông lại.

"Này, bớt làm trò, chọc mù mắt lão tử."

Trong lúc mọi thứ đang chìm vào im lặng ngọt ngào thì bất chợt giọng nói cáu kỉnh của Lam Anh Kỳ vang lên chọc thủng tất cả. Hắn khó chịu mà xoa xoa cái ót bị đập trúng, miệng không ngừng càm ràm.

"Ra tay thật ác, rốt cuộc là ai ..."

Mấy chữ sau cùng chưa phát ra liền đọng  lại trong cổ họng vĩnh viễn, vì hiện tại Lam Anh Kỳ đang cực kỳ tuyệt vọng mà đối diện với đường nhìn như phóng đạn của Lam Nguyệt Minh.



"A...a..."

"A! Cái gì? Tiểu tử nhà người hôm nay thật to gan, còn dám hành hung người trên phố?"

"Chị...chị sao chị lại ở đây?"

"Sao tôi lại ở đây? Chẳng lẽ tôi không được quyền tự do đi lại sao? Mau, trả lời câu hỏi, không được đánh trống lãng."

"Em...em...Thật ra, trước khi nghe câu trả lời từ em chúng ta nên xử lý vết thương của cậu ta trước được không? Cậu ta hình như đang phát run."

Lam Anh Kỳ vò vò tóc ngắt nga ngắt ngứ mãi cũng chẳng thể nói thành câu, đành phải đột ngột bẻ lái một cái sang tên xui xẻo bên cạnh mình.

Lam Nguyệt Minh cứ tưởng Lam Anh Kỳ định giở trò, nhưng khi nhìn xuống mới phát hiện người trong lòng đang phát run, lúc bị Lam Anh Kỳ nhìn đến liền bám chặt lấy cánh tay cô, nhất định là bị tên khốn kia dọa sợ. 

'Trời ơi! Không lẽ cuộc đời của Lam Nguyệt Minh cô ngày ngày đều phải đi chùi đít cho cái tên em họ luôn không ngừng gây rối kia sao?'

 Lam Nguyệt Minh gào thét trong lòng, chán ghét mà ném cho Lam Anh kỳ một cú lườm, đại ý 'Cậu cứ chờ đó, không sớm thì muộn tôi cũng xử lý cậu.'

"Ngoan, không cần sợ. Tôi bảo hộ cậu."

Nói rồi Lam Nguyệt Minh liền dùng sức một chút ôm Ngân Hà dậy đi thẳng,  không quên quay đầu lại ném cho tên tiểu sói xám đằng sau hai chữ.

"Đi theo!"

Hôm nay Lam Nguyệt Minh vừa vặn kết thúc công việc sớm, vốn định về sớm một chút xem tiếp bộ phim bữa trước chưa xem xong ai dè lại bắt gặp thân ảnh quen thuộc của thằng em họ láo lếu. Lại thấy người đi cùng Lam Anh Kỳ có vẻ sợ sệt kinh khủng, Lam Nguyệt Minh nhanh chóng xác định tên nhóc nhà mình nhất định lại đi kiếm chuyện gây họa, nhất quyết phải nhanh chóng lôi về giáo huấn. Mà hiện tại lại đang là giờ tan tầm, muốn tìm chỗ đỗ xe thật khó, cô tìm mãi mới ra, lúc đến nơi thì đã thấy tên kia đang há miệng cắn người, liền tìm đại trong đống rác một chiếc gậy bóng chày bị vứt đập cho hắn một cú bất tỉnh nhân sự, sau đó lại phát hiện người bị Lam Anh Kỳ cắn chính là Bé Ngốc mình vẫn đang tâm tâm niệm niệm tìm kiếm suốt mấy hôm nay.

Lam Nguyệt Minh vừa đi vừa nghĩ lại vô tình vấp phải vật gì đó dưới chân, nhìn xuống mới biết thì ra là đồ dùng của Ngân Hà lúc xô xát với Lam Anh Kỳ đã bị hắn giật văng ra đây.

"Nhặt lên!"

Cô nhanh chóng ra lệnh cho tên nhóc quỷ sau lưng.

Ngân Hà đang hoảng sợ đến mụ mị đầu óc, chợt nhìn thấy Lam Anh Kỳ đang cầm trên tay 'Hải Đường' định giơ lên vẫy vẫy cho sạch nước, cậu liền hốt hoảng, vùng vẫy muốn bắt lấy. 

Lam Nguyệt Minh rõ ràng nhìn thấy bất thường trong mắt cậu nhóc liền ngoắt ngoắt Lam Anh Kỳ giao nộp lại 'Hải Đường', hắn liền càu nhàu hai tiếng nhưng vẫn là mang 'Hải Đường' đến ném nó lên người Ngân Hà, sau đó dưới đường nhìn đâm chết người của Lam Nguyệt Minh tiếp tục trở lại vị trí cũ, nhanh chóng thu dọn đồ đạt của Ngân Hà.

Còn về phần Ngân Hà, sau khi Lam Anh Kỳ ném 'Hải Đường' vào ngực cậu liền nhanh chóng ôm lấy, cậu ôm chặt đến nỗi như sợ không thể hòa lại thành một với vật trong lòng vậy, khiến Lam Nguyệt Minh nhìn thấy mà nhíu mày không thôi. Mùi giấm chua cũng không biết vì sao lại bốc lên nồng nặc.

"Cho em xuống đi!"

