Ước Định Vĩnh Hằng

Chương 33: Phát hiện muộn màng!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ước Định Vĩnh Hằng (J. Đại Đế) - Chương 33: Phát hiện muộn màng!

Trong lòng mắng chửi như vậy nhưng thực tế lời nói ra vẫn phải có chút tiết chế. Ngân Hà từ trước đến nay vẫn luôn và sẽ mãi mãi là một người khuôn  phép.

"Lam Anh Kỳ, cậu điên rồi à? Nói gì vậy?"

Ngân Hà bức xúc nắm vai Lam Anh Kỳ kịch liệt lay.

"Cậu là anh trai em ấy mà có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy sao? Cậu giao em ấy cho tôi đã hỏi qua ý em ấy chưa? Đã hỏi qua ý tôi chưa? Rồi còn cậu thì sao? Cậu suy nghĩ kỹ rồi à?"

Tâm tình dần trở nên nóng nảy khẩn trương, lời nói ra cũng nhiều đến độ khiến Ngân Hà suýt cắn nhầm vào lưỡi mình.

"Mấy chuyện khác để sau đi! Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi chính là không muốn làm anh trai của nó nữa, chỉ cần cậu đồng ý là..."

Lam Anh Kỳ né tránh ánh mắt của cậu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Hắn vừa nói nắm tay cũng từ từ siết lại đến độ móng cắm vào thịt ứa máu ra, nhưng hắn lại tựa như không có cảm giác gì, như thể cố tình dùng chính cơn đau ấy để giữ cho bản thân tỉnh táo... Nhưng hắn vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Ngân Hà cắt ngang bằng chất giọng đanh thép lạ lẫm mà hắn chưa vẫn chưa bao giờ được nghe.

"Tôi không đồng ý! Cậu có dùng bạo lực ép tôi tôi cũng không đồng ý! Lam Anh Kỳ tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng nếu có khúc mắc gì với cả hai thì cậu và Lam Đào có thể cùng ngồi xuống nói chuyện mà, đừng có tùy tiện hành động theo cảm xúc như vậy nữa..."

Lam Anh Kỳ như bị dọa sợ mà trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

"Tôi không có thiếu suy nghĩ... tôi đã quyết định rồi!"

"Cậu!..."

Lời Lam Anh Kỳ nói ra khiến Ngân Hà cực kỳ tức giận, nhưng cậu cũng chẳng biết phải nói gì tiếp theo, tên này thật sự quá có chấp, quá cứng đầu.

"Phịch"

"Huỵch, huỵch, huỵch."

Bất chợt phía sau vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đồng thời là tiếng bước chân chạy ngày càng xa, khiến cả hai giật mình quay lại.

Nhưng khi nhìn thấy vật vừa rơi xuống đất ấy là vật gì thì biểu tình giật mình trên mặt cả hai liền chuyển dần sang kiếp sợ. Dưới mặt đất lúc này một chiếc hộp cơm nhỏ màu hồng cam, phía trên có in hình một quả đào nhỏ xinh xắn đang nằm chỏng chơ dính đầy bụi bẩn, bên góc phải của chiếc hộp cơm cái tên Lam Đào được khắc lên thập phần tinh xảo.

Ngân Hà cùng Làm Anh Kỳ trố mắt nhìn nhau trong giây lát rồi đồng thời không ai bảo ai mà cùng co giò chạy đuổi theo bóng dáng đã mất hút tự bao giờ.

.

Ai mà có thể ngờ được, một thân thể mảnh mai, một đôi chân gầy nhỏ lại có  thể đạt được tốc độ 'mô tô phân khối lớn cũng chẳng thể bì'.

Lúc Ngân Hà cùng Lam Anh Kỳ đuổi đến cổng trường đã chẳng thấy ai. Cả hai lại bất giác nhìn nhau thở phì phò.

"Cậu có biết những chỗ em ấy hay đến không?"

Ngân Hà như thường lệ phóng ra một câu thoại kinh điển mà ai cũng đã từng một hoặc nhiều lần nghe qua.

"Biệt thự Lam Gia, nhà, tiệm bánh, siêu thị đồ gia dụng,..."

Lam Anh Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói ra tên một số ít ỏi tên những địa phương mà Lam Đào vẫn hay lui tới.

"Hiện tại cậu về nhà tìm trước, tôi sẽ qua tiệm bánh, nếu vẫn không có chúng ta gặp nhau ở siêu thị đồ gia dụng."

Ngân Hà phân tích.

"Được!"

Lam Anh Kỳ cũng gật đầu, hiện tại cả hai đều đang rất lối loạn, lại hoảng sợ nên cũng chẳng thể nghĩ nhiều nữa chỉ biết cắm đầu, cắm cổ chạy.

Ngân Hà có chút khoa trương thề rằng từ lúc sinh ra đến bây giờ cậu chưa từng bao giờ chạy nhanh như vậy, một mạch đã chạy đến tiệm bánh, nhưng thật đáng tiếc ngay cả cái bóng của Lam Đào cũng chẳng nhìn thấy ở nơi này.

Lúc Ngân Hà từ tiệm bánh trở ra lại càng thêm lo lắng khẩn trương, tâm tình như gà mẹ mất con mà nhốn nha nhốn nháo. Cậu rút điện thoại ra đang định gọi cho Lam Anh Kỳ bên kia hỏi hắn xem tình hình thế nào, thì bất ngờ Lam Anh Kỳ ở bên kia cũng gọi đến.

[Sao rồi?]

Lam Anh Kỳ khẩn trương hỏi.

"Không có ở đây!"

Ngân Hà lo lắng nói.

[Chết tiệc! Nó đi đâu được cơ chứ?]

Tên ở đầu đây bên kia gần như phát rồ mà lên tiếng mắng chửi.

"Bình tỉnh lại chút đi! Giờ chuyện qua trọng là phải tìm cho ra Lam Đào trời sắp tối rồi..."

Ngân Hà khuyên hắn.

Lam Anh Kỳ ở đầu dây bên kia cũng hiểu được 'trời sắp tối' mà Ngân Hà nó là có ý nghĩ như thế nào! 'Trời sắp tối' đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ càng tăng lên.

Hắn thở phì phì nén cơn bốc đồng xuống nói với Ngân Hà.

[Đi thôi! Đến siêu thị đồ gia dụng.]

Ngân Hà 'ừ' một tiếng với hắn rồi cúp máy lại bắt đầu đua cùng mây gió.

10 phút sau Ngân Hà cùng Lam Anh Kỳ đều đồng thời có mặt tại cổng siêu thị chuyên bán đồ gia dụng và dụng cụ làm bánh, siêu thị này khá lớn, nên cả hai quyết định chia nhau đi tìm.

Hiện tại đã là giữa tháng 9 đầu tháng 8 âm lịch, mùa Thu cũng đến rồi. Không khí cũng xem như mát mẻ nhưng trên người cậu cũng Lam Anh Kỳ lúc này đều là đầy một người mồ hôi. Đứng lại thở phì phò chưa đến một phút là lại phải nhất chân lên đi tiếp.

Cuối ngày nên người đến siêu thị mua đồ phục vụ nhu cầu cũng ngày một tăng lên, càng đông người lại càng khó khăn trong tìm kiếm, hiện tại có thể so sánh việc mà cả hai đang làm với ' mò kim đáy bể'.

Phải gần hai tiếng sau thì Lam Anh Kỳ cùng cậu mới có thể mò mẫm xong tất cả các ngóc ngách của siêu thị này, đương nhiên là trừ nhà vệ sinh nữ ra.

Đã tự nhủ là truy quét gắt gao đến độ ngay cả một con kiến cũng không bỏ xót nhưng vẫn không thấy thì chỉ có một lý do duy nhất là Lam Đào không hề có ở nơi này thôi.

Ngân Hà vừa ra đến cổng thì đã thấy Lam Anh Kỳ ủ rũ đứng đó, nói thật là từ khi biết hắn đến giờ cậu chưa bao giờ thấy tên này có bộ dạng chật vật như hiện tại bao giờ, toàn đặt mình ở tư thế bề trên mà chỉ tay năm ngón thôi, đúng là tự mình tạo nghiệt.