Tỉnh táo lại đôi chút lại phát hiện thấy đang bị người bế trên tay hơn nữa lại còn là loại bế công chúa kiểu mẫu. Ngân Hà dù có hơi tâm tình thiếu nữ nhưng khẳng định chắc chắn vẫn là con trai hàng thật giá thật, hiện tại lại để một cô gái bế mình như vậy còn ra thể thống gì? Biết vùi mặt vào đâu bây giờ nên cậu liền liều mạng muốn xuống.

"Không phải đang run rẩy sao? Để tôi ôm cậu đi không được? Chê tôi sao?"

Lam Nguyệt Minh làm sao lại không biết được ý đồ của người trong lòng, nhưng bất quá cảm giác hiện tại cũng không phải quá tệ, thân thể thiếu niên mềm mại lành lạnh trong lòng khẳng định không phải chỉ riêng cô mà bất kỳ cô gái nào ôm lấy cũng đều có xúc cảm muốn che chở bảo bọc, thật giống một đứa bé nha! Hơn nữa còn có vị ngọt của sữa bò cùng đường mật, có chút giống mùi bánh kẹo, làm mẫu tính trong người không kềm chế được mà phô bày ra hết. Lam Nguyệt Minh  tăng thêm lực kềm chặt lấy cậu, bá đạo mà tiếp tục bước đi, khiến cậu nhóc trong lòng hai má nổi lên một tầng đỏ ửng.

'Muốn thoát khỏi vòng tay của chị mày hả? Còn lâu!'

Một đường đi thẳng đến chỗ đỗ xe, lần này Lam Anh Kỳ thức thời chạy đến mở cửa để Lam Nguyệt Minh tiện đặt Ngân Hà vào trong ghế phó lái, bất quá sau đó trong lúc hắn mở cửa ghế sau vừa khom người định vào trong liền bị Lam Nguyệt Minh cho một cước, thẳng thắn thân thương ngã nhào trên băng ghế sau.

Lam Nguyệt Mình vào trong xe, liền rút ra một chiếc chăn nhỏ đắp cho lên người Ngân Hà, trấn an cậu.

"Chờ một chút trở về tôi giúp cậu xử lý vết thương."

"Chị, chị có phần em không?"

Vừa mới bò dậy sau cú đạp, Lam Anh Kỳ liền không biết xấu hổ mà xin xỏ.

"Cút! Ngoan ngoãn một chút! Về nhà liền có một phần gia pháp đợi cậu."

Lam Nguyệt Minh không thèm nhìn tới tên kia một cái, lạnh nhạt mà phun ra một câu sau đó khởi động xe.

"Chị à! Không phải chị thật sự sẽ mang em đến chỗ của bác đấy chứ?"

"Còn phải xem thành ý của cậu như thế nào."

Cô vốn cũng chẳng muốn mang tên này về Lam gia, nếu để cha cô Lam Húc Toàn biết được nhất định thằng nhóc Lam Anh Kỳ kia triệt để xong đời. Lam Nguyệt Minh hằng ngày nhìn đứa nhóc này lớn lên cũng thật sự có chút không nỡ, với lại nếu để cha cô biết Ngân Hà là nam thì càng không xong, tuy gương mặt có thể không tồn tại nguy hiểm nhưng bộ đồng phục nam sinh trên người cậu thì nhất định có. Lam Nguyệt Minh nuốt một ngụm nước bọt, đã phóng lao thì phải theo lao thôi.

"Chị à! Đừng vậy mà, em trót dại."

Lam Anh Kỳ nghe chị họ mình nói vậy liền không phân biệt được thật giả, sợ hãi mà bám lấy lưng ghế của Lam Nguyệt Minh lắc lắc. Lúc này trông hắn vô cùng vô cùng ngốc nghếch khác một hẳn một trời một vực so với lúc bắt nạt Ngân Hà khi nãy.

"17 tuổi đầu còn trót dại? Cũng không phải lần một lần 2."

"Em..."

"Em họ à! Tôi quá mất lòng tin vào nhân phẩm của cậu, cậu mà bằng một góc tiểu Đào thì thật sự là phúc ba đời của nhà họ Lam đấy."

"Đang yên đang lành chị nhắc đến nó làm gì?"

Vốn đang khóc lóc phân trần, sau khi nghe câu này vẻ mặt Lam Anh Kỳ liền thoắt cái biến thành vô cùng tức giận.

"Còn đám trả treo? Tiểu Đào là em trai của cậu đó."

"Nó không phải."

Lam Anh Kỳ vô cớ hét lớn, làm Ngân Hà bên cạnh cũng giật mình co rúm.

"Lam Anh Kỳ cậu muốn chết?"

Lam nguyệt Minh đáy mắt hiện lên giận dữ, thật mạnh mà đập vào vô lăng, cô thật sự nổi điên với cái tính trẻ con này của thằng em họ, nếu không phải hiện tại cô đang phải lái xe thì nhất định lôi Lam Anh Kỳ xuống dần cho một trận ra bã.

Mà xuyên suốt cuộc cãi vã của hai chị em, Ngân Hà vẫn là lặng lẽ ngồi im ôm chặt 'Hải Đường' trong lòng cậu hiện tại chỉ có mỗi một suy nghĩ là phải nhanh chóng thoát thân khỏi chỗ này, nếu không một lát nữa chiến tranh nổi dậy thật có thể hay không cậu sẽ trở thành một vật hi sinh vô nghĩa vì lạc đạn?

 ---------------------------------------------------------------

J. Đại Đế: "Quả thật là đã lâu không gặp! Ta nha! Vừa trải qua một quá trình bị  đề án tốt nghiệp dày vò đến thống khổ, gần đây hoàn thành rồi lại phải ôn thi T.T ~ Bi thống đến cùng cực!"