Ngân Hà mắng ầm lên trong lòng, nhưng đương nhiên cậu vẫn biết tên này so với cậu hiện tại càng như muốn phát điên nhiều hơn. Cậu cũng không nói nhiều, đi đến bên cạnh vỗ vai hắn.

"Chúng ta đến biệt thự Lam Gia."

"Không! Nơi đó rất xa, bình thường chúng tôi đến đều có xe riêng đưa rước, hơn nữa nó nhất định sẽ không đến đó một mình đâu."

Lam Anh Kỳ như mất hết sức lực, rũ mắt trầm giọng nói.

"Vậy còn nơi nào khác không?"

Ngân Hà lo lắng nhìn hắn.

"Còn một chỗ!...Nhưng mà."

Lam Anh Kỳ có chút ngập ngừng nói. Đáy mắt hắn hiện rõ sự tuyệt vọng. Ngay lúc này sự xót xa đau khổ và tự trách đang cùng nhau xâu xé, ăn mòn tâm can hắn. Hắn chợt nhận ra mình thật ngu ngốc, Lam Đào rõ ràng quan trọng với hắn như vậy nhưng hắn lại cố đánh lừa bản thân mình...

"Thế nào?"

Ngân Hà nhíu mày hỏi.

"Chỗ đó là công viên gần nhà cũ của bọn tôi, lúc nhỏ Lam Đào rất thích cùng tôi chơi trốn tìm ở nơi này, nhưng từ nhiều năm trước có một việc không hay xảy ra nên cả hai đều bị cấm đến."

Hắn nói.

Ngân Hà không hỏi cũng biết việc không hay đó là việc gì . Lại vỗ vai hắn, cậu nói.

"Cứ đến đó đi đã, còn nước còn tát."

Lam Anh Kỳ cũng không nói thêm gì chỉ quay lại nhìn cậu một cái rồi kiên định gật đầu 'đi'.

Cứ như vậy cả hai lại tiếp tục công cuộc chạy không ngừng nghĩ.

Mà cả hai đâu nào ngờ lúc cả hai chạy lướt qua một quán mì lề đường thì đã bị một kẻ khác trông thấy, tên này bộ dạng gầy đét, thấp lùn, lại mặt chuột tai dơi, nhìn đã đủ biết là không phải dạng tốt lành gì.

Lúc nhìn lướt qua mặt mặt Ngân Hà hắn không có cảm xúc gì nhưng đến khi phát hiện được Lam Anh Kỳ kế bên thì hắn có vẻ hăng trí lắm, liền rút điện thoại ra bấm bấm vài cái, sau đó một bụng ý xấu mà nhếch miệng cười gian.

.

Đường đến nhà của của Lam Anh Kỳ cách nơi họ đang đứng một chuyến xe. Lúc ngồi trên xe bất chợt Ngân Hà hỏi hắn.

"Tôi thật sự rất tò mò, chẳng phải trước đây cậu cậu rất ghét tôi, bảo tôi là thằng biếи ŧɦái, ẻo lã này kia sao? Sao lại muốn giao em trai cho tôi?"

Lam Anh Kỳ không trả lời ngay, nét mặt hắn hơi trầm xuống, phảng phất chút bi thương.

"Ghét cậu, mắng cậu bởi vì sao à?... Bởi vì lúc đó cảm thấy cậu rất giống tôi, cùng chung một dạng biếи ŧɦái, ghét cậu bởi vì ghét bản thân mình cũng biếи ŧɦái như cậu."

Lam Anh Kỳ thẳng thắn như vậy khiến Ngân Hà cũng chẳng biết phản ứng ra sao, lời hắn nói như chứa đựng cả một tâm tư cùng nỗi buồn mà Ngân Hà không tài nào có thể thấu hiểu nổi.

"Còn hiện tại lại phát hiện hai chúng ta hoàn toàn khác nhau, nếu là cậu thì có thể thay tôi chăm sóc Lam Đào, thay tôi chăm sóc người tôi yêu..."

Giọng hắn từng chút như nhạt nhòa vào gió lắng đọng cùng sương đêm, khiến cõi lòng người nghe cũng đau đớn theo cùng.

Ngân Hà không hỏi nữa, cũng không nói thêm bất kỳ câu nào, bởi vì cậu chợt hiểu ra điều gì đó, dẫu hãy còn mờ nhạt lắm.

Đêm tối mùa Thu đến thật nhanh, mới gần 7 giờ mà bầu trời đã tối đen như mực. Xung quanh công viên vắng lặng có vài cái cây vì cơn gió thổi qua mà xào xạc rụng lá.

Những chiếc xích đu cô độc đung đưa vì gió mạnh, chiếc cầu tuột nằm chỏng chơ giữa bãi cát. Mấy con thú nhún cũng yên lặng đối mặt cùng đêm đen.

Toàn bộ nơi này hiện tại như chìm trong một sự lạnh lẽo vô tình nào đó, hay hoặc lòng người khi thấy cảnh vật đã vô tình bị nó tác động mà cảm thấy lạnh đến lạ kỳ.

Lam Anh Kỳ đăm đăm nhìn vào khoảng không vắng vẻ không một tiếng động ấy, tay hắn siết chặt tựa hồ muốn dùng chính nắm đấm ấy đánh vào chính bản thân mình. Vì sao lại ngu ngốc như vậy? Vì sao lại thiếu suy nghĩ như vậy?

Tìm hết rồi, tất cả những nơi có thể tìm đều đã tìm hết rồi, nhưng vẫn không thấy! Tiểu Đào em ở đâu hãy mau xuất hiện đi, anh sai rồi, xin em đó hãy mau xuất hiện đi.

Giữa lúc này nhuệ khí cùng quyết tâm bừng bừng của lúc chiều khi hắn đi tìm Ngân Hà đã mất hết. Cảm thấy bản thân mình ngốc đến cùng cực, rõ ràng cần em ấy như vậy lại muốn đẩy em ấy xa ra, để rồi đổi lại được gì? Lam Đào của hắn...

Quả nhiên khi con người đánh mất đi một thứ thì họ mới phát hiện ra được thứ đó đối với chính mình là quan trọng đến cỡ nào. 

'Làm ơn! Lam Đào làm ơn đừng có việc gì xấu xảy đến với em, nếu không anh hai nhất định không thể nào sống nổi.'

Lam Anh Kỳ ngoài mặt như tảng băng lạnh lẽo chẳng có linh hồn, bên trong nội tâm lại tầng tầng lớp lớp mà nổi bảo.

Thấy hắn như vậy, Ngân Hà cũng không biết phải nói gì, làm gì tiếp theo, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh mà nhìn hắn.

"Xoạc"

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phá tan sự yên tĩnh đến đáng sợ của nơi này.

Lam Anh Kỳ đang thất thần cũng vì tiếng bước chân mà kích động quay người, nhưng đang tiếc, người hắn muốn gặp lại chẳng xuất hiện mà thay vào đó là một đôi chân voi, một cái bụng phệ lắm mỡ, một cái mũi tẹt và một khuôn mặt nọng đen nhẽm đầy mụn và sẹo rỗ.

Kẻ vừa đến khịt mũi, lại đưa tay kéo quần, muốn bao nhiêu xuề xòa, lượm thượm có bấy nhiêu. Hắn hề hề nhe ra hàm răng ố vàng cất lời chào hỏi, lại đứa đầy hàm ý mỉa mai và thù địch.

"Chào người bạn cũ, đã lâu không gặp! Cậu vẫn sống tốt chứ hả?"

--------------------------------------------

Đôi lời của tác giả: Nếu đọc đến đoạn này cảm thấy hơi lạc trôi thì mình chỉ có thể cuối đầu xin lỗi trước!

Mình chỉ có thể phân tích thế này, mỗi một sự việc cùng tác động của cốt truyện ở quá khứ hay hiện tại đều sẽ dẫn đến một tương lai